Bác Mệnh.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Mấy tên tay sai đi đến bốn góc đấu trường, chuẩn bị tốt cho trận đấu.

Ở trên sàn, ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Đao nhìn Tiêu Ngự, có chút khinh thị,
Tiêu Ngự mới có 21 tuổi, còn trẻ như vậy thì mạnh ở chổ nào ? Tại hắc tái,
người trẻ nhất cũng 25 26 tuổi, tuổi còn quá nhỏ, kĩ xảo chiến đấu sẽ không
quá mạnh. Bất quá Tiểu Đao cũng không dám khinh địch, trên người Tiêu Ngự có
đến ba món trang bị truyền thuyết, nếu tính theo phương diện thuộc tính, khẳng
định mạnh hơn so với hắn không ít.

Hai người đứng trên sàn đấu, trầm mặc hồi lâu, cả hai đều ở trạng thái âm
thầm, bất động thì thôi, mà động thì như lôi đình.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Ngự, con mắt của Nghiêm lão bản híp thành một
khe hở hẹp, không biết khi đánh nhau, Tiêu Ngự còn giữ được vẻ mặt như thế này
không. Nghiêm lão bản vung tay, nói : “ Bắt đầu đi!”

Bốn góc đấu trường là bốn bảo thạch phát ra ánh sáng màu lam nhạt, nhẹ nhàng
chiếu rọi cả đấu trường, đưa cả đấu trường vào một mảnh như có như không.

Ở đấu trường này có một quy định, phải kiến tạo bốn con mắt, nếu đạo tặc đụng
đạo tặc, nhất định phải mở mắt lên, để song phương có thể nhìn thấy ẩn hình
lẫn nhau, nếu không cả hai cứ thay phiên nhau dùng Tiềm Hành và Tật Phong Bộ,
lúc đó không ai thấy ai, trong khoảng thời gian ngắn đừng nghĩ sẽ phân thắng
bại.

Cả đấu trường lan ra một cỗ hơi thở mãnh liệt, Phong Dã không khỏi vuốt mồ
hồi, Tiêu Ngự liệu có thắng được Tiểu Đao?

“ Phong Dã, tên Tiêu Ngự này ngươi kiếm ở đâu vậy?” Nghiêm lão bản vẻ mặt bình
tĩnh hỏi thăm.

“ Hắn là bạn học của tên bạn ta, kĩ thuật cũng không tồi, nên ta dẫn đến đây
chơi” Phong Dã lạnh nhạt cười nói.

“ Thì ra … khó trách” Nghe được những lời nói của Phong Dã, trong lòng Nghiêm
lão bản đã thoải mái hơn phân nữa, thì ra là có quan hệ như vậy, khó trách
Phong Dã dám đặt cược lên Tiêu Ngự đến 2000 vạn. Mặc dù đối với Phong Dã 2000
vạn chả đáng là bao, nhưng suy cho cùng thì tiền vẫn là tiền, vẫn có cái giá
của nó.

Lòng tin của Phong Dã nhất định có tiêu chuẩn, nếu kĩ thuật của Tiêu Ngự quá
kém, hắn cũng không tự nhiên điên khùng đặt cược một số tiền lớn như vậy,
Phong Dã cũng đã có chủ ý, cả tà ác liên minh ước chừng chỉ có hơn trăm kiện
trang bị truyền thuyết, số lượng không quá hai trăm, bản thân Tiêu Ngự là một
đạo tặc độc hành mà lại có được đến ba kiện truyền thuyết, nói hắn không có
thực lực, ai tin? Nếu chỉ có một kiện, thì có thể nói rằng vận khí của hắn
tốt, nhưng có đến ba kiện, vấn đề không chỉ là vận khí, mà phải có thực lực !

Phong Dã không biết cái áo choàng của Tiêu Ngự là do dánh với Ảnh Sa mới có,
nếu hắn biết Tiêu Ngự đã giết chết một đạo tặc đứng đầu, thì khẳng định lòng
tin với Tiêu Ngự đại tăng.

