Thanh Da Dã Nhân.(*)


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

- Đây là nhiệm vụ của một dược sư trong thị trấn nhỏ Tháp Ba Khác, là Tinh
Hoả trong lúc vô ý nhận được nhiệm vụ chức nghiệp, tổng cộng có sáu vòng, mỗi
một vòng đều có khen thưởng, chúng ta đã làm được năm vòng rồi, đây là vòng
thứ sáu và cũng là một vòng khó khăn nhất, khen thưởng là một kiện mười cấp Tử
Trang, chỉ cần đem quyển trục này giao ra là chúng ta tính hoàn thành nhiệm
vụ! - Ám Ngục giải thích nhiệm vụ cho Tiêu Ngự, nói nội dung nhiệm vụ cho Tiêu
Ngự không giữ lại chút nào, biểu đạt thành y của hắn, giải toả khúc mắc của
Tiêu ngự.

- Nhiệm vụ liên hoàn? - Tiêu Ngự trầm tư, mình cũng nhận được nhiệm vụ từ đạo
sư đạo tặc Áo Đức cũng là một cái nhiệm vụ liên hoàn sao, bất quá nhiệm vụ kia
cũng chỉ có hai vòng.

Tiêu Ngự hờ hũng, đối với kiện trang bị tử trang hắn không có hứng thú, dù sao
cũng không thuộc về mình, nhiệm vụ hoàn thành, một ngàn nhân dân tệ tới tay,
đối với Tiêu ngự mà nói, là chuyện cao hứng nhất rồi.

- Chúng ta trở về thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc giao nhiệm vụ đây, ngươi thì sao?
- Ám Ngục nhìn về phía Tiêu Ngự hỏi.

- Các ngươi đi về trước đi, ta còn có công chuyện khác trọng yếu phải hoàn
thành! - Tiêu Ngự nói, từ nơi này tới Áo Phong Hạp Cốc không xa, Tiêu Ngự
chuẩn bị qua đó một chút, nhìn xem có thể thu thập được một ít huyết lâm thảo
hay không.

- Nếu vậy thì sau này gặp lại, sau này có cơ hội hợp tác, còn năm trăm nhân
dân tệ nợ ngươi sau này trở về thị trấn nhỏ Tháp ba Khắc ta sẽ chuyển nốt! -
Ám Ngục nói, hắn đại khái đoán được hành trình tiếp theo của Tiêu Ngự, đối với
đảm lược của Tiêu Ngự, Ám ngục vẫn rất bội phục, hiện tại mới tám cấp mà dám
xông vào Áo Phong Hạp Cốc.

- Sau này còn gặp lại! - Tiêu Ngự nói, chuẩn bị rời đi.

Nhìn Tiêu Ngự, đạo tặc Tinh Hoả miệng giật giật không nói lên lời.

Tinh Hoả tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, Tiêu Ngự nghi hoặc nhìn thoáng
qua Tinh Hoả.

- Không có chuyện gì ta đi trước đây! - Tiêu Ngự tạm biệt đám người Ám Ngục,
hướng tới Áo Phong Hạp Cốc đi tới.

- Ngươi nói không phải muốn bái lạy vi sư sao? - Nhìn thấy Tiêu Ngự rời đi,
Phàm Dạ đẩy đẩy Tinh Hoả nói.

Tinh Hoả buồn bực như cáu tiết nói:

- Ta thật ra muốn lắm, bất quá thôi đi, phòng chừng hắn cũng không đáp ứng,
vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lạnh lẽo như một khối băng vậy, ta nói lời gì
cũng không ra được a.

- Thằng khỉ! - Phàm Dạ mắng, bất quá Tinh Hoả nói cũng đúng, cho dù là Tinh
Hoả có nói Tiêu Ngự cũng sẽ không đáp ứng, những người có kĩ thuật cao siêu
như vậy sẽ giấu kín những kĩ xảo mình đã mò mẫm ra được Tiêu Ngự chưa chắc đã
đồng ý chỉ giáo Tinh Hoả.

- Chúng ta trở về thôi! - Ám Ngục nhìn thoáng sau lưng TIêu Ngự nói.

- Hắn đi Áo phong Hạp Cốc? - Phong Qua nói bên cạnh.

- Ta nghĩ đúng vậy! - Ám Ngục gật đầu.

- Hà hà, Áo Phong Hạp Cốc hắn cũng dám đi, hai đoàn đội tới năm mươi người
đều bị tiêu diệt phải trở về! - Đạo tặc Tinh Hoả kinh ngạc nói.

- Cái này nói cũng không chừng, ta phỏng chừng hắn là vì Huyết Lâm thảo mà
đi, dựa vào đặc thù nghề nghiệp đạo tặc, cũng không nhất định không có thu
hoạch gì, với bản lãnh của Tiêu Ngự lấy ra vài cọng huyết lâm thảo hẳn là
không có vấn đề gì! - Phàm Dạ phản bác nói.

- Có lẽ vậy! - Ám Ngục nói, nhìn thoáng qua hướng Tiêu Ngự biến mất, mang
theo thành viên trong tổ đội hướng đến thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc đi tới. Hắn
phải nhanh nhanh một chút đi nhận phần thưởng của nhiệm vụ, nên đi trước Tiêu
Ngự.

- Áo Phong Hạp Cốc hẳn là ở phương hướng này! - Tiêu Ngự đi vào một con đường
sơn đạo nhỏ hẹp và dài, hắn cẩn thận chú ý tình huống chung quanh, gặp phải
quái vật liền nhanh chóng tránh né, dò sao Áo Phong Hạp Cốc quái vật chung
quanh cấp bậc rất cao, Tiêu Ngự mới chỉ tám cấp, làm sao có thể địch nỏi quái
vật hai mươi cấp.

