Khi Chiêu


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

“ Không biết đám thủ vệ này có thực lực thế nào.” Tiêu Ngự đánh giá đám thủ vệ
này một chút. Đám thủ vệ này hung mãnh như dã thú vậy, tướng tá thoạt nhìn
thật không dễ gì mà trêu chọc vào. Trên thực tế tuyệt đại bộ phận người chơi
cũng tò mò giống Tiêu Ngự. Nhưng là bọn họ không bao giờ dám thử dò xét thực
lực của thủ vệ. Anh cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của NPC.

Tiêu Nhự tới trước một quán nhỏ nghỉ chân. Trên quán bày một gốc cây cỏ nhỏ
màu bạch ngân, phát ra vẻ đẹp lộng lẫy mê người.

Nhìn thấy nhánh cỏ nhỏ này. Tiêu Ngự kinh hãi thất sắc, cây cỏ nhỏ này là long
linh thảo!

Long linh thảo – Tam giai dược thảo quý giá.

Nghe nói sử dụng Long linh thảo có thể luyện chế ra hoàn thuốc cấp á thần. Món
đồ này là một kiện bảo vật. Bất quá nhìn thấy giá cả Tiêu Ngự nhụt chí. Không
ngờ cần phải có năm vạn miếng nanh sói. Số lượng khổng lồ như vậy phải thu
thập tới bao lâu mới được! Tiêu Ngự cũng không muốn vì gốc cây dược thảo mà
lãng phí thời gian ở chỗ này.

“ Vẫn phải đi tìm xem có thể mua được vật gì chứ.” Tiêu Ngự nghĩ vậy tiếp tục
tiến lên phía trước. Xem xét các quán chung quanh đó. Tuyệt đại bộ phận đều
rất đắt đỏ. Ngoại trừ một ít đồ vô dụng rác rưởi.

Đi dạo được một lúc. Tiêu Ngự liếc mắt nhìn về phía một góc đường. Góc đường
có năm sáu người chơi thuộc liên minh thiên sứ đang nhỏ giọng bàn tán chỉ chỉ
trỏ trỏ vào Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự cảm giác những người chơi này không có ý tốt. Bất động thanh sắc tiếp
tục đi về phía trước.

“ Tổng cộng có sáu người, Tặc, Pháp, Đức, Thánh Kỵ, Mục Sư, Thợ Sơn.” Tiêu Ngự
trong lòng đếm một chút. Không biết những người chơi này muốn làm cái gì. Nếu
như là đang có chủ ý đánh mình. Khẳng định bọn họ sẽ không dám động thủ ở
trong chợ. Ra ngoài động thủ bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi gì. Nếu
nói bên ngoài chợ đêm đừng nói là 6 người, cho dù 60 người Tiêu Ngự vẫn tin
tưởng có thể chạy thoát được.

Sáu người chơi nọ đi tới hướng Tiêu Ngự.

“ Tiểu tử, đứng lại.” Đạo tặc dẫn đầu ngữ khí bất thiện nói.

Tiêu Ngự nhíu lông mi lại. Hắn đối với lời nói của đạo tặc này không thèm để
ý. Cười lạnh một tiếng ngồi xổm tại một quán nhỏ thưởng thức dụng cụ cúng tế
tinh xảo. Là vật của vu sư, đặt ở trong hành trang có thể gia tăng 1000 điểm
trị liệu. Vật phẩm cấp sử thi. Mặc dù Tiêu Ngự cũng không mua nổi.

Tiêu Ngự dĩ nhiên coi khinh không thèm nhìn tới tồn tại của mình, đạo tặc liền
phát hỏa quát mắng: “ Tiểu tử, nói ngươi đó, ngươi đứng lên cho ta,” Đạo tắc
rất muốn một cước đá đít Tiêu Ngự. Sở dĩ càn rỡ là khiêu khích Tiêu Ngự. Là
muốn chọc giận Tiêu Ngự, nếu Tiêu Ngự động thủ trước, bọn họ như vậy có thể
chiếm được tiện nghi rồi.

Quy tắc PK trong chợ đêm là. Chợ đêm mặc dù có phát sinh PK nhưng phải có nhân
vật công kích trước rồi tiến hành giai đoạn phòng vệ. Bị động công kích thì
phòng vệ ngay thẳng đương nhiên là không phạm pháp. Có thể giết người. Nếu như
chủ động công kích giết người, NPC sẽ ra tay.

Đúng là ở loại quy tắc này. Chợ đêm mặc dù ít có pbsp; “ Biến” Tiêu Ngự lạnh
lùng nói. Hắn đối với những người này rõ như lòng bàn tay, bị những người này
vô duyên vô cớ quấy rầy. Muốn nói không phiền lòng thì thật là khó có khả
năng.

“ Con thỏ con nhà ngươi, ngươi hẳn là không có can đảm PK cùng đại gia ta.”
Đạo tặc càn rỡ gọi mắng, ánh mắt tham lam nhìn vào tranh bị trên người Tiêu
Ngự. Thầm nhủ không biết tiểu tử này lấy được trang bị ở chỗ nào. Người chơi
dùng nhân dân tệ như hắn, loại người chơi này rất dễ dàng khiêu khích.

“ Huynh đệ đừng để đám người này khích bẩn. Đừng để ý tới bọn chúng là được.”
Người chơi liên minh tà ác bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở nói.

Cái tên đạo tắc hung thần ác sát kia liếc mắt nhìn người chơi thuộc liên minh
tà ác một cái. Người chơi thuộc liên minh tà ác kia không cam lòng yếu thế
trừng mắt nhìn lại. Ở trong chợ đêm này không ai sợ ai cả.

Sáu tên này mồm miệng ác động, tựa như đám ruồi vây quanh vậy, làm cho Tiêu
Ngự thật bực mình.

Ánh mắt Tiêu Ngự lạnh như băng sắc như đao. Nhìn lần lượt qua sáu người này.
Bọn họ nhiều lắm chỉ sống tạm bợ ở trong chợ đêm này, muốn chọc giận Tiêu Ngự
chiếm chút tiện nghi mà thôi. Không tính là cao thủ gì, Tiêu Ngự còn không để
bọn họ vào mắt.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Ngự. Trong lòng đạo tặc không hiểu
sao dâng lên hàn ý. Nghĩ thầm ánh mắt người này sao lại đáng sợ như vậy.

Lăn lộn trên chiến trường lâu như vậy. Làm Tiêu Ngự vô ý tản ra một cỗ khí
chất lạnh lùng kinh sợ.

Có một chút ít người chơi thuộc hai liên minh tò mò tiến tới nơi này quan sát.
Loại chuyện này bọn họ đã thấy nhiều rồi. Phần lớn là ai động thủ trước ai bị
tổn hại. Đám người này tám phần là nhìn thấy trang bị trên người Tiêu Ngự mới
tới khiêu khích. Đến cùng là ai sẽ xuất thủ trước đây? Các người chơi nghĩ như
vậy liền có chút hả hê.

Ánh mắt Tiêu Ngự lạnh lùng đảo qua những người này, sắc mặt xấu xí làm cho hắn
chán ghét cực điểm.

“ Ta lập lại lần nữa. Chớ chọc giận ta, biến!” Tiêu Ngự lạnh lùng quát.

Đạo tặc nó bị ánh mắt Tiêu Ngự dọa theo bản năng lùi lại một bước. Đột nhiên ý
thức được mình không phải sợ Tiêu Ngự. Có chút ngoài mạnh trong yếu nói: “ Con
thỏ con nhà mày, có can đảm động thủ trước coi. Lão tử phế mày.”

Người chơi bên cạnh cười ra tiếng. Những người này nói cực kỳ càn rỡ. Kỳ thực
yếu vô cùng, đơn giản muốn Tiêu Ngự xuất thủ trước mà thôi.

Nghe thấy mấy người chơi cười thành tiếng ở bên cạnh, đạo tặc kia trên mặt có
chút không nén được giận.

Đột nhiên trong mắt Tiêu Ngự sát khí bỗng nhiên sinh ra. Là các ngươi tìm
chết. chủy thủ trên tay phải Tiêu Ngự linh hoạt chuyển động một chút, tựa như
vân long bay múa, đột nhiên gia tốc. Hóa thành một đạo hàn quang hướng tới mặt
của đạo tặc đâm tới. Quát lạnh một tiếng: “ Tử!”

