Thủ Vệ


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Thợ săn nhanh chóng giương cung lên bắn Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự mấy cái kĩ năng đều ở trạng thái cooldown, kĩ năng chạy trốn chỉ còn
lại có Đào Thoát, dù là lao tới bên người thợ săn, cũng chưa chắc có khả năng
đánh chết thợ săn, nhìn thấy vài đợt tên bắn tới chính mình, Tiêu Ngự một cái
Đào Thoát né tránh công kích của thợ săn.

Tiêu Ngự vừa mới dừng lại, một đợt tên bắn về phía đầu Tiêu Ngự, Tiêu Ngự lao
về phía trước, lao vào trong bụi rậm, ở trong bụi rậm chạy như bay, tránh né
công kích của thợ săn.

Bụi rậm che đi tầm mắt của thợ săn, Tiêu Ngự mở ra Tiềm Hành, biến mất khỏi
tầm nhìn của thợ săn.

Nhìn thi thể báo săn hoa ban trên mặt đất một chút, một cảm giác thương cảm
xuất hiện trong lòng, lăn lộn trên chiến trường lâu như vậy, giết chết mấy
trăm địch nhân, hắn vẫn chưa bao giờ bị bức đến hoàn cảnh như thế này.

Rời ánh mắt chuyển đến bên cạnh bụi cây yên tĩnh, tìm kiếm tung tích Tiêu Ngự,
hắn biết Tiêu Ngự tuyệt đối sẽ không đi xa, tùy thời đều có khả năng từ trong
bụi cây đột nhiên chui ra, đánh về phía mình.

Nếu chờ tất cả các kĩ năng của Tiêu Ngự cooldown xong, hắn sẽ không còn cơ
hội, thợ săn quyết đoán hướng đến phương hướng chợ đêm chạy đi, chỉ cần chạy
vào trong chợ đêm, thì hắn sẽ được an toàn.

“Muốn chạy, không dễ như vậy đâu.” Tiêu Ngự thật vất vả hết sức mới giết được
bán săn hoa ban, thợ săn tựa như một con hổ già không răng, Tiêu Ngự sẽ không
dễ dàng để hắn chạy mất, uống vào một bình dược hoàn phong tốc, mở ra tộc độ
lớn nhất, hướng thợ săn đuổi theo.

Thiểm Quang Chiếu Diệu!

Thợ săn một bên chạy nhanh, một bên ném ra một cái Thiểm Quang Chiếu Diệu, một
đạo bạch quang đẹp mắt bao trùng về phía Tiêu Ngự. Bị phát hiện rồi. Tiêu Ngự
từ trong bóng tối hiện ra, nhưng hắn cũng không có buông bỏ việc truy đuổi thợ
săn.

Thợ săn vừa quay đầu lại, tay phải giương cung. Bắn ra một đợt tên công kích
Tiêu Ngự, ngăn cản Tiêu Ngự áp sắt hắn.

Tiêu Ngự một mặt truy đuổi thợ săn, một mặt né tránh thợ săn bắn tên, chứng
kiến một đợt tên bắn thẳng đến, Tiêu Ngự ngay tại chỗ lộn một vòng. Né tránh
khỏi đợt tên, tựa như một con báo săn nhanh nhẹn, sau khi rơi xuống đất, thân
thể trầm xuống, cước bộ vững vàng, hai chân vừa đạp, tựa như một mũi tên bắn
ra ngoài.

Tốc độ di động của Thợ săn trong tầng lớp nghề nghiệp viễn trình công kích xem
như là phi thường nhanh. Chỉ yếu hơn cung tiễn thủ một ít, nhưng là so với sở
trường nhanh nhẹn của đạo tặc, vẫn là kém hơn rất nhiều.

Khoảng cách với thợ săn chỉ còn khoảng hai mét, nhìn thấy sắp bắt kịp thợ săn.
Độc xà chi thứ!

Thợ săn quay đầu lại, đột nhiên giương cung, bắn ra một mũi độc tiễn xanh
biếc, mũi độc tiễn này bay là là sát mặt đất. Giống như một con mãng xà di
chuyển rất nhanh. Hướng Tiêu Ngự đánh tới.

