Đại Địa Chi Tâm.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Trong Hắc Sâm Lâm, Triệu Lam Hinh nhận được tin tức của Tiêu Ngự. Tiêu Ngự
đang đi ra.

Triệu Lam Hinh và Phổ Lạp Địch Lạc Khắc đang ở bên ngoài nôn nóng hồi hộp chờ
đợi.

Tiêu Ngự hướng về bên ngoài Thủy Ngân Thất lần mò ra, đi thoáng qua các vệ
binh, khoảng cách tới cửa càng ngày càng gần, hắn cũng càng vô cùng hưng phấn,
rất nhanh là có thể ra khỏi rồi, cũng có nghĩa là nhiệm vụ cũng sắp hoàn
thành rồi, khen thưởng nhiệm vụ đã nằm trong tay.

1 đội vệ binh hắc ám tinh linh hướng về Tiêu Ngự bên này đi tới, trong đó đầu
lĩnh là một siêu cấp tinh anh.

Hắc ám tinh linh này nhạy cảm ngửi được cái gì đó, hướng về bên Tiêu Ngự nhìn
qua.

Tiêu Ngự khẩn trương mở ra Ảnh Độn, hoàn toàn ẩn thân ở trong góc tối.

Hắc ám tinh linh kia cũng không có bởi vậy nà quay đầu đi, ánh mắt tập trung ở
trên người Tiêu Ngự, trong con ngươi màu đen biến thành 1 đạo hình trăng lưỡi
liềm, tập trung lên người Tiêu Ngự.

Bị phát hiện ! Tiêu Ngự trong lòng kinh hãi, theo lý thuyết cho dù là siêu cấp
tinh anh cũng không có cách nào thăm dò ra Ảnh Độn của hắn, vậy trong đó tất
nhiên là có điểm cổ quái, mấu chốt khả năng là ở trên người lão đầu!

Tiêu Ngự biết, lúc này không thể do dự, do dự 1 giây cũng có thể dẫn đến kết
thúc sinh mệnh của hắn. Mở ra tất cả trạng thái tăng tốc độ, uống thêm bình
trung cấp phong tốc dược hoàn, mở ra Tật Phong Bộ hướng ra phía ngoài chạy
vội.

"Nhân loại đáng chết, hắn đang mang Tác Đức đi!" hắc ám tinh linh gầm gừ nói,
tay phải rút ra 1 mũi tên, ánh mắt hướng về phương hướng Tiêu Ngự chạy trốn
truy tung theo.

Vấn đề quả nhiên là ở trên người Tác Đức. hắc ám tinh linh hẳn là lưu lại ở
trên người Tác Đức thứ gì đó có thể truy tung được . Hắn muốn chạy trốn! Mà
Tác Đức chính là sợ Tiêu Ngự biết có nguy hiểm. Không chịu dẫn hắn đi. Nên mới
nhịn đau bằng lòng khen thưởng nhiều như vậy! Lại không chịu đối với Tiêu Ngự
nói rõ ngọn nguồn!

Nếu như Tiêu Ngự đem Tác Đức theo ra ngoài. Như vậy hắn cũng chả làm sao. Nếu
như Tiêu Ngự thất bại bị tiêu diệt. Với hắn mà nói. Lại không có bất luận cái
tổn thất gì. Hắc ám tinh linh cũng sẽ không giết chết hắn. Bởi vì hắc ám tinh
linh còn cần đến hắn.

Đương nhiên. Hắn sẽ không tùy tiện đem tiền đặt cược để ở trên người Tiêu Ngự
hẳn là còn hậu chiêu . Bởi vì nếu như lần này không có cách nào chạy trốn. Hắc
ám tinh linh kia có thể sẽ đem hắn trông giữ càng nghiêm ngặt hơn . Lần sau
muốn chạy trốn mà nói. Sẽ là rất khó . Tiêu Ngự quyết đoán nhanh chóng tiêu
diệt 2 tên hắc ám tinh linh tinh anh. Mới khiến cho Tác Đức nảy ra cái ý nghĩ
này.

Tiêu Ngự thầm mắng một tiếng. Tác Đức nhất định là đã trốn 1 lần. Kết quả chạy
không thoát. Nên mới có 2 vệ binh hắc ám tinh linh ở bên cạnh Tác Đức canh giữ
như vậy.

Sau khi Tiêu Ngự mở ra Tật Phong Bộ. Tựa như một cơn gió. Hướng về cửa Thủy
Ngân Thất điên cuồng lướt ra.

