Người đăng: Cơn Gió Lạnh
" Đi tìm chết đi, phá toái !" Tác Đức vung pháp trượng lên, từng đạo hỏa cầu
hướng về những tinh linh kia bắn ra ngoài.
5 tên hắc ám tinh linh kia cũng vọt lên, từ 5 góc độ khác nhau cùng tấn công
tới Tác Đức.
1 đạo hỏa cầu nổ tung ở trên người một tên hắc ám tinh linh trong đó, nảy
sinh lực trùng kích đem hắc ám tinh linh kia đánh bay ra ngoài. 4 hắc ám tinh
linh khác vẫn không có dừng lại, tiếp tục bổ nhào vào Tác Đức, chủy thủ tay
phải hướng về Tác Đức ra sức đâm xuống.
6 cái thân ảnh ở trên không trung quấn lại với nhau, nhanh tới mức khiến
người ta nhìn không rõ, trên không trung hỏa diễm bốc cháy nóng rực, đem chân
trời chiếu rọi 1 mảnh đỏ au.
Ánh Lửa Tận Trời!
Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh không cách nào tham chiến, bọn họ đã ý thức được,
Tác Đức nhất định sẽ chết, đây là số mệnh của hắn . Máy Chủ đối với mỗi một
NPC đều đã bố trí sẵn 1 vận mệnh, bọn họ không có khả năng thoát khỏi.
Trong toàn bộ Ân Trạch Tư đại lục, đều là do Máy Chủ bố trí, không ngừng biến
chuyển.
Tiêu Ngự đành hữu tâm vô lực.
Tác Đức vung pháp trượng lên, triệu hồi ra mấy hỏa diễm cự nhân, đánh về phía
những hắc ám tinh linh kia.
Những hỏa diễm cự nhân này đem đám hắc ám tinh linh bức lui ra ngoài.
Lôi Đình Chi Nộ!
1 chùm hỏa cầu to lớn từ trên trời giáng xuống. Đánh lên trên người một tên
hắc ám tinh linh. Khiến hắc ám tinh linh lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Tác Đức cao cao trôi nổi ở không trung. Hỏa cầu, mưa lửa. Tập trung hướng về
những hắc ám tinh linh kia đánh xuống. Râu tóc phẫn nộ phùng lên . Uy nghiêm
áp bức những hắc ám tinh linh này không thở nổi.
Các hắc Ám tinh linh dùng ngôn ngữ rắc rối nói với nhau cái gì đó. Rồi 5 người
bay ra 5 góc. Mơ hồ đem Tác Đức bao vây ở bên trong. Trên người 5 người này
đột nhiên phát tán ra khí thế mạnh mẽ. Hình thành một cái pháp trận hình ngũ
giác. Từng đạo ánh sáng ở trên không trung lan rộng ra . Hình thành một cái
tinh trận to lớn vô cùng.
"Chúa tể hắc ám vĩ đại, xin ngài dùng thần phạt phủ xuống những tội nhân này
.”
1 luồng khí thế mạnh mẽ hướng về Tác Đức áp bức qua. Tác Đức nỗ lực ngăn cản .
Trên mặt hiện ra nét thống khổ.
Tinh trận phát ra ánh sáng lung linh chói mắt, tựa như mặt trời mới mọc, ánh
sáng muôn phương vạn trượng, phóng lên cao.
Hắc Ám Chế Tài!
1 chùm ánh sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, oanh kích lên trên người Tác
Đức, Tác Đức bị công kích kêu lên thảm thiết.
Chùm ánh sáng vĩ đại nối liền trời đất, bất kỳ ai cũng có thể cảm giác được
năng lượng khủng bố ẩn chứa trong chùm ánh sáng kia.
Tác Đức chết rồi?
Ở trong chùm ánh sáng hắc ám kia, mơ hồ có thể thấy được một cái thân ảnh
thấp bé, ánh mắt của Tác Đức trở nên đỏ rực, gian nan giơ pháp trượng lên,
trong miệng ngâm xướng một đoạn chú ngữ, chú ngữ cổ xưa ở trong không gian
chậm rãi vang lên.
"Thần linh vĩ đại, tổ tiên của người dã môn đức, xin cho hậu duệ của ngài trở
về nơi vĩnh hằng, nguyện dùng ngọn lửa sinh mệnh của mình đốt cháy hết tất cả
hắc ám.
Không khí ngưng trệ.
5 tên hắc ám tinh linh lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Hắn muốn đồng quy vu tận !"
5 tên hắc ám tinh linh muốn chạy trốn, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Một cái điểm sáng màu đỏ ở trên bụng của Tác Đức âm ỉ cháy, dần dần lớn lên ,
biến thành hỏa cầu nóng rực, dần dần bành trướng, trong chớp mắt liền hình
thành một quang cầu kích thước tương đương một tòa núi nhỏ bao trùm xung quanh
.
Cả thế giới dường như thời gian ngừng lại, Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh không
có cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh ra.
Cùng Tiêu Ngự như nhau, 5 tên hắc ám tinh linh kia cũng hoảng sợ nhìn vào
trung tâm quang cầu to lớn, quang cầu nhanh chóng lan tràn, dần dần đem bọn
họ nuốt hết, bọn họ không có cách nào vùng vẫy, 2 tay, 2 chân, thân thể cùng
với vị trí khác ở trong quang cầu chậm rãi tan biến.
Oanh, vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, tất cả mọi thứ xung
quanh đều bị quang cầu này nuốt hết. Nổ mạnh sinh ra bạch quang chói sáng
khiến cho Tiêu Ngự rơi vào trạng thái mù trong chốc lát.
Thế giới yên tĩnh không tiếng động, biến thành 1 thế giới màu trắng, tựa như
bản thân đang ở một nơi hư không vô tận.
Tiêu Ngự có thể thấy được thân thể của mình, nhưng lại nhìn không thấy Triệu
Lam Hinh ở đâu, hé miệng muốn nói, lại phát hiện dây thanh quản không có cách
nào phát ra âm thanh được.
Phía xa, một đoạn hình ảnh tại không trung như tái diễn lại xưa kia...
"Tác Đức, hài tử của ta, ngươi là hi vọng cuối cùng của người dã môn đức, thủ
hộ Không Gian Hoán Chuyển, vô số các tiền bối vì bảo vệ nó mà anh dũng kính
dâng sinh mệnh bọn họ, đó là biểu tượng cuối cùng của người dã môn đức."
"Nhưng mà nó đã bị nguyền rủa rồi ."
"Kẻ cần phải bị nguyền rủa là những tên sát nhân kia, mà không phải là Không
Gian Hoán Chuyển. Hài tử, ta đi đây, …đừng khóc, …ta và tất cả tổ tiên của
người dã môn đức sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, bất kể có xảy ra chuyện gì, ngươi
nhất định phải sống sót, tìm lại tộc nhân của chúng ta, vì chủng tộc mà sống ,
đem ngọn lửa sinh mệnh của chủng tộc chúng ta truyền thừa cho đời sau nối dõi
, hài tử, tổ tiên mãi bảo hộ ở ngươi..."
Lừa gạt, nịnh nọt, phản bội, tham lam, tham sống, ti tiện … mới giúp Tác Đức
sống sót đến bây giờ.
Tất cả…tất cả, chỉ là để có thế sống sót, không vẻ vang, nhưng vẫn ngoan cường
, chỉ vì một cái tín ngưỡng, một lời hứa hẹn.
Hắn tìm tung tích của tộc nhân, nhưng mà tất cả nơi ở của tộc nhân đều đã bị
tai họa ngập đầu, nhìn vào các trụ sở biến thành đống đổ nát, Tác Đức trong
lòng tràn đầy đau buồn phẫn nộ.
Người dã môn đức không có lực lượng phòng vệ của bản thân, cuối cùng cũng sẽ
bị chôn vùi trong dòng nước lũ cuồn cuộn của lịch sử . Cho dù có phản kháng,
cuối cùng cũng chỉ có thể khuất phục vận mệnh mà thôi.
Cuộc sống của Tác Đức, từ đó rơi vào trong bóng tối, lang bạc kỳ hồ, bảo vệ
Không Gian Hoán Chuyển, năm tháng trôi qua dần dần già đi. Đối với Tác Đức mà
nói, đã vì người dã môn đức mà kéo dài sinh mệnh là một loại hành hạ rất đau
khổ.
Sinh mệnh của Tác Đức, đều đặt trên Không Gian Hoán Chuyển, cái thần khí này,
là tất cả cuộc của hắn, cho đến khi hắn gặp được Phổ Lạp Địch Lạc Khắc, một cự
nhân.
