Thần Dụ Chi Thư


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Con nhện máy dừng ở bên bờ vũng bùn màu đen. Chậm rãi ngồi xổm xuống.

Tiêu Ngự từ trên lưng con nhện máy nhảy xuống.

“Tích tích. Tích tích.” Người máy đi sau lưng Tiêu Ngự. Phát ra âm thanh kì
quái.

Con nhện máy đứng lên. Đứng lẳng lặng ở một bên.

Tiêu Ngự tò mò hướng về phía bên kia thành thị xem xét. Không biết sinh khí
của thành thị này như nào. Đến cùng sẽ có cái dạng nhiệm vụ gì đang chờ đợi
mình.

Đi lên phía trước một đoạn. Hệ thống nhắc nhở vang lên một tiếng thanh thúy.

Hệ thống: Bạn đã phát hiện Di Thất chi thành.

Tiêu Ngự đi bộ vào bên trong Di Thất chi thành. Trên đường cái sớm đã không có
ai lui tới. Nơi này so với hắc ám chiểu trạch không giống nhau. Bầu trời nơi
này rất trong. Từng đợt ánh mặt trời từ trên bầu trời chiếu xuống. Ở trong
thành thị tạo thành những đạo quang ảnh nhiều màu đẹp mê ly. Nhìn phong cảnh
cùng kiến trúc nơi này. Tiêu Ngự cảm giác tựa như đi tới cổ thành ở Châu Âu
thế kỉ mười bảy.

Trên đài hoa ở trên khu phố trung ương phía trước. Cột nước còn đang không
ngừng phun nước. Một đóa hoa dại không biết tên lẳng lặng nở ra. Tỏa ra tất cả
các tia sáng của nó. Nhưng lại không có người nào đến hỏi han.

Hai bên khu phố là cửa hàng san sát. Một số cửa hàng cũng đã mở rộng. Cũng đã
vườn không nhà trống. Trong cửa hàng cũng không có lưu lại vật gì.

“Di thất chi thành.” Tiêu Ngự cẩn thận đánh giá cái tên này. Tòa thành thị này
quả nhiên là thành thị bị người đời bỏ quên.

share by kiemhiepcac.net

Tiêu Ngự đi lại trong thành thị. Tìm kiếm đầu mối hữu dụng. Người máy phát ra
âm thanh kì dị. Dường như bị vật gì đó hấp dẫn. Hướng hẻm nhỏ yên tĩnh bên
cạnh đi đến.

Tiêu Ngự tự nhiên quên mất. Người máy mới là chủ nhân nơi này. Là mấu chốt của
nhiệm vụ. Nên sẽ cung cấp đầu mối cho Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự đi theo người máy hướng vào chỗ sau trong hẻm nhỏ đi đến.

“Tích tích. Phía trước một trăm mét. Hồng y giáo sĩ. Nạp đức nhân bán vong
linh. Hai mươi cấp tinh anh….” Người máy truyền tới một ít tin tức. Sau khi
nghe được. Tiêu Ngự khẽ nhíu mày. Nạp đức bán vong linh này đến cùng có hay
không vấn đề gì. Tiêu Ngự nghĩ thầm. Chuẩn bị đi vào dọn sạch cái tên hồng y
giáo sĩ kia.

“Tích tích. Tích tích.” Người máy đột nhiên phát ra một số cảnh báo dồn dập.”
Phía sau một trăm mét. Hồng y giáo sĩ. Số lượng hai mươi. Đang tới gần. Cảnh
cáo nguy hiểm…..”

Tiêu Ngự quay đầu lại nhìn thoáng qua. Phát hiện ở chỗ rẽ xa xa có một ít bóng
dáng màu đỏ. Tiêu Ngự nhanh chóng mở ra Tiềm Hành. Người máy cũng tiến nhập
trạng thái Tiềm Hành.