1 đạo mũi tên phá không mà đến. Tiêu Ngự nhào tới một cái . Mũi tên từ trên
đỉnh đầu Tiêu Ngự bay qua. Mượn đà xông lên . 2 tay của hắn chống xuống . Lộn
vòng . Đứng lên. Tốc độ không giảm.

Đã trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy, Tiêu Ngự đối với thời cơ đã nắm càng
ngày càng chuẩn xác, bởi vì thuộc tính lực lượng, nhanh nhẹn trong trò chơi
được tăng lên, động tác của Tiêu Ngự nhanh nhẹn có thể so với kiếm khách
trong tiểu thuyết võ hiệp rồi.

Sau khi thoát khỏi mũi tên kia, lại có mấy đạo mũi tên hướng về Tiêu Ngự ập
đến.

Đào Thoát!

Tiêu Ngự một chiêu Đào Thoát dịch chuyển ra ngoài, lại hướng phía trước tiếp
tục chạy ,thấy được phía trước có một tên hắc ám tinh linh đang đánh qua đây,
Tiêu Ngự một chiêu Long Tường Thuật đá ra ngoài, đánh trúng bụng hắc ám tinh
linh kia.

Hắc ám tinh linh kia ôm bụng, đau đớn co lại tựa con tôm.

Tiêu Ngự từ sát bên người tên hắc ám tinh linh này lướt qua, đem mấy hắc ám
tinh linh đang đuổi theo bỏ xa lại phía sau.

Đột Tiến!

Tiêu Ngự biết được lợi thế của kỹ năng này, chỉ cần phía trước xuất hiện 1 2
tên hắc ám tinh linh, hắn sẽ có thể lập tức sử dụng kỹ năng Đột Tiến đến gần,
tốc độ kỹ năng công kích so với tốc độ chạy trốn còn phải nhanh hơn nhiều, có
thể trong nháy mắt đem quái vật truy kích phía sau kéo ra 1 khoảng cách, so
với có một vài kỹ năng dùng để đào tẩu còn hoàn hảo hơn.

Đột Thứ!

Tiêu Ngự lại trong nháy mắt tiến xa thêm 3m, đánh trúng một tên hắc ám tinh
linh, khiến hắn tê liệt. Sau đó lướt qua tên này, hướng phía trước mặt chạy
trốn, hắc ám tinh linh siêu cấp tinh anh cấp phía sau kia cũng không có theo
kịp bước chân Tiêu Ngự, bị Tiêu Ngự bỏ lại xa xa.

Sau khi 2 tên hắc ám tinh linh ở cửa Thủy Ngân Thất phát hiện ra Tiêu Ngự,
hướng về Tiêu Ngự đánh tới, định ngăn chặn Tiêu Ngự.

Một tên hắc ám tinh linh trong đó là Pháp sư, 1 đạo hỏa cầu hướng về Tiêu Ngự
ném tới.

Phá Ma Trảm! ( chém hỏng ma pháp )

Thấy được ma pháp bay qua đây, Tiêu Ngự mãi mới tìm được một cái cơ hội thi
triển Phá Ma Trảm, chủy thủ tay phải hướng đoàn hỏa cầu kia chém đi.

Ầm, hỏa cầu bị chủy thủ 1 đao chém tan, tia lửa bay múa, lụi tắt tại không
trung.

Tiêu Ngự lắc mình một cái, từ khe hở giữa 2 tên hắc ám tinh linh xuyên qua,
chạy ra khỏi Thủy Ngân Thất.

May mắn là bị phát hiện muộn, nếu như bị hắc ám tinh linh bảo vệ ở bên trong
phát hiện, Tiêu Ngự có nhiều kỹ năng đào tẩu mấy đi nữa cũng không đủ dùng,
căn bản chạy không được.

Tiêu Ngự hướng về Hắc Sâm Lâm chạy như điên, phía sau còn có 1 đống hắc ám
tinh linh đuổi theo, số lượng chừng hơn 50-60 tên.

"Chạy!" Tiêu Ngự truyền âm cho Triệu Lam Hinh nói.

Triệu Lam Hinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tiêu Ngự đang hướng về bên này
chạy tới, phía sau người còn cố 1 đống lớn hắc ám tinh linh đang đuổi theo,
khẩn trương hướng về sâu trong Hắc Sâm Lâm chạy như hấp, nếu như bị những tên
hắc ám tinh linh này đuổi theo, Tiêu Ngự có lẽ còn có thể chạy trốn, nhưng mà
nàng là Pháp sư, nên chắc chắn sẽ chạy không thoát.

Cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc ngâm xướng một đoạn chú ngữ, triệu hồi ra từng
tảng đá to lớn hướng hắc ám tinh linh đi đầu ném tới, hỗ trợ cho Tiêu Ngự chạy
trốn.

Tiêu Ngự rất nhanh đuổi kịp, cùng cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc chạy trốn,
tốc độ hắn chạy trốn so với Tiêu Ngự cũng không hề chậm hơn, tập trung chạy
theo phía sau người Tiêu Ngự.

Nê Chiểu Thuật!

Thấy được Tiêu Ngự chạy tới, Triệu Lam Hinh quay đầu lại cho một cái Nê Chiểu
Thuật lên con đường hắc ám tinh linh truy kích nhất định phải qua.

3 cái thân ảnh tan biến ở phía cuối rừng cây.

"Chủ nhân của ta đâu ? Hắn ở nơi nào?" cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc sốt ruột
hỏi.

"Đi ra đi." Tiêu Ngự lộn túi áo lên, đem Tác Đức đổ ra, Tác Đức từ trong túi
áo của Tiêu Ngự ngã xuống, nặng nề rơi trên mặt đất, ai da một tiếng đau đớn.

Tiêu Ngự mới vừa rồi bị cái tên gia hỏa gian trá này bày lừa gạt, tự nhiên sẽ
có sắc mặt không tốt rồi.

5 phút đã vừa hết, thân thể Tác Đức dần dần hóa lớn, vẫn cứ ngã sấp trên mặt
đất, cuối cùng run run rẩy rẩy đứng lên.

"Phổ Lạp Địch Lạc Khắc, hài tử của ta, ta ở nơi này." Tác Đức “hòa nhã dễ gần“
nói, phối hợp với bộ dáng gian xảo của hắn kia, nhìn thế nào cũng không thấy
vừa mắt.

Nghe được Tác Đức nói, Tiêu Ngự cười nhạo nhìn về phía Tác Đức.

Khuôn mặt già nua của Tác Đức đỏ lên, mà vẫn đang một bộ dáng đứng đắn.

"Chủ nhân" thấy được Tác Đức, Phổ Lạp Địch Lạc Khắc khóc không thành tiếng,
cùng Tác Đức so sánh thì, Phổ Lạp Địch Lạc Khắc trái lại rất thực lòng, làm
cho người ta có chút cảm động.

Bất kể thầy trò này như thế nào, Tiêu Ngự bây giờ chỉ quan tâm đến khen thưởng
của hắn.

"Lão đầu, nên đem khen thưởng cho ta rồi đó ." Tiêu Ngự tức giận nói.

"Cảm tạ ngài, bá tước đại nhân tôn kính, cám ơn ngài cứu ra chủ nhân của ta."
Phổ Lạp Địch Lạc Khắc nói xong, tay phải từ hư không xuất hiện 1 khỏa bảo
thạch màu nâu, đưa cho Tiêu Ngự, "Xin ngài tiếp nhận, phổ lạc bộ tộc cự nhân
Phổ Lạp Địch Lạc Khắc chân thành tha thiết tỏ lòng biết ơn."

"Đây là Đại Địa Chi Tâm !!! Tác Đức 2 mắt tỏa sáng nhìn vào trong tay Đại Địa
Chi Tâm Phổ Lạp Địch Lạc Khắc, chà xát tay, định đến gần khối Đại Địa Chi Tâm
này.

Tiêu Ngự vũ động ngón tay một cái, chủy thủ sáng loáng lóe lên trước mặt Tác
Đức . Tác Đức nhìn vào chủy thủ sắc nhọn, ngượng ngùng thối lui vài bước.

Lão nhân này để ý đến Đại Địa Chi Tâm như vậy, xem ra thứ này cũng không phải
cái gì bình thường a, Tiêu Ngự tiếp nhận Đại Địa Chi Tâm từ trong tay Phổ Lạp
Địch Lạc Khắc, nhìn một chút thuộc tính.

Đại Địa Chi Tâm: vật phẩm, côi bảo cấp 5. Có thể dùng để khảm nạm, gia công
bảo thạch. Phòng ngự +80, mang vào kỹ năng Đại Địa Thủ Hộ. Kỹ năng, Đại Địa
Thủ Hộ, hấp thu 80% thương tổn công kích, giảm hiệu quả khống chế, độ bền
2.000. Có thể thăng cấp, cấp tiếp theo yêu cầu 300.000 kinh nghiệm.

Độ bền 2.000, có nghĩa là có thể hấp thu 2.000 giá trị thương tổn, đây chỉ là
một khối bảo thạch mà thôi, có thuộc tính như vậy xem như đã là rất biến thái
rồi, khối bảo thạch này thậm chí so với tuyệt đại bộ phận trang bị cấp Sử Thi
còn muốn trân quý hơn, giá trị của nó tự nhiên không cần nhiều lời, với lại ở
trong chiến đấu, có thêm 1 khỏa bảo thạch như vậy, tương đương với từ hư không
có thêm 2.000 huyết lượng, nhất là sau khi mở ra Ám Ảnh Khống Chế liều mạng
chiến đấu, thì so đấu chính là nhờ vào huyết lượng và phòng ngự a.

Với lại khỏa Đại Địa Chi Tâm này lại còn có thể thăng cấp . Tiêu Ngự nghĩ tới
bản thân khỏa Nguyệt Hùng Chi Châu trong tay kia, đồng dạng cũng là thứ có thể
thăng cấp, khỏa Nguyệt Hùng Chi Châu kia trải qua thời gian dài như vậy, mới
lên tới cấp 5, đây đã là đỉnh cấp, khỏa bảo thạch bình thường này thuộc tính
được tăng lên đột ngột, đã không thua gì bảo thạch cấp Truyền Thuyết bình
thường.

Nguyệt Hùng Chi Châu: cấp 5. Huyết lượng +200, lực lượng +100, nhanh nhẹn
+100, né tránh +7%.

Bởi vậy mới thấy rõ được, bảo thạch có thể thăng cấp trân quý đến nhường nào
, Đại Địa Chi Tâm này mới chỉ là lever 1, đã có thuộc tính mạnh như vậy, nếu
như lại thăng cấp, chắc chắn sẽ còn khủng bố hơn nhiều, chỉ là yêu cầu thăng
cấp của Đại Địa Chi Tâm so với Nguyệt Hùng Chi Châu còn muốn khó khăn hơn
nhiều lắm, cần lượng kinh nghiệm lớn hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian
ngắn hẳn là chưa thăng được.

"Còn ngươi cần trao khen thưởng đó ?" Tiêu Ngự nhìn về phía Tác Đức.

"Chúng ta bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, chờ ra khỏi địa hạ
thành, ta sẽ đem khen thưởng cho ngươi." Tác Đức nhìn vào bảo thạch trong tay
Tiêu Ngự, lộ ra vẻ mặt luyến tiếc, hắn đã mấy lần muốn đoạt Đại Địa Chi Tâm
để bản thân dùng, nhưng đều không có cơ hội ra tay, không nghĩ tới bây giờ lại
tiện nghi Tiêu Ngự.

Trong con mắt Tiêu Ngự hàn quang xuất hiện đột ngột, nhìn thoáng qua Tác Đức.
Người này tuyệt đối là một tên ngoại tộc, tuy nhiên Tiêu Ngự cũng không sợ hắn
sẽ thất tín.

Nếu như hắn không tuân thủ hứa hẹn, thần chưa trừng phạt xuống, Tiêu Ngự đã có
thể giải quyết hắn trước rồi.

Tác Đức khiếp sợ lui lui lại mấy bước, nói: "Chờ ra khỏi địa hạ thành, ta nhất
định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn ."

"Ta giúp chủ nhân làm chứng, hắn nhất định sẽ không làm trái ước định ." Phổ
Lạp Địch Lạc Khắc 1 bên trịnh trọng nói. ( thằng não heo =.= )

Phổ Lạp Địch Lạc Khắc khi nói chuyện rất thành khẩn, Tiêu Ngự chỉ không tin
Tác Đức mà thôi, Tác Đức nếu như phản ước, Máy Chủ sẽ cưỡng chế thực hiện, uy
nghiêm của thần không thể xâm phạm, giữa bọn họ đã thành lập tín ước được thần
công chứng, nếu như làm trái tín ước, chẳng khác nào xúc phạm thần, trừ khi
Tác Đức có phương pháp đặc biệt tránh né chế tài của thần.

Nghĩ tới đây, Tiêu Ngự trầm mặc một chút, cảm thấy vẫn không thể dễ tin Tác
Đức.


Tặc Đảm - Chương #365