Khinