Thương Minh.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

“Ca, giúp muội lấy vé vào cửa đi. Lúc muội đi mua thì vé đã hết mất rồi, mà
trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa.” Tiểu Vũ gấp đến độ gần như bật khóc.

“Vé hả?”

Tiêu Ngự nghĩ Tiểu Vũ không có hứng thú với mấy trận đấu này, lúc trước hắn đi
đấu Hắc tái Tiểu Vũ cũng chỉ đi xem một lần nên hắn không mua vé cho Tiểu Vũ.

“Còn thiếu năm vé nữa, nếu huynh kiếm không ra thì hai vé là đủ rồi, những
người khác để họ tự nghĩ biện pháp thôi.” Tiểu Vũ nói.

Tiêu Ngự pm cho Phong Dã: “Chỗ ngươi còn vé không?”

“Ngươi cần à? Ta còn khoảng 50-60 vé. Có cần lấy hết không?” Phong Dã trả lời.

Thật không hổ là hội trưởng của đệ nhất nghiệp đoàn, đúng là tài đại khí thô.
Tiêu Ngự nói: “Cho ta năm vé.”

“Đưa cho ngươi à? Để ta cho người đi qua.” Phong Dã nói.

“Ở ngoài cửa, đưa cho Tiểu Vũ đi.” Tiêu Ngự nói:

Phong Dã sửng sốt. hỏi:

“Muội muội của ngươi?”

“Ừ, trong đoạn thời gian ta thi đâu người giúp ta chiếu cố nàng nhé.” Tiêu Ngự
nói.

“Yên tâm đi, giao cho ta, ta sẽ an bài cho nàng một cách tốt nhất.” Phong Dã
trả lời, Tiểu Vũ là muội muội của Tiêu Ngự, hắn không thể không quan tâm được.

Một lát sau, bọn Hầu Tử, Tiểu Đao cũng xuất hiện trên khán đài, thấy Tiêu Ngự
bọn họ đều lại chào hỏi.

“Tiêu ca hảo.”

Hầu Tử cúi chào Tiêu Ngự rồi quay sang Triệu Lam Hinh.

“Tẩu tử hảo.”

Triệu Lam Hinh mặt đỏ lên, nhìn về phía Tiêu Ngự lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Mỗi lần Hầu Tử lễ phép như vậy, Triệu Lam Hinh có chút không quen.

Nhìn bộ dáng bối rối của Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự không nhịn được bật cười.

Triệu Lam Hinh nhéo Tiêu Ngự một cái rồi nói với Hầu Tử.

“Cứ thoải mái một chút đi, đừng khách sáo như vậy.”

“Đã lâu không gặp.” Tiểu Đao hướng Tiêu Ngự chào hỏi.

“Đã lâu không gặp.” Tiêu Ngự đáp lại.

“Không nghĩ tới, từ lần đó chia tay chỉ mới một tháng ngươi đã đánh bại Lưỡi
Lê rồi.” Tiểu Đao cảm khái nói.

“Chỉ là vận khí tốt thôi.” Tiêu Ngự nói.

Vận khí tốt sao? Có điên mói tin lời hắn nói, Tiểu Đao cười khổ:” Đợi lát nữa
vào đánh, lỡ ta gặp phải tên biến thái như ngươi thì trực tiếp nhận thua luôn
cho khỏe. Ta cũng không mơ mộng chức quán quân kia, xếp top 6 đã không sai
rồi.”

“Nếu ngươi trực tiếp nhận thua thì ta thoải mái không ít a.” Tiêu Ngự cười
nói.

Lúc này Chanh, Cây Quýt cũng đã đi tới.

“Tiêu đại ca, vừa thấy Tiêu Ngự lập tức chạy lại.

Nhìn thấy Chanh, da đầu Tiêu Ngự run lên, Tiểu ma nữ này rất hay trêu đùa
người khác, giống y như tỷ tỷ nàng. Cũng may Tiêu Ngự và tỷ tỷ nàng cũng không
thân quen lắm. Nếu không hai Tiểu ma nữ cộng lại thì hắn lãnh đủ rồi.

“Ha ha, Chanh, ngươi cũng đến đây sao.” Tiêu Ngự ngồi xích xích sang phía
Triệu Lam Hinh.

Triệu Lam Hinh nhìn thấy Tiêu Ngự như vậy khá bât ngờ, không nhĩ tới còn có
người làm cho hắn sợ hãi. Bình thường hắn luôn khi dễ mình a, nhớ tới những
khi Tiêu Ngự tác quái vói mình, hai má nàng không khỏi hồng lên.

“Có phải là muội không đến thì huynh không nhớ tới muội đúng không?” Chanh u
oán nhìn Tiêu Ngự nói.

“A ha, sao có chuyện đó được chứ.” Tiêu Ngự cười bồi.

“Muội biết là Tiêu Ngự đại ca tốt với ta nhất mà. Muội còn tưởng huynh vứt bỏ
muội nữa chứ.” Hai tay Chanh ôm lấy tay trái Tiêu Ngự, dung sức ngồi sát vào
hắn.

Cái này không phải tại ta a! Tiêu Ngự nhìn Triệu Lam Hinh cười khổ.

Triệu Lam Hinh ngẩng đầu lên trời, làm ra bộ dáng ngây thơ, ta đây không biết
gì hết a, nhưng thực ra nàng đang cười trộm hắn.

Nếu đổi lại là một nữ nhân hẹp hòi, không chừng đã bị Chanh làm cho tức điên
lên rồi. Cũng may Triệu Lam Hinh biết giữa Chanh và Tiêu Ngự không có chuyện
gì cả.

Ngoạn gia trên khán đài lục tục ngồi xuống.

Một người trẻ tuổi mặc pháp bào ngồi gần đó nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt
dừng trên người Tiêu Ngự, hắn đứng dậy hướng Tiêu Ngự đi tới.

“Ngươi chính là Tiêu Ngự?” Người trẻ tuổi kia có chút kiêu căng, đứng trước
Tiêu Ngự, nhìn từ trên xuống nói.

“Đúng là ta, có chuyện gì không? Tiêu Ngự không chút yếu thế, vẫn ngồi như cũ,
nhìn thẳng hắn nói.

Người thanh niên trước mắt ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng anh tuấn nhưng lại
có chút kỳ lạ. Sắc mặt hắn tái nhợt, toát lên vẻ âm lệ, làm cho người ta cảm
thấy rất không thoải mái. Nhìn lại tay phải hắn cầm một pháp trượng màu lam
đậm, trên pháp trượng có từng đạo điện quang vờn quanh. Pháp bào màu xanh cũng
có lôi hoa văn, không ngờ kiện pháp bào này là một vật phẩm huyết thống.

Có chút ngoài ý muốn chính là vật phẩm huyết hống này lại là một kiện trong
sáo trang Đại Nguyên Soái, điều này có chút kỳ lạ. Vừa là vật phẩm thuộc sáo
trang, lại còn là vật phẩm huyết thống nữa a! Hai thứ này sao có thể hợp lại
làm một được? Trong đầu Tiêu Ngự hiện lên một từ, dung hợp! Nghe nói trong Hỏa
Sơn Dong Nham có một nhiệm vụ tìm kiếm dung hợp bảo thạch, sau đó tìm Luyện
kim đại sư kết hợp hai kiện trang bị thành một. Nhưng dung hợp cũng không đơn
giản như vậy, khó khăn khi hoàn thành nhiệm vụ để đạt được dung hợp bảo thạch
chưa nói, chỉ riêng việc dung hợp hai kiện trang bị đã cực kỳ phiêu lưu, xác
suất thành công không quá hai thành. Gia hỏa này cũng thực quyết đoán, không
ngờ hắn dám đem vật phẩm huyết thống dung hợp với pháp bào của sáo trang Đại
Nguyên Soái. Hắn không sợ cả hai kiện đều bị hủy sao? Càng ngoài ý muốn hơn
nữa là hắn lại thành công. Đúng là số * chó mà !

Nhìn trang bị của hắn, Tiêu Ngự đã đoán ra đối phương là ai, chính là Thươn
Minh Pháp sư kia a.

“Cũng không tệ lắm, có được một bộ Đại Nguyên Soái sáo trang.” Thương Minh
nhìn lướt qua Tiêu Ngự, nhìn thấy Cây Quýt, Chanh, nhãn tình hắn sáng lên, lại
nhìn qua Triệu Lam Hinh, trong mắt hắn tỏa sáng, bộc lộ ra một đạo thần thái
khác thường. Nhìn Tiêu Ngự trái ôm phải ấp, còn là hai tuyệt sắc mỹ nữ nữa,
hắn ghen tị không thôi.

Tiêu Ngự nhíu mày, gia hỏa này ra vẻ như kẻ đứng trên cao, ngữ khí làm cho
người ta rất khó chịu.

Mấy người bên cạnh cũng rất khó chịu, nhất là Hầu Tử, ánh mắt gắt gao nhìn
Thương Minh, một đạo lãnh mang trong mắt hắn lóe lên. Nếu không có Tiêu Ngự,
không biết bây giờ Hầu Tử phải như thế nào nữa. Trong lòng hắn tràn đầy sự cảm
kích với Tiêu Ngự, thậm chí nếu Tiêu Ngự cần thì cả tính mạng hắn cũng không
tiếc. Đối với Hầu Tử, Thương Minh mạo phạm Tiêu Ngự chẳng khác nào đạp vào mặt
hắn.

“Chúng ta đánh cuộc thế nào?” Thương Minh không kiêng nể gì nhìn lướt qua
Triệu Lam Hinh, Chanh, cả Cây Quýt nữa.

Triệu Lam Hinh lộ ra biểu tình chán ghét, tên gia hỏa trước mắt này thực sự
làm cho người ta khó chịu.

“Đổ như thế nào?” Ánh mắt Tiêu Ngự nheo lại, mỗi khi Tiêu Ngự làm động tác này
có nghĩ là hắn sắp nổi giận, đây là thói quen trước khi muốn giết người của
hắn.

“Ta cược ta có thể thắng người.” Thương Minh nói.

“Đánh cuộc cái gì?” Tiêu Ngự lạnh lùng nói.

“Nếu ngươi thắng ngươi có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì. Nếu ta thắng…”
Thương Minh nhìn chòng chọc vào Triệu Lam Hinh, đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc
của hắn: “thì để bạn gái của ngươi hầu hạ ta một đêm.”

“Ngươi xác định.” Tiêu Ngự biến sắc, ánh mắt bừng lên một ngọn lửa.

Chanh, Cây Quýt, Hầu Tử cả bọn trợn mắt lên.

Chứng kiến ánh mắt phẫn nộ của mấy người bọn họ, Thương Minh không nhịn được
lùi ra sau vài bước, nhưng lại đột nhiên phát hiện hắn không thể yếu thế như
vậy, lại đứng thẳng lên, đùa cợt nói: “Như thế nào? Sợ sao?”

“Ta sẽ không dùng nữ nhân của mình để đặt cược, đổi tiền đặt cược đi. Ta và
ngươi đổi, nêu ai thua thì giao tất cả trang bị của mình cho đối phương, nếu
không giao thì toàn bộ trang bị sẽ bị hủy diệt, quay trở về 0 cấp, vĩnh viễn
không được quay lại trò chơi, thế nào?”

Ánh mắt của Tiêu Ngự giống như dã thú, nhìn chằm chắm vào Thương Minh.

Thương Minh thoáng có chút chần chờ.

“Như thế nào? Sợ à?” Tiêu Ngự không chút khách khí đáp lễ hắn.

“Ta và ngươi đổ.” Thương Minh tức giận nói.

Tiêu Ngự áp chế cỗ lửa giận trong lòng, nếu đổ ước thứ khác thì hắn chẳng thèm
để ý, nhưng mà Triệu Lam Hinh là vảy ngược của hắn, không có kẻ nào được phép
xúc phạm nàng, kẻ nào dám thì chỉ có một kết cục, Chết!

Triệu Lam Hinh nắm lấy tay Tiêu Ngự, tuy nàng rất tức giận nhưng lại càng để ý
Tiêu Ngự hơn, nàng ôn nhu nói. “ Huynh đừng nóng, vì một tên như hắn mà nổi
giận thực không đáng.”

Thương Minh dùng ánh mắt dâm loạn nhìn Triệu Lam Hinh, Cây Quýt, Chanh, khóe
miệng cười dâm đãng.

Cây Quýt và Chanh không hiền lành như Triệu Lam Hinh, trong lòng giận dữ, hai
nàng đứng lên muốn dạy cho hắn một bài học. Tiêu Ngự cũng muốn giáo huấn hắn.

Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp động thủ thì bất ngờ có một quyền đánh vào giữa
mặt Thương Minh. Hắn lảo đảo, phải dựa vào lan can mới đứng vững. Người động
thủ chính là Hầu Tử, hắn sớm đã không vừa mắt.

“Ngươi làm gì?” Thương Minh lớn tiếng nói.

“Thay mẹ mày giáo huấn mày, về sau nói chuyện sạch sẽ một chút.” Hầu Tử mắng,
một thân tức khí của hắn còn chưa phát tiết ra hết, nhưng mà làm nam nhân cũng
phải chính trực một chút (?)

Hệ thống: Ngoạn gia Hầu Tử chủ động công kích ngươi, ngươi có ba phần chung
thời gian phòng vệ.

“Hầu Tử, hừ hừ.” Thương Minh cười lạnh, giơ pháp trượng trong tay lên, trên
pháp trượng nổi lên một đoàn ma pháp nguyên tố.

Chung quanh tất cả mọi người đều đứng lên, Tiêu Ngự, Chanh, Cây Quýt, Kẹo Sa
Ngã, Tiểu Đao, nhìn chòng chọc vào Thương Minh

“Ngươi động thủ thử xem.” Kẹo Sao Ngã lạnh giọng nói: “Cùng lắm ta hủy bỏ tư
cách thi đấu, đưa ngươi về thành.”

Thương Minh nhìn đám người Tiêu Ngự, biết khôn mà ngừng công kích lại, nói:
“Các ngươi chờ đi, vào trận chung kết lão tử sẽ thu thập các ngươi.”

“Huynh đệ.” Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.

Thương Minh quay đầu lại, nhìn thấy một ngoạn gia mặc pháp bào màu lửa đỏ,
khinh thường hỏi:

“Ngươi là ai?”

Pháp sư kia cười hì hì nói: “Nhĩ hảo, ta gọi là Viêm Thần.”

“Là ngươi?” Thương Minh nhận ra Viêm Thần chính là ngoạn gia bài danh đệ nhất
hiện tại.

“Chúng ta đánh cuộc không?”

Thương Minh chần chờ.

“Như thế nào? Sợ hả?”

Thương Minh bị mấy lời này chặn ngang họng, nửa ngày sau mới nghẹn ra âm
thanh, nói: “Đổ ước như thế nào.”

“Đổ ta có thể thắng người.” Viêm Thần cười dài.

“Đánh cuộc gì?”

“Nếu ngươi thắng, tùy ngươi ra điệu kiện. Còn nếu ngươi thua thì…hầu hạ vài
huynh đệ của ta một đêm.:”

Viêm Thần sờ sờ mũi, trên mặt vẫn là biểu tình cười hì hì, nói.


Tặc Đảm - Chương #443