Nhìn thấy bốn mắt mở lên, Tiểu Đao nhàn nhạt nói : “ Bắt đầu đi”

Tiểu Đao lạnh lùng, chỉ có con mắt tràn ngập sát khí. Người khác có thể cảm
nhận được trong lòng Tiểu Đao đã không bình tĩnh.

Tiêu Ngự gật đầu, trận đấu quyết định đến vận mệnh của hắn đã bắt đầu rồi.
Nhiệt huyết sôi trào, một cỗ chiến ý nóng bỏng như muốn thiêu đốt lòng ngực
hắn.

Nhất định phải thắng ! Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn có cái ý niệm này.

Tiêu Ngự cùng Tiểu Đạo đều tiến nhập trạng thái Tiềm Hành. Bất quá bởi vì hiệu
quả của con mắt mà song phương có thể nhìn lấy bóng mờ của đối phương.

Hai người chậm rãi đi đến gần, khoảng chừng 3 thước thì Tiểu Đao chợt quát một
tiếng, tăng tốc hướng đến Tiêu Ngự.

“ Tốc độ thật nhanh !” Trong lòng Tiêu Ngự thất kinh, thân thể triệt thoái ra
phía sau, tùy thời cơ chuẩn bị ứng phó với công kích của Tiểu Đao. Theo tư
liệu thì tốc độ của hắn chỉ là 16, nhưng với con mắt của Tiêu Ngự, tốc độ của
hắn chừng 18, hoặc là tốc độ của hắn có thể tăng lên, hoặc là tư liệu sai.

Tiểu Đao nhanh chóng đến gần Tiêu Ngự, mở màn là một cái Tạc Kích, kĩ năng Tạc
Kích của Tiểu Đao trường hạng, so với người khác có điểm bất đồng, thân thể
nghiêng đi, tay phải cầm chủy thủ đâm nghiêng đến, tốc độ nhanh chóng mặt.

Tạc Kích của Tiểu Đao phong bế tất cả đường đi của Tiêu Ngự, công kích sắc
bén, nhất định phải thành công.

“ Người này có chút kĩ năng” Tiêu Ngự không dám khinh địch, thân hình cũng hơi
hơi nghiêng, tay phải cũng xuất ra một cái Phản Thủ Bối Thứ, đối lại với công
kích của Tiểu Đao.

Tạc Kích dĩ nhiên không có hiệu quả, nhìn thấy Tiêu Ngự phản kích, Tiểu Đao
xoay người một cái, tay phải cũng thay skill : Dịch Cốt !!

Nhìn thấy chủy thủ của Tiểu Đao đâm tới, Tiêu Ngự hoàn toàn không tránh né,
xuất ra một cái Tạc Kích.

Dịch cốt cùng Tạc Kích, lấy cứng đối cứng, hiển nhiên không phải là lựa chọn
sáng suốt, một cái là kĩ năng có tính sát thương cao, cái kia là kĩ năng đánh
ngất. Với công kích của Tạc Kích, Dịch Cốt khó có khả năng xuất ra 100% kĩ
năng thương tổn.

“ Khá lắm” Tiểu Đao thu tay phải lại, dừng động tác dịch cốt, thân thể một lần
nữa nghiêng sang một bên, Phản Thủ Bối Thứ! Tránh Tạc Kích của Tiêu Ngự.

Tạc Kích thất bại, nhìn thấy Phản Thủ Bối Thứ sẽ đâm trúng mình, Tiêu Ngự sử
dụng Tật Phong Bộ, đinh đích một tiếng, ngăn cản công kích của Tiểu Đạo, nương
theo Tật Phong Bộ tăng tốc đến gần Tiểu Đao, xuất ra một kích.

Không nghĩ đến Tiêu Ngự trong tình huống như vậy mà còn có thể phản kích.