"Chủ nhân tôn kính, phổ lạc bộ tộc - cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc nguyện nhận
người làm chủ."
"Chủ nhân tôn kính, cảm ơn người đã cứu mạng Phổ Lạp Địch Lạc Khắc."
Từ đó, bất kể Tác Đức đi tới chỗ nào, Phổ Lạp Địch Lạc Khắc đều đối với Tác
Đức bất ly bất tán.
"Chủ nhân của ta là một Pháp sư vĩ đại khiến cho người ta tôn kính.”
Có lẽ, chỉ có Phổ Lạp Địch Lạc Khắc mới thực sự nhìn thấu được vẻ ngoài ngụy
trang của Tác Đức mà thôi.
Ảo giác tan biến, tất cả trở về yên lặng, Tác Đức và 5 tên hắc ám tinh linh
kia toàn bộ tiêu thất . Phổ Lạp Địch Lạc Khắc ngỡ ngàng nhìn lên không trung,
trong ánh mắt tràn đầy khổ đau, chậm rãi nhắm mắt, vĩnh viễn ngủ giấc ngủ cuối
cùng.
Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh trầm mặc hồi lâu, đôi cánh trên người tan biến,
từ trên không trung rơi xuống.
May mắn phía dưới chính là rừng cây rậm rạp, Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh bị
thương không nghiêm trọng lắm.
Tiêu Ngự ổn định tâm tình lại một chút, đối với Triệu Lam Hinh nói: "Nơi này
không còn sự tình gì nữa, chúng ta trở về đi."
"Ân." Triệu Lam Hinh cũng có chút uể oải quay đầu lại nhìn thoáng qua bầu trời
, đi theo Tiêu Ngự hướng ra ngoài.
Tiêu Ngự dùng Không Gian Hoán Chuyển ở nơi này định ra một điểm truyền tống,
chờ khi trở lại Minh Dạ Thành đặt thêm một cái điểm truyền tống nữa, là có
thể ở giữa 2 cái địa phương này tùy ý đi lại rồi.
Nhiệm vụ đã kết thúc, nếu như cứ tiếp tục đắm chìm trong thương cảm, thì quá
không được rồi . Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh ra khỏi phụ bản.
Minh Dạ Thành.
Cẫn phồn hoa như thế, trên đường vẫn là vô số NPC và games thủ đi lại tấp nập
, trò chuyện rôm rả.
"Các ngươi vừa từ trong bản đồ phụ bản đi ra hả ?" Phong Dã truyền âm cho Tiêu
Ngự hỏi.
"Nhiệm vụ vừa mới chấm dứt."
"Kế tiếp có tính toán gì chưa ?"
"Chưa." Tiêu Ngự trả lời, nhiệm vụ ám sát còn phải sau 3 ngày mới có thể bắt
đầu, trong khoảng thời gian này hắn còn phải cố gắng tăng thêm mấy cấp, chờ
sau khi nhiệm vụ ám sát chấm dứt sẽ đi Ô Phục Nặc Tư.
"Có hứng thú hay không cùng đi thử thần điện trong Phong Ma Cốc ?" Phong Dã
hỏi.
"Các ngươi tìm được đường đi vào rồi sao ?" Tiêu Ngự cuối cùng cũng nhớ đến
Phong Ma Cốc quả thật còn có một nơi như vậy, chỉ là ở giữa đường đi cách trở
nhiều Ác Ma Thủ Hộ Giả quá, muốn tiến vào thần điện có phần quá khó khăn.
"Bên cạnh có một cái đường nhỏ có thể vòng qua, tiến vào thần điện." Phong Dã
nói.
Tiêu Ngự nghiền ngẫm một chút, đi thần điện khai hoang một chút thật cũng
không tệ a, nói không chừng còn có thể kiếm được một ít trang bị kha khá í
chứ . Với lại sinh vật tinh anh đánh ra kinh nghiệm cũng tương đối cao, tốc độ
thăng cấp hẳn sẽ không quá chậm.
Tiêu Ngự nghĩ ra, trong hành trang của hắn còn có 1 cuốn bút ký của hồn sư Áo
Đặc Lan, vẫn chưa có thời gian tìm hiểu, bởi vì bút ký của Áo Đặc Lan quá dầy,
nội dung quá nhiều, muốn từ bên trong sàng chọn ra nội dung hiệu quả thì quả
thực khá phiền toái, không biết rốt cuộc có chỗ lợi gì không, có khi cần
phải tìm thời gian nghiên cứu một chút, nói không chừng lại có nhiệm vụ đặc
biệt gì đó thì sao.
Khen thưởng của nhiệm vụ luôn luôn là phương thức chủ yếu để tăng trưởng thực
lực của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh trở lại Minh Dạ Thành, hắn ở Minh Dạ Thành xây
dựng một điểm truyền tống, đến dong binh Công hội lĩnh một cái huân chương
tước vị và một cái huân chương quân hàm, bổ sung một chút dược hoàn tiêu hao,
sau đó rời Minh Dạ Thành, cùng Triệu Lam Hinh cưỡi ngựa hướng về phương hướng
Phong Ma Cốc chạy băng băng. ( đâm ra có 2 con ngựa coi như vất đi 1 con cứ
lôi 2 con ra cùng 1 nơi là nó lại xxx không đi được, thằng tác giả 2` thật a
^^ )
Huân Chương Hầu Tước - Tiêu Ngự: huyết lượng +8%, cộng thêm kỹ năng, Chiến
Tranh Cuồng Nhiệt, tất cả lever kỹ năng + 3, tốc đọ tấn công +20%, công kích
+20%, duy trì 2 phút đồng hồ. ( éo nhớ 2 chung = 2p’ hay 2h nữa cơ, máy nhà
éo nối mạng bưc ghê T+T )
Huân Chương Chuẩn Tướng - Tiêu Ngự: lực lượng +20%, cộng thêm kỹ năng, Chiến
Tranh Thị Huyết *, mỗi đối với đối phương tạo thành xx thương tổn, gia tăng
công kích của bản thân xx điểm, duy trì 2 phút đồng hồ.
2 cái thứ này có thể nói là cực phẩm đạo cụ để PK, mang vào được cộng thêm 2
cái kỹ năng, cũng giống như các kỹ năng trạng thái khác, sẽ giúp sức chiến đấu
trong trạng thái Ám Ảnh Khống Chế của Tiêu Ngự thi triển đến lớn nhất. Quan
trọng nhất là, 2 chiếc huân chương này chỉ cần đeo ở trên ngực là được ,
không bị chiếm chỗ trang bị, tương đương với từ hư không gia tăng thêm một
đống thuộc tính.
Ở trên lưng ngựa, Tiêu Ngự lấy ra bút ký của Áo Đặc Lan, lật qua lật lại.
…Khắc Văn Đồ Tư điện hạ cứu được bộ tộc hồn sư, thu được tín nhiệm của bộ tộc
hồn sư, cùng bộ tộc hồn sư thành lập liên minh."
…Khắc Văn Đồ Tư điện hạ ký thác với bộ tộc hồn sư, rời khỏi U Mộng sơn cốc."
Bút ký của Áo Đặc Lan đại khái thuật lại sự việc Vong linh Vu sư cùng bộ tộc
hồn sư kết thành đồng minh, chuẩn bị giúp đỡ bộ tộc Vong linh Vu sư, đánh trở
về Ai Lạp Tây Á, kết quả sau khi Khắc Văn Đồ Tư rời đi, trụ sở của bộ tộc hồn
sư gặp phải Ai Lạp Tây Á công kích, chỉ có thể đành di chuyển đến địa phương
khác. Hồn sư Áo Đặc Lan mang thư tín của bộ tộc hồn sư, đi ra bên ngoài tìm
Khắc Văn Đồ Tư, kết quả bất hạnh táng thân nơi đó . (máy chủ này cũng tài
,chết cái là nó lập bia cho luôn hok cần ai lập hộ )
"Thư tín?" Tiêu Ngự nhạy cảm phát giác ra được, cái này có thể là 1 nhiệm vụ
quốc gia nha, loại khen thưởng nhiệm vụ này giá trị vinh quang đặc biệt
nhiều, đúng lúc Tiêu Ngự còn thiếu mấy trăm nữa là tới quân hàm Tướng Quân ,
nếu như đúng là 1 nhiệm vụ quốc gia, đối với Tiêu Ngự sẽ là trợ giúp cực kỳ to
lớn.