Mũi tên này thật không đơn giản, nhưng vì khoảng cách quá gần. Tiêu Ngự căn
bản không có thời gian phản ứng, không thể nào né tránh.

Phía trước mũi tên đột nhiên giương lên cao, kéo thành một đường cong bằng nửa
vòng tròn, phốc một tiếng. Bắn trúng bụng dưới Tiêu Ngự.

Bụng dưới của Tiêu Ngự máu tươi văng khắp nơi, bị mũi tên này trực tiếp xuyên
thủng.

Da dẻ của Tiêu Ngự từ từ chuyển thành màu xanh biếc. Miệng viết thương truyến
đến cảm giác giác lạnh lẽo thấu xương, ngoại trừ bị trúng độc ở ngoài, còn
thêm vào hiệu quả đóng băng.

Tốc độ của Tiêu Ngự trên phạm vi lớn bị hạ thấp, nhìn thấy khoảng cách với thợ
săn dần dần nới ra.

Tật Phong Bộ cooldown xong.,..

Kĩ năng Tấn Kích cooldown xong.,..

Kĩ năng Tạc Kích cooldown xong.,..

“Cơ hội tới.” Ngón tay ở tay trái Tiêu Ngự hơi hơi động, đem chủy thủ trên tay
trái cắm vào bên hông, thay một cái chủy thủ có độc giảm tốc, mở ra Tật Phong
Bộ hướng tới Thợ săn phóng đi.

Sau khi mở ra Tật Phong Bộ, tốc độ di động của Tiêu Ngự lại tăng lên, và
khoảng cách với thợ săn cũng từ từ gần hơn.

“Cách chợ đêm chỉ còn hơn ba mươi mét.” Thợ săn trong long dấy lên một tia hy
vọng, chỉ cần đi qua ba mươi mét này, tiến vào chợ đêm, hắn sẽ an toàn, bất
quá ngay lập tức, hy vọng của hắn tan biến.

Ba mét, hai mét.

Đột Tiến.

Tiêu Ngự đột nhiến đến gần thợ săn, chủy thủ có độc giảm tốc trên tay trái
hướng tới lưng thợ săn chọc một cái.

Dỹ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi thân!

Sau khi trúng độc, tốc độ di động của thợ săn trên phạm vi lớn bị hạ thấp, thợ
săn kinh hãi, hắn không nghĩ tới tốc độ di động của Tiêu Ngự lại nhanh như
vậy, đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

“Đáng chết, đây là cái kĩ năng gì!” Thợ săn không khỏi tuyệt vọng mắng.

Sau khi đem tốc độ di động của thợ săn hạ xuống, Tiêu Ngự gắt gao bám lấy thợ
săn, đã tới bên người thợ săn, Tiêu Ngự khó có khẳ năng lại để cho hắn chạy
thoát

“Chạy không thoát, liều mạng.” Thợ săn hiểu được, dù là vẫn liều mạng chạy về
phía trước, hắn căn bản chạy không tới chợ đêm sẽ bị Tiêu Ngự giết chết, không
bằng bỏ đi, từ bên hông rút chủy thủ ra, con thỏ giận dữ cũng sẽ cắn người,
càng huống chi hắn, năng lực cận chiến của thợ săn cũng không kém.

Thợ săn cùng cung tiễn thủ, pháp sư các nghề nghiệp viễn trình không giống
nhau, cũng tiễn thủ cùng với pháp sư trên cơ bản không có năng lực cận chiến,
một khi bị áp sát, cơ hồ là mặc người ta chém giết, thợ săn thì không như thế,
bọn họ có được năng lực cận chiến nhất định, năng lực cận chiến mặc dù không
mạnh, nhưng cũng đủ để đánh một trận.

Chứng kiến thợ săn xoay người, Tiêu Ngự nhảy lên cao, một cát Tạc Kích đánh
tới đầu thợ săn.

Phản kích!

Chủy thủ trong tay thợ săn giương lên, ngăn cản công kích của Tiêu Ngự, đánh
về phía Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cái người thợ săn này không ngờ còn
có thể phản kích, chứng kiến chủy thủ hướng chính mình đâm tới, Tiêu Ngự hướng
về phía sau chợt lóe, tránh thoát khỏi công kích của thợ săn.

“Nếu như bị một người thợ săn cận thân giết chết, như vậy quả thực không còn
mặt mũi gặp người khác.” Sau khi Tạc Kích của Tiêu Ngự bị thợ săn ngăn cản,
chủy thủ trên tay phải lại xuất thủ, một cái công kích nhanh chóng đánh tới
thợ săn.

Thợ săn dường như biết trước động tác công kích của Tiêu Ngự, một cái Trắc
Thiểm, tránh khỏi Tấn Kích của Tiêu Ngự, lao đến bên cạnh Tiêu Ngự, hàn khí
của chủy thủ trong tay tỏa ra.

Miêu dứu chi giảo!

Không thể ngờ được công kích của mình liên tục bị tránh thoát, năng lục cận
chiến của người này thật đúng là không đơn giản, Tiêu Ngự một cái Độn HÌnh
ngăn cản một kích của thợ săn, tay phải đột nhiên tăng tốc, đâm tới ngực thợ
săn.

Dịch cốt!

Dịch Cốt của Tiêu Ngựu ở lồng ngực của thợ săn vạch ra vết thương sâu nửa tấc,
còn không có hoàn thành đến một nửa, liền bị chủy thủ của thợ săn cản lại, mới
hoàn thành được 72%, cũng làm cho thợ săn bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh,
nếu một kích này của Tiêu Ngự được hoàn thành, hắn liệu có yên bình còn sống

Ba cái kĩ năng choáng váng cũng không thành công, Tiêu Ngự cũng không sốt
ruột, tỉnh táo múa chủy thủ. Công kích thợ săn.

Năng lực cận chiến của thợ săn phải kém hơn của đạo tặc rất nhiều, công kích
cận chiến của thợ săn nhiều lắm cũng chỉ ứng phó được tình huống tạm thời mà
thôi, sao có thể liều mạng lại được với đạo tặc.

Trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh hai người dùng chủy thủ chiến đấu. Thợ
săn mỗi lần công kích với Tiêu Ngự đều tạo thành hai ba chục điểm thương hại,
mà không kích của Tiêu Ngự tạo thành không ít hơn sáu bẩy chục điểm thương
tổn.

Nhìn thấy huyết lượng bản thân nhanh chóng sụp xuống, thợ săn đã muốn điên
rồi, một chút tâm lý cầu may mắn cuối cùng trong lòng đã tan biến như bọt nước
xà phòng.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua cột năng lương, từ nãy tới giờ hắn công kích bình
thường tích trữ được ước chừng 35 điểm năng lượng. Tiêu Ngự phát hiện, một
công kích bình thường ước chừng cũng tích lũy được 5 điểm năng lượng, tốc độ
tích lũy là tương đối khả quan.

Tê Liệt!

Chủy thủ trong tay phải thợ săn nhanh chóng vẽ ra một đường cong đâm tới Tiêu
Ngự, còn muốn giãy dụa lần cuối cùng, thân thể Tiêu Ngự thoáng triệt thoái về
phía sau, tránh né công kích của thợ săn, một cái Phản Thủ Bối Thứ xuất ra.

Thịch. Một con số hơn 150 điểm thương tổn nhẹ nhàng hiện lên trên đầu thợ săn.

Tiêu Ngự đứng sau lưng hắn tựa như một tử thần đang tới gần vậy, ánh mắt của
Thợ Săn tràn đầy tuyệt vọng.

“ Đi tìm chết đi.” Chủy thủ tay phải của Tiêu Ngự đâm thẳng tới sau lưng thợ
săn. Một tiếng vang lên chủy thủ đâm sâu vào trong cơ thể thợ săn, khi mũi
nhọn chủy thủ nổ vang một tiếng bên trong cơ thể thợ săn, cơ hồ biến lưng thợ
săn thành một mảng huyết nhục mơ hồ.

HP của thợ săn đã cạn, ngã xuống mặt đất.

Hệ thống: Vinh dự kích sát Giáo Quan, số lượng 1. Địch Nhã vinh quang +3.
Người chơi Tiêu Ngự +3 điểm vinh quang.

Cũng không tệ lắm. Dĩ nhiên lại được ba điểm vinh quang, Tiêu Ngự mò lấy trang
bị rơi ra từ người thợ săn, là một giới chỉ tử trang, trên mặt giới chỉ có một
bảo thạch màu bạch ngân phát ra băng lăng dưới ánh mặt trời, màu sắc sáng
chói.

Thôi xán chi giới: Phẩm cấp, Tử trang. HP +50, Kháng ma pháp+5, tốc độ công
kích +3, Khi công kích cận chiến hấp thu tính mạng +2%.

Chiếc Thôi Xán Chi Giới này coi như không tồi, hấp thu cận chiến 2% nhìn như
bình thường, mỗi lần công kích chỉ có thể hấp thu được vài điểm tính mạng,
nhưng khi HP mỗi người chơi được tăng cao, dù có mấy điểm tính mạng cũng liên
quan tới tính mệnh, cho nên cái thuộc tính này cũng không tính là rác rưởi
được.

Tiêu Ngự đeo Thôi Xán Chi Giới vào tay, tay trái có thể mang bốn giới chỉ, tất
cả giới chỉ trên tay Tiêu Ngự đều là đồ tử trang, phân biệt là Phong Ấn Phệ
Hồn chi giới, Độc Tố chi giới, Thôi Xán chi giớn, còn có một chiếc được Phong
Dã đưa cho Vũ Dực chi giới.

Nhìn thoáng qua thi thể nằm trên mặt đất kia, Tiêu Ngự đi vào trong chợ đêm,
tùy nhìn nhìn thoáng qua khoảng đất trống trước chợ đêm, nơi đó tập trung đại
lượng người chơi của hai liên mình, đánh nhau túi bụi, tiếng chém giết rung
trời.

Thì ra đều tập trung ở đây, thảo nào bên này không có người nào cả, không ngờ
Hắc ám ao đầm lại vượng như vậy.” Tiêu Ngự nghĩ thầm, ngẫm lại cũng đúng, hai
đại liên mình nhiều người như vậy, người chơi nhiều như lông trâu, cao thủ tự
nhiên cũng rất nhiều.

Tiến vào trong chợ đêm xem xét một chút rồi nói, còn tranh đấu ở bên kia, tựa
hồ không có liên quan tới mình.

Tiến vào cửa chợ đêm, gặp phải mấy người chơi thuộc liên minh thiên sứ, mấy
người chơi này cũng không cấm kỵ mà đánh giá bộ trang bị trên người Tiêu Ngự,
ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

“ Người này trang bị đúng thật tốt.”

“ Ta *, tại sao tà ác liên minh trang bị lại tốt như vậy, chúng ta ở liên
minh thiên sứ thì trang bị lại như rác rưởi vậy?”

Tiêu Ngự ngạc nhiên, đây có logic gì vậy? Suy nghĩ một chút, cảm thấy hờ hững,
chỉ có người tài trí bình thường mới có thể suốt ngày hâm mộ người khác, oán
trời trách người, cường giả chân chính nghịch lưu mà lên, truy đuổi mục tiêu
đỉnh cao. Việc này cũng giải thích tại sao người mạnh càng mạnh, người yếu
càng yếu.

Tiêu Ngự đi vào trong chợ đêm, khắp nơi trong chợ đêm đều có người chơi lai
vãng, dòng người như thoi đưa, hai bên khu phố là các quán hàng của NPC, bán
ra các loại dược phẩm, dược thảo, hóa phẩm, trang bị, các loại thứ hỗn tạp,
lại nào cũng có, tiếng thét to, tiếng ra hàng, tiếng cò kè mặc cả vang lên
liên miên.

“ Đó hẳn là thủ vệ của nơi này, không trách được người chơi của thiên sứ liên
minh cùng tà ác liên minh người tới người đi cũng không một ai dám lỗ mãng.”
Tiêu Ngự thầm nghĩ.


Tặc Đảm - Chương #210