Tật Phong Bộ !!!

Thịch, công kích của Tiêu Ngự gần đến người của Tiểu Đao đã bị Tật Phong Bộ
của hắn cản lại.

Tiểu Đao né ra, cả hai người nhanh chóng mở khoảng cách.

Vừa rổi chỉ là thời gian dò xét, Tiểu Đao ý thức được, đối thủ cũng không đơn
giản, nên thu hồi lại thái độ khinh miệt khi nãy.

Trong thời gian đó, không biết hai người đã giao thủ mấy lần, chỉ thấy hư ảnh
liên tiếp chớp động, Phong Dã và Nghiêm lão bản chỉ nhìn thấy được cái bóng
xáp lại rồi nhanh chóng tách ra.

“ Thân thủ thật nhanh !” Phong Dã không khỏi thầm khen một tiếng, thân thủ hai
người đều không tồi.

Lực lượng ngang nhau ? Nghiêm lão bản hơi hơi sững người, có chút kinh ngạc,
làm người khác kinh ngạc chính là, mặc kệ là tốc độ di chuyển hay tốc độ công
kích, Tiêu Ngự không kém so với Tiểu Đao, Tiểu Đao vốn lấy tốc độ làm gốc, nổi
tiếng nhờ tốc độ, Tiêu Ngự chỉ là tay non, có thể bức Tiểu Đao như vậy, quả
thật không đơn giản.

“ Phong Dã huynh đệ, vị Tiêu Ngự này rất có thực lực, ngươi đã nhặt được bảo
bối rồi đấy” Nghiêm lão bản than thở nói, nhưng vẫn cố giữ ngữ khí ôn hòa,
trên mặt không có gì gọi là không vui cả, bởi vì hắn tốt xấu gì cũng là một
nhân vật có tiếng, phong độ như thế này là phải có.

“ Nghiêm lão bản quá khen “ Phong Dã cười, lòng tin với Tiêu Ngự đại tăng, thủ
hạ của hắn bại dưới tay Tiểu Đao không ít, hôm nay cuối cùng cũng gỡ được một
chút thể diện. Từ lúc bắt đầu giao thủ, thực lực của Tiêu Ngự và Tiểu Đao
không phân cao thấp, thắng bại chỉ ở một ý niệm, Tiêu Ngự muốn thắng, trừ bỏ
thực lực cũng cần một chút vận khí.

Trên thực tế, trận đấu này thắng bại đối với Phong Dã cũng không quan trong,
chủ yếu hắn muốn cho Tiêu Ngự thử sức thôi, nếu thực lực của Tiêu Ngự không
yếu, sau này có thể hợp tác được, dù sao đây cũng là lần đầu Tiêu Ngự tham
gia, khó tránh khỏi áp lực tâm lý, đánh được như vậy đã không tồi rồi. Nếu như
được huấn luyện tốt, chiến tích về sau khẳng định nâng cao, tiền đồ rộng mở.

Sau một đợt tấn công, Tiêu Ngự hiểu được đạo tặc Tiểu Đao này ngang sức ngang
tài, muốn phân thắng bại có chút khó khăn.

Làm thế nào để thắng hắn? Trong đầu Tiêu Ngự mô phỏng vài loại chiến thuật,
từng cái đều được loại bỏ. Chẳng lẽ sử dụng chiến thuật đánh Ảnh Sa, Tạc Kích
đối Tạc Kích? Cái này không được, mỗi người có thói quen chiến đấu khác nhau,
Ảnh Sa thì thích Tạc Kích đối Tạc Kích, còn Tiểu Đao này không thích lấy cứng
đối cứng, lấy kĩ xảo ức chế vong linh ra xài cũng không được.

Tiểu Đao đứng cách Tiêu Ngự năm thước, từ từ trở nên nghiêm tức, đầu ngón tay
nhẹ nhàng lướt trên lưỡi dao, trừ bỏ sa âu, rất ít người cho hắn cảm giác như
vậy.