Cứ đi theo đường sơn đạo kéo dài, cuối cùng cũng tới một chỗ dốc thẳng đứng,
nhìn lại phía trước, là một khe núi rất rộng lớn và sâu, phía đối diện bên
trên là một thác nước chảy tràn xuống, hình thành trong hẻm núi là một dòng
sông mênh mông cuồn cuộn chảy về phương xa, trong hẻm núi khí hậu ấm áp như
mùa xuân, thường thường có một ít tiếng chim kêu réo rắt, thật sự là một tiên
cảnh ở nhân gian.

Tiêu Ngự đứng tại con dốc một hồi lâu, bất ngờ hướng tới Áo Phong Hạp Cốc mà
đi tới.

Hệ thống: Ngươi phát hiện ra Áo Phong Hạp Cốc.

Tiến vào trong Áo Phong Hạp Cốc, Tiêu Ngự càng thêm cẩn thận, bất kì lúc nào
cũng có thể xuất hiện quái vậy nên phải chuẩn bị kĩ càng, ngoài ra hắn còn
phải tìm tòi dưới mặt đất tìm kiếm huyết lâm thảo.

Trong hẻm núi này cây cối sum xuê, khắp nơi đều là những đại thu sinh trưởng,
trên mặt đất ánh sáng mắt trời không ngừng di chuyển, làm cho khu rừng rậm
tràn ngập vẻ thần bí.

Tiêu Ngự từ trong rừng cây đi tới đi lui, qua một gốc cây cự mộc, hắn dừng
chân lại một chút, phát hiện ra bí mật đằng sau gốc cây to lớn này.

Một quái nhân người cao lớn, da dẻ toàn thân màu xanh biếc, trong tay cầm một
cây lang nha bổng, đang lêu lổng dạo chơi trong rừng.

Đây là loại quái vật ở hẻm núi này, Thanh Da Dã Nhân, hai mươi cấp quái.

Tiêu Ngự yên lặng chờ cho tên dã nhân này đi quái mới tiếp tục đi tìm Huyết
Lâm thảo.

Đi qua một khu vực khá trống trải, một cây khô mộc cực lớn chắn ngang trước
mặt Tiêu Ngự, cây khô mộc này như bị ngã vào giữa rừng cây vậy, mưa gió đã ăn
mòn nó làm cho nó chỉ còn lại một mảnh xác không này mà thôi, trên khô mộc
sinh trưởng đủ loại thực vật màu xanh biếc, làm cho nó có vài phần sinh khí
màu xanh biếc.

Tiêu Ngự đang chuẩn bị vòng qua, ánh mắt dừng lại ở một xó xỉnh ẩm ướt phía
dưới khô mộc.

Huyết Lâm thảo thích sinh trưởng ở một nới ẩm ướt không có ánh mặt trời chiếu
vào, phía dưới khô mộc đã trở thành một địa điểm lí tưởng để sinh trưởng của
nó, ở một góc bí mật phía dưới khô mộc, một gốc cây sắc màu thâm đên đang lẳng
lặng mà sinh trưởng.

“ Là huyết lâm thảo!” Tiêu Ngự mắt sáng lên, quan sát bốn phía chung quanh,
xác định không có bất kì con quái vật nào chung quanh, mới hướng đến nơi đó đi
tới, ngồi chồm hỗm bên khô mộc, bắt đầu thu thập Huyết Lâm thảo.

Tiêu Ngự cẩn thận hái huyết lâm thảo.

“ Tới tay, vừa là một lọ thuốc hạ cấp hồi phục hoàn trong nháy mắt.” Tiêu Ngự
mỉm cười, đem Huyết Lâm thảo cất vào trong bình thuỷ tinh, sau đó bỏ vào trong
hành trang.

Sau khi thu thập xong, tìm tòi xung quanh một chút nhưng không thấy có cây
huyết lâm thảo nào nữa sinh trưởng, Tiêu Ngự đứng lên, tiếp tục tìm kiếm ở
trong rừng.

Đi một hồi quanh rừng cây, xuất hiện rất nhiều bóng dáng Thanh Da dã nhân, một
đám thì vai mang lang nha bổng cực lớn, trong rừng cây mà đi lại, tình hình
này làm cho người ta rất sợ hãi.

“ Không nên tiến vào hang ổ của bọn nó.” Tiêu Ngự nghĩ, nhanh chóng lui về
phía sau tìm đường khác.

Cả Áo Phong Hạp Cốc có một đại lượng đông đảo quái vật cấp 20 hoạt động, đối
với Tiêu Ngự mà nói, tràn ngập nguy hiểm, bởi bất kì một con quái cấp 20 này
hắn đều không có khả năng địch nổi.

Một nơi cách không xa rừng cây truyền tới một tiếng vang nhỏ, Tiêu Ngự nhanh
chóng trốn sau một gốc cấy đại thụ, lấy rễ cây làm công sự che chắn cho mình,
nhìn thoáng qua lại phía sau, cách vị trí của TIêu Ngự không tới năm mét có ba
tên Thanh Da dã nhân đang khiêng lang nha bổng đi qua.

“ Nguy hiểm thật, may là chúng nó không phát hiện ra mình.” Nhìn thấy Thanh Da
dã nhân đi xa, tiêu Ngự hướng tới phía trước bước đi.


Tặc Đảm - Chương #62