Người đăng: Cơn Gió Lạnh
Sau khi khôi phục huyết lượng xong, Tiêu Ngự đi vào trong đống loạn thạch,
hướng tới cổ một phía xa xa mà đi đến.
Xuyên qua đống loạn thạch, một mặt hướng tới phía trước mà leo, tới chỗ giữa
sườn núi, có thể nhìn thấy cổ một hoang phế đang ở một chỗ chung quanh vách
núi, năm tháng đã để lại trên cổ mộ loang lổ dấu vết tang thương, phía trên cổ
mộ viết một dòng chữ nhưng đã lờ mờ không rõ nữa. Hình như lờ mờ có thể nhận
ra đó là văn tự cổ của đế quốc Ai Lạp Tây Á thời xưa, cái đế quốc cường thịnh
thủa xưa còn sót lại một chút ít dấu vết lịch sử ở giữa con sông lớn cũng
giống với chữ viết trên ngôi mộ cổ này.
Bên cạnh bi mộ có một thông đạo đi xuống dưới lòng đất, bên trong tối om như
mực không biết phương hướng thế nào.
Tiêu Ngự dò xét chung quanh một phen, xác nhận không có nguy hiểm nào, liền
theo cầu thang đi xuống dưới cổ mộ.
Một luồng khí tức lạnh lẽo ẩm ướt thổi vào mặt Tiêu Ngư, làm cho hắn hơi rụt
lại một chút, trên cầu thang có nhiều thanh dài, dưới chân rất động, hắn phải
cẩn thận chút ý tình huống dưới chân mình.
Xuyên qua một đoạn đường hầm tối om, chung quanh từ từ trở lên sáng ngời.
Tiêu Ngự nhìn lên trên đầu, chỉ thấy từng khối dạ minh châu to bằng nắm tay
cắm đầy trên đỉnh vách động, cứ cách 3 mét lại có một viên, phát ra ánh sáng
chiếu sáng cả đường hầm.
“ Dạ minh châu thật lớn.” Tiêu Ngự không khỏi kinh ngạc ca thán, bất quá dạ
minh châu này là ma pháp vật phẩm tràn ngập tại Ân Trạch Tư đại lục, cũng
không phải vật trân quý gì, những tên trộm mộ tất nhiên không có hứng thú gì
với chúng.
Đi theo đường hầm phát sáng tận vào bên trong, Tiêu Ngự cảm giác được, mình đã
gần tới trung tâm của ngọn núi này rồi, không biết bên trong có những gì.
Đi tới một đoạn, dưới chân đột nhiên truyền tới một cảm giác khác thường,
dường như khối đá này có thể di động.
“ Không hay, là cơ quan.” Tiêu Ngự nhanh chóng nhấc chân trở về, nhưng là đã
không kịp nữa rồi, hắn đã kích hoạt cơ quan của Cổ Mộ.
Vù Vù Vù. mấy chục đạo mũi tên lóng lánh lục quang từ vách động phóng thẳng
tới vị trí đứng của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự tránh trái tránh phải, không ngừng né tránh những mũi tên công kích,
ngoại trừ tránh né ra, hắn còn phải cẩn thận chú ý dưới chân, nếu kích động cơ
quan lần thứ hai thì thôi xong hết đời.
Tiêu Ngự đi sát bên trái vách động, đột ngột hóp bụng vào, một mũi tên vừa bay
sát qua bụng hắn.
Một mũi tên khác hướng tới Tiêu ngự bắn đến, hắn đang chuẩn bị nhảy lên phía
trước tránh né mũi tên này, nhưng thiếu chút nữa đạp xuống lên lại phải thu
chân trở lại, bởi vì hắn nhìn thấy khối đá bên dưới có chút khác thường, nếu
giẫm chân xuống, rất có thể sẽ mở ra một cơ quan khác.
Do dự như vậy, làm cho mũi tên bay tới bắn thủng bả vai của Tiêu Ngự, trên đầu
hắn bay ra tới 120 điểm giá trị thương tổn, dả dẻ biến thành màu xanh biếc,
huyết lượng 10 điểm mất dần.
“ Công kích thương tổn cao quá.” Tiêu Ngự lùi về phía sau vài bước, vừa lại có
một mũi tên hướng tới mình bắn tới, mũi bay sát sạt qua người Tiêu Ngự bắn tới
vào vách động bên cạnh, mũi tên cắm vào trong vách nham thạch tới tận gốc lận.
Một vòng mưa tên qua đi, rốt cuộc cũng bình thường trở lại, Tiêu Ngự nhìn
huyết lượng còn lại của mình, vẫn còn lại hơn 60 điểm, nhanh chóng ngồi xuống
đất, ăn bánh mì hồi phục huyết lượng.
Trong mộ cổ này nguy hiểm có lẽ còn cao hơn mình tưởng tượng nhiều, quả thực
nguy cơ tứ phía mà.
Hiệu quả độc tốt duy trì trong mười giây rốt cuộc cũng biến mất, Huyết lượng
của Tiêu Ngự dần dần hồi phục lại.
Tiêu Ngự đứng dậy, hắn không dám bất cẩn như vừa rồi nữa, cẩn thận chú ý các
phiến đá dưới chân, mỗi một cước giẫm xuống đất, đều phải dựa vào mũi chân,
Tiêu Ngự bình thường chỉ khi Tiềm Hành mới bước đi như vậy.