Tiêu Ngự mang theo người máy đi tới hẻm nhỏ bên cạnh. Nhanh chóng đứng sát vào
tường. Hẻm nhỏ này trước sau chỉ có hai cái đường ra. Chỉ rộng có năm mét. Bên
cạnh đều là tường cao chót vót. Tiêu Ngự căn bản không có đường thối lui. Chỉ
có thể nhịn thở. Hy vọng không bị đám người hồng y giáo sĩ phát hiện.

Đội ngũ hai mươi người hồng y giáo sĩ xếp hàng chỉnh tề hướng bên này đi đến.

Tiêu Ngự đánh giá cẩn thận vóc người thấp bé của đám người hồng y giáo sĩ. So
với Ải nhân không sai biệt lắm. Trên người khoác áo choàng màu đỏ. Che khuất
mặt mũi. Trong tay cầm quyền trường màu đỏ dài chừng hai mét.

Đám hồng y giáo sĩ này chậm rãi tới gần Tiêu Ngự. Tiêu Ngự đã ngừng hô hấp lại
rồi. Nhìn vào khuôn mặt của đám hồng y giáo sĩ. Chứng kiến khuôn mặt của đám
hồng y giáo sĩ. Tiêu Ngự thiếu chút nữa hít thở không thông.

share by kiemhiepcac.net

Một nửa mặt của hồng y giáo sĩ là mặt người, một nửa là khô lâu. Trong mắt
không có đồng tử. Trắng nhợt mà lại không có thần.

Chứng kiến đám hồng y giáo sĩ chậm rãi tới gần. Trống ngực Tiêu Ngự không khỏi
dồn dập vài phần.

Một người hồng y giáo sĩ đột nhiên ngẩng đầu. Hướng tới phía Tiêu Ngự nhìn
lại.

Tiêu Ngự nhanh chóng làm cho mình tỉnh táo trở lại.Cái người hồng y giáo sĩ
này không phát hiện cái gì. Tiếp tục đi về phía trước. Đội ngũ hồng y giáo sĩ
dần dần đi xa. Rốt cuộc biến mất ở cuối hẻm nhỏ.

“Hồng y giáo sĩ này đến cùng là như thế!” Tiêu Ngự lờ mờ có chút hiểu được ý
nghĩa của nạp đức nhân bán vong linh.

Tiêu Ngự đi theo người máy tiến lên phía trước một đoạn.

“Tích tích. Phát hiện thần dụ chi thư. Khoảng cách một trăm mét….” Người máy
vừa nói.

Tiêu Ngự hiểu được. Một trăm mét này là khoảng cách người máy dò xét được. Hễ
có cái gì hoặc sinh vật gì tiến vào khoảng cách một trăm mét. Cũng có thể bị
người máy phát hiện.

“Thần dụ chi thư?” Tiêu Ngự khẽ nhíu mày. Thần dụ chi thư này đến cùng là vật
gì.

“Đưa ta đi tìm thần dụ chi thư.” Tiêu Ngự nói. Hắn vẫn là lần thứ hai đối với
người máy hạ mệnh lệnh. Không biết người máy có tuân theo hay không. Tiêu Ngự
hiểu được thần dụ chi thư này khảng định có liên quan với nhiệm vụ.

“Tập trung mục tiêu. Thần dụ chi thư.” Người máy nghe được mệnh lệnh của Tiêu
Ngự. Nói. Đi về phía trước mặt.

Tiêu Ngự đi theo người máy hướng phía trước đi đến.

“Phía trước phát hiện hồng y giáo sĩ......”

“Có thể vượt qua không?” Tiêu Ngự hỏi. Tiêu Ngự không sợ hãi một con quái tinh
anh cấp hai mươi. Nhưng nếu đang đối phó với hồng y giáo sĩ bị đội ngũ hồng y
giáo sĩ tuần tra phát hiện. Vậy thì nguy hiểm rồi.

“Vòng qua.” Người máy đưa Tiêu Ngự đi lên phía trước một đoạn. Sau đó quẹo vào
một cái hẻm nhỏ. Ở trong hẻm nhỏ lòng vòng một lúc. Đi tới trước cửa một tòa
hoa viên trạch viện.

Tiêu Ngự quan sát một chút. Đây là một tòa trạch viện cũ nát. Vị trí có chút
hẻo lánh. Hướng bên trong tường nhìn lại. Bên trong sân tạo hình kiến trúc có
chút phong cách nhưng thật ra cũng rất kì lạ. Nhưng cũng không xa hoa. Phỏng
chừng là nơi ở của người dân bình thường.

“Thần dụ chi thư. Khoảng cách năm mét. Người máy nói. Đi qua đi lại ở trước
của. Nhưng thủy chung không có đi mở cửa.

share by kiemhiepcac.net

“Phụ cận có quái vật không?” Tiêu Ngự hỏi.

“Đang dò xét. Số lượng quái vật 0….” Người máy nói.

Nếu không có quái vật. Tiêu Ngự cũng không lo lắng. Đi tới bậc cửa của trạch
viện. Đẩy của thạch viện một chút. Của vang lên một tiếng rồi mở ra. Rất nhiều
bụi bặm rơi xuống. Làm cho Tiêu Ngự ho sặc sụa. Trong trạch viện là một vườn
hoa hình tròn rực rỡ. Các loại hoa dại đua nhau mọc lên. Mùi hương tỏa ra bốn
phía.

Theo đường đá tràn đầy cỏ dại đi thẳng về phía trước. Ở giữa vườn hoa một cây
cột đá màu trắng được dựng lên. Trên đỉnh cột đá có một bộ sách cũ kĩ.

“Phát hiện thần dụ chi thư….” Người máy nói.

Quyển sách này hẳn là thần dụ chi thư gì gì đó như lời người máy nói. Tiêu Ngự
đi tới trước cột đá. Nhìn thoáng qua bìa ngoài của quyển sách. Bìa ngoài của
quyển sách là bốn văn tự cổ xưa. Tiêu Ngự lờ mờ có thể phân biệt ra đây là bốn
chữ thần dụ chi thư.

Đây rõ ràng chỉ là một quyển sách bình thường. Gọi là thần dụ chi thư. Tên
tuổi vang dội như vậy. Tiêu Ngự mở thần dụ chi thư ra. Lật lên xem.

“Sáng thế thần ốc nhĩ hi đức sang tạo ra thế giới này….Ốc nhĩ hi đức nói. Thế
giới này giao cho các người chưởng quản. Thần là người thủ hộ bảo vệ trật tự
của thế giới…. Ai làm trái trật tự do thần đặt ra. Phải nhận lấy trừng phạt…..
Quyền lực của thần là không thể xâm phạm….”

Phần đầu của bộ sách là giảng giải quyền lực của thần. Nói quyền lực của thần
thánh là không thể xâm phạm.

“Trách không được lại gọi quyển sách này là thận dụ chi thư.” Tiêu Ngự chứng
kiến những lời nói nhảm này. Trong nhất thời có chút nhức đầu. Vì tìm kiếm đầu
mối. Tiêu Ngự cũng không có biện pháp. Không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại
nhìn tình hình.

“Thủy lịch năm 230. Người nạp đức xúc phạm quyền uy của chúng thần. Vì trừng
phạt người nạp đức. Chúng thần đem trung tâm tư nạp thành vùi lấp đi. Thần
linh nhân từ thêm chút trừng phạt…. Nhưng người nạp đức lại cố gắng phản
kháng. Lôi tát thành muốn lấy lực của một thành kháng cự thần linh. Cuối cùng
không địch lại thần linh. Bị núi lửa chôn vùi. Hành động của người nạp được
rốt cuộc làm cho thần linh tức giận. Chúng thần liên thủ đánh xuống thần phạt.
Phá hủy hai mươi bảy thành phố của người nạp đức.

Tuy nhiên là vì chúng thần giữ gìn thần quyển, hoàn toàn bày ra vật hi sinh
của thần quyền mà thôi. Người nạp đức cũng đủ dũng mãnh. Cũng dám hướng chúng
thần khai chiến.

share by kiemhiepcac.net

“Dã thác thành… Thủy kiến vu năm 222….” Tiêu Ngự lại vừa lật sang một tờ. Tờ
này là giới thiệu lịch sử của Di thất chi thành. Tiêu Ngự không có hứng thú
lật xen. Lật tới tờ cuối cùng. Ở trên tờ thần dụ chi thư cuối cùng. Rõ ràng là
một ít lời nói đứt quãng.

“Hỡi mọi người nạp đức. Là người bị thần truy đuổi mà chạy trốn. Bọn họ hung
tàn mà lại đáng sợ……….Bọn họ xông vào thành thị. Giết chóc con dân chúng ta.
Chúng ta anh dũng phản kháng…. Trong thành thị khắp nới đều là máu tươi….Vụ
Sâm đã chết….Ai Nhĩ Tư cũng đã chết…. Thần minh vĩ đại. Ngài bỏ rơi chúng ta
sao….”

Chữ viết này rất ẩu. Có thể thấy tâm tình người viết văn tự này lúc đó rất lo
lắng. Từ trong giống nói có thể thấy được hắn rất tuyệt vọng cùng bất lực

Nhìn văn tự này. Trong đầu Tiêu Ngự hiện ra rất nhiều hình ảnh. Đại khái hiểu
được chuyện đã qua. Nhưng là nơi này cũng không có nói tới tòa thành thị này
biến mất khỏi con mắt của người đời như thế nào. Sau đó còn xảy ra chuyện gì.
Nội dung kế tiếp còn chờ đợi Tiêu Ngự đi thăm dò… Phát hiện hồng y giáo sĩ. Số
lượng 1. Đang tới gần. Người máy đột nhiên nói.

Lại có hồng y giáo sĩ. Tiêu Ngự tiến nhập trạng thái Tiềm Hành. Vẫn là chờ
hồng y giáo sĩ rời đi sao. Tiêu Ngự nghĩ thầm.

“Không tốt. Cửa không đóng.” Tiêu Ngự lúc này mới phát hiện. Lúc mình vào
không có đóng cửa lại. Hiện tại đi đóng của mà nói. Đã muộn. Tiêu Ngự chỉ có
thể đứng nguyên tại chỗ.

Tựa như là phát hiện cái của viện này không đóng. Một cái bóng dáng màu đỏ
hướng trong viện đi tới. Đánh giá một hồi. Hướng tới chỗ Tiêu Ngự đi tới.

“Đáng chết.” Tiêu Ngự nắm chặt chủy thủ trong tay. Tùy thời chuẩn bị giết chết
tên hồng y giáo sĩ này.” Hy vọng sẽ không đưa tới nhiều hồng y giáo sĩ.

Hồng y giáo sĩ kia dần dần tới gần. Xem xét chung quanh một lúc. Phát hiện
quyển sách trên cây cột đưa tay muốn với lấy.

Ngoài sự mong đợi. Thần dụ chi thư đột nhiên quang hoa đại phát. Ở trong bạch
quang. Thân thê hồng y giáo sĩ không ngừng tan ra thành nước. Phát ra tiếng
kêu thê lương và thảm thiết. Một đạo cột sáng màu trắng đẹp mắt rơi trên người
hồng y giáo sĩ. Trong nháy mắt hồng y giáo sĩ bốc hơi thành sương mù màu
trắng. Biến mất không thấy.

Tiêu Ngự dùng tay che khuất mắt. Che đạo bạch quang đẹp mắt này. Sau một lúc
lâu. Bạch quang tiêu tán. Thần dụ chi thư lại khôi phục thành bộ dáng bình
thường như ban đầu.Trên bề mặt chỉ để lại một ít tro bụi. Như chứng minh có
một hồng y giáo sĩ từng xuất hiện.

Tiêu Ngự kinh hãi nhìn quyển thần dụ chi thư. Không nghĩ tới quyển than dụ chi
thư lại mạnh đến như vậy. Quái tinh anh cấp hai mươi hồng y giáo sĩ bị quyển
thần dụ chi thư này một kích giết chết trong nháy mắt.


Tặc Đảm - Chương #216