Người chơi chung quanh không khỏi hô nhỏ một tiếng. Không nghĩ tới Tiêu Ngự
lại chân chính xuất thủ trước, bọn họ không khỏi cảm thán. Người trẻ tuổi đúng
là khí thịnh. Nếu Tiêu Ngự xuất thủ công kích trước, đến cuối cùng hắn chắc
chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hoặc là bị sáu người chơi thuộc liên minh
thiên sứ trong lúc phòng vệ giết giết, hoặc là bị thủ vệ của chợ đêm giết
chết. Kết quả có gì phân biệt?

Tiêu Ngự quát một tiếng trầm thấp như một cây búa tạ đập thẳng vào tim đạo tặc
vậy. Nhìn thấy chủy thủ đâm thẳng tới mình, đạo tặc theo bản năng giơ chủy thủ
lên chống cự. Đương nhiên hắn sẽ không chủ động công kích Tiêu Ngự.

Chủy thủ Tiêu Ngự tựa như một ngân long. Đâm sát qua gò mà đạo tặc, Tiêu Ngự
rõ ràng cảm giác được chủy thủ của mình dán qua gò má của đạo tặc, chỉ cần đạo
tặc thoáng động đầu một chút, chủy thủ của Tiêu Ngự hẳn là sẽ đâm trúng vào
đạo tặc kia mất.

Song. Chỉ trong gang tấc, Tiêu Ngự căn bản không có công kích đến đạo tặc kia.

Cảm giác chủy thủ của Tiêu Ngự xẹt qua mặt mình, trên gương mặt phát sinh một
loại ảo giác đau đớn mãnh liệt. Tiêu Ngự công kích tới mình!

Đạo tặc bị Tiêu Ngự công kích hù dọa nhanh như thiểm điện ngu ngơ một chút.
Ngược lại mừng rỡ như điên, tay phải cầm chủy thủ đâm tới trên người Tiêu Ngự.

Trong lúc nhất thời mấy người đồng đội của đạo tặc bắt đầu công kích Tiêu Ngự.

Hệ thống: Bạn đã bị người chơi Ô Nha công kích. Có thể tiến hành phòng vệ,
thời gian là ba phút.

Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, Tiêu Ngự lạnh lùng cười.

Tật Phong Bộ!

Tiêu Ngự dùng Tật Phong Bộ ngăn cản một bộ phận công kích. Đột nhiên gia tốc,
một kích nhanh chóng đâm vào sau đầu đạo tặc. Kích ngất đạo tặc, thân thể Tiêu
Ngự nhoáng lên một cái Phản Thủ Bối Thứ ra tay. Nương theo lực của Phản Thủ
Bối Thứ lại một cái Bối Thứ xuyên qua sau lưng đạo tặc.

82, 221, 107 ba con số thương tổn hiện lên trên đầu đạo tặc. Đạo tặc vẻ mặt
bất khả tư nghị, ngã ầm lên trên mặt đất.

Chuyện này phát triển quá tranh, chỉ trong chớp mắt đạo tặc khiêu khích kia đã
nằm trên mặt đất. Bên cạnh các người chơi hồi lâu vẫn chưa phản ứng kịp.

- Không tốt, là Ô Nha đánh trúng trước!

- Xong hết rồi!

Mấy người chơi liên minh thiên sứ lúc này mới giật mình tỉnh lại. Hệ thống
nhắc nhở cũng không nhắc nhở bọn họ đang lúc phòng vệ! Bọn họ không rõ, tại
sao Ô Nha lại phạm phải sai lầm như thế. Hơn nữa bọn họ vừa rồi chứng kiến là
Tiêu Ngự đánh trúng trước mà!

Tiêu Ngự cũng không để cho bọn họ thời gian suy nghĩ cẩn thận lại chuyện tình
vừa trải qua.

Đột Tiến!

Tiêu Ngự đột nhiên tới gần Mục Sư, nhảy lên cao cao. Một cái Tạc Kích công
kích trên người Mục Sư. Nhìn thấy băng đạn của băng pháp đang tới gần mình,
nghiêng người một cái tiến tới sau lưng Mục Sư.

Giảo Sát!

Chủy thủ trong hai tay của Tiêu Ngự vừa tiến tới sau lưng Mục Sư đã hung hăng
lột mở. Một con số hơn tám mươi điểm nhẹ nhàng hiện lên trên đầu Mục Sư.

Trí Mệnh Bạo Phá!

Năng lượng theo tay phải của Tiêu Ngự mãnh liệt chuyển tới chủy thủ. Chủy ra
thanh âm bén nhọn đâm vào lưng của Mục Sư. Thịch! Một tiếng, trong cơ thể của
Mục Sư nặng nề phát ra tiếng bạo vang.

Mục Sư ngã xuống đất.

“ Nhanh quá, ngăn chặn hắn lại!” Đức Lỗ Y cùng Thánh kỵ sĩ lúc này mới giật
mình tỉnh lại, đánh về phía Tiêu Ngự, thợ săn một tiễn bắn tới.

Huyễn Ảnh Bộ!

Tiêu Ngự một cái Huyễn Ảnh Bộ, thân thể biến thành vô số hư ảnh, tránh né công
kích của Đức Lỗ Y cùng Thánh Kỵ Sĩ và Thợ Săn liên hợp. Tựa như u mị tới sau
lưng băng pháp sư.

Dịch Cốt!

Chủy thủ tay phải của Tiêu Ngự đâm vào lưng băng pháp sư. Hướng ra ngoài hung
hăng xé mở.

Băng pháp sư cảm thấy sau lưng truyền tới cảm giác đau đớn. Ngay sau đó lâm
vào tê liệt, hoảng sợ nhìn phía trước, hắn không thấy Tiêu Ngự, càng làm hắn
thêm cảm giác sợ hãi.

Đám người chơi liên minh thiên sứ này thực lực không ra gì. Phòng ngự không
cao, hơn nữa Tiêu Ngự công kích mạnh tới dọa người. Tiêu Ngự công kích với bọn
họ tạo thành thương tổn cực kỳ cao.

Tiêu Ngự không ngừng công kích băng pháp. Chủy thủ tay trái là độc giảm tốc bổ
cho băng pháp sư một cái. Tất cả kỹ năng công kích đã dùng hết, còn đang trong
thời gian cooldown, Tiêu Ngự chỉ có thể dựa vào công kích bình thường mà phát
ra thương tổn.

Đức Lỗ Y cùng Thánh kỵ sĩ chợt quát một tiếng, nhảy tới Tiêu Ngự.

Thân hình Tiêu Ngự hơi nghiêng một cái, tránh né công kích của Đức Lỗ Y, nhưng
bị thánh kỵ sĩ một kiếm chém trúng, trên đầu hiện lên hơn 180 điểm thương tổn.

Tiêu Ngự mặc kệ không thèm để ý, chủy thủ vẫn như cũ đâm vào băng pháp.

Công kích tới băng pháp, Tiêu Ngự lắc sườn một cái tránh né xạ kích của thợ
săn.

Thịch thịch hai tiếng, Đức Lỗ Y cùng Thánh kị sĩ đồng thời đánh trúng Tiêu
Ngự.

Ba người đồng thời công kích Tiêu Ngự. Tiêu Ngự tốc độ có nhanh hơn nữa cũng
không nhai nổi, HP không ngừng rơi xuống.

Lúc này băng pháp đã tỉnh lại. Xoay người một cái muốn chạy trốn, một mặt xuất
ra hạ cấp dược hoàn hồi phục trong nháy mắt.

Tiêu Ngự bị đánh cho chỉ còn hơn trăm điểm HP, chủy thủ tay phải lần nữa đâm
tới Băng pháp, quát lạnh một tiếng: “ Tử!”

Cường Sát!

Tiêu Ngự công kích quá nhanh, băng pháp căn bản chưa kịp uống xong lọ hạ cấp
dược hoàn hồi phục trong nháy mắt, HP đã hết ngã xuống mặt đất.

Đào Thoát!

Thánh kỵ sĩ, Đức lỗ y, cùng Thợ săn cứ tưởng rằng có thể giết chết được Tiêu
Ngự thì thân thể Tiêu Ngự đột nhiên biến mất trong tầm nhìn của bọn họ. Ngu
ngơ hồi lâu, quay đầu tìm kiếm thì bóng người Tiêu Ngự đã chợt lóe lên rồi
biến mất trong đám người.


Tặc Đảm - Chương #211