Vẫn nghĩ về bước đi bằng mũi chân làm cho Tiêu Ngự sinh ra một loại cảm giác
kì quái, hắn phát hiện, bước đi như vậy sẽ rất có lợi, thứ nhất có thể tận lực
làm cước bộ thật nhẹ nhàng, khi vô tình kích động bẫy rập có thể nhanh nhẹn
phản ứng kịp thời, thứ hai như vậy bước đi có sức bí mật rất là mạnh.
“Đạo tặc.” Tiêu Ngự thì thào nhắc tới tên này, hắn cảm giác mình với nghề đạo
tặc này đã lĩnh ngộ thêm được một chút tiến bộ nữa rồi.
“ Nhẹ nhàng cước bộ.” Tiêu ngự làm cho mình từ từ thích ứng loại phương pháp
di chuyển này, Tiêu Ngự biết, nếu một khi mình hình thành được thói quen tất
sẽ có lợi cực lớn.
Thử dò xét vài khối đá dưới đất Tiêu Ngực bước qua sát vào vách động hướng tới
bên trong đi vào.
Phía trước mờ mờ ảo ảo, giống như có sinh vật gì đang hoạt động, Tiêu Ngự cẩn
thận che dấu thân thể, nhìn lại bên đó, phía trược có mấy bộ xương khô lâu
đang di chuyển.
“ Một, hai, ba, … sáu con.” Tiêu Ngự thất vọng một chút, tổng có có sáu con
khô lâu binh, lại quái khô lâu binh này dưới tình huống không bị vong linh vu
sư kí kết kế ước là ra tay với vong linh tộc, vong linh tộc mặc dù hàng năm
làm bạn với tử thi, nhưng dù sao cũng là có chứa một chút hơi thở của loài
người.
Bị sáu con khô lâu binh mười cấp chặn mất đường đi của Tiêu Ngự, với thực lực
trước mắt của hắn không thể đánh chết được số lượng quái như vậy, chỉ có thể
lựa chọn vượt qua mà thôi, Tiêu Ngự tiến nhập vào trạng thái tiềm hành, hướng
tới sáu con khô lâu binh mười cấp đi tới gần.
Bởi vì Tiêu Ngự là vong linh tộc, khí tức con người trên người cũng không phải
quá nhiều, đám khô lâu binh này căn bản không nhận thấy Tiêu ngự.
“ Tựa hồ không phải quá khó khăn.” Tiêu Ngự nhìn theo đám khô lâu binh, thoáng
qua chúng nó rồi tiến lên tiếp tục.
Xuyên qua một cái đường hầm nhỏ hẹp và dài, Tiêu Ngự nhìn thấy một màn trước
mắt, lập tức choáng váng, phía trước một lối nhỏ có tới hơn ba mươi con khô
lâu binh ở đó, ngăn chặn toàn bộ lối đi thậm chí một khe hở cũng không có.
Tiêu Ngự dù có ba đầu sáu tay cũng không thể thông qua được.
“ Máy chủ đầu não không thể đưa ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành chứ, nhất
định phải có phương pháp gì để có thể thông qua nơi này.” Tiêu ngự đứng yên
tại chỗ do dự trong chốc lát.
“Đã đến được đây,.. trước hết phải đem bọn khô lâu binh này dẫn dắt rời khỏi
đây.” Tiêu Ngự nhìn địa hình phụ cận xung quanh một chút, chung quanh có rất
nhiều cột đá cao vút đứng sừng sừng, vẫn có thể xem là một nơi ẩn thân tốt.
Tiêu Ngự núp vào một địa phương tương đối bí mật, lẳng lặng chờ đợi thời gian
đóng băng kĩ năng Tiềm Hành trôi qua.
Thời gian đóng băng kĩ năng Tiềm hành hết, Tiêu Ngự bình tĩnh suy nghĩ lại một
chút, loại nhiệm vụ có độ khó cao như thế này bảo trì sự tỉnh táo là phi
thường trọng yếu.
Tiêu Ngự thong dong hướng tới bọn khô lâu binh.
Nhìn thấy Tiêu Ngự không kiêng nể gì hướng tới mình đi tới, đám khô lâu binh
ánh mắt đều tập trung trên người Tiêu Ngự, trong miệng lắp ba lắp bắp kêu loạn
lên, cầm lưỡi hái trong tay vây quanh lấy Tiêu Ngự.
Chỉ mới thu hút được hơn mười con khô lâu binh, còn chưa đủ! Tiêu ngự tránh
thoát một đám khô lâu binh vây chung quanh, gia tăng tốc độ vọt tới đám khô
lâu binh còn chưa bị thu hút.
Thịch, Xà nha chủy thủ xẹt qua một con khô lâu binh, trên vai hắn cũng nặng nề
trúng một lưỡi hái, huyết lượng còn lại 63%.
Đám khô lâu binh vốn đứng bất động cũng hướng tới Tiêu Ngự mà quy tụ lại đây,
rốt cuộc đã thu hút được toàn bộ khô lâu binh ở đây rồi, Tiêu Ngự không dám
dừng lại, mang theo một đám khô lâu binh mà chạy ra xa xa.