“ Kĩ năng của ta hẳn nhiều hơn so với hắn !” Tiêu Ngự thầm nghĩ, hắn học được
ba cái kĩ năng cấp 20, còn có nhiều kĩ năng nhiệm vụ và kĩ năng của trang bị,
không lý nào lại thua dưới tay tên Tiểu Đao này, cho dù hắn có kĩ năng nhiệm
vụ và kĩ năng trang bị cũng không quá nhiều.

Kĩ năng dùng để bức bách đối phương, chà bóng kĩ năng đối phương sau đó dư ra
một kích trí mạng, là một phương pháp hành chi hữu hiệu, lúc đầu đối phó với
Ảnh Sa cũng như vậy!

Tiêu Ngự một lần nữa tăng tốc, hướng đến Tiểu Đao, mục tiêu là thăm dò kĩ năng
đối thủ.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua thanh kĩ năng, nhìn thấy kĩ năng Đột Tiến, đây là kĩ
năng có thể xuất kì bất ý, có thể chém ra một hiệu quả không thể tưởng, nhưng
nếu không phải bất đắc dĩ, Tiêu Ngự sẽ không dùng loại, vì một kích dùng ra,
một kích mất mạng !

Tiêu Ngự quát lớn một tiếng, nhảy lên cao, chủy thủ trong tay đâm xuống Tiểu
Đao.

Là động tác Tạc Kích, nhưng không phải là Tạc Kích chính thống.

Thân hình chợt lóe, Tiểu Đao tránh né công kích của Tiêu Ngự, trạng thái ẩn
hình của Tật Phong Bộ đã biến mất, nhanh chóng nương theo tốc độ vòng quanh
sau lưng Tiêu Ngự, nghiêng người một chút, xuất ra một cái thâu tập công kích
lại.

Tiêu Ngự xoay người, đáp lại một cái Phản Thủ Bối Thứ, thân thể vặn vẹo một
chút, chủy thủ trong tay xoẹt một đường cong thật nhanh, đâm đến Tiểu Đao.

“ Nhanh thật !” Tiểu Đao trong lòng cả kinh, đột nhiên hướng tới phía trước,
phỏng chừng là kĩ năng giống như mị ảnh, tránh né công kích của Tiêu Ngự, đứng
lùi ra xa ba thước, trên mặt có chút kinh ngạc.

Tiêu ngự một kích thất bại.

“ Ngươi quen biết Thứ Đao?” Tiểu Đao hỏi, vừa rồi nhìn chiêu thức của Tiêu
Ngự, động tác có vài phần giống với Thứ Đao, người bình thường muốn học rất
khó, trừ khi được Thứ Đao truyền thụ.

“ Không quen” Tiêu Ngự nói, hắn nhớ đến tên Thứ Đao kia, đúng là có gặp một
lần, chiêu vừa rồi quả thật là của Thứ Đao, là Tiêu Ngự học trộm, mà chỉ được
bề ngoài, còn muốn giống hoàn toàn, Tiêu Ngự không làm được.

Tiểu Đao mặc dù còn nghi hoặc, nhưng nhìn Tiêu Ngự đã giết tới, chỉ có thể
chuyên tâm nghênh địch.

Tiêu Ngự một lần nữa lại nhảy lên, thêm một cái Tạc Kích. Tiểu Đao hơi nghiêng
người, hướng đến thân thể của Tiêu Ngự, xuất ra một cái Phản Thủ Bối Thứ.

Phản Thủ Bối Thứ của Tiểu Đao đã đến gần người Tiêu Ngự, không cho công kích
của Tiêu Ngự có thể triển khai. Nếu lần đầu tiên tiếp xúc Tiểu Đao, hẳn có thể
sẽ bị hắn đánh cho tan xác.

Một trăm người, có một trăm phương thức chiến đấu, những lời này quả nhiên
không sai.


Tặc Đảm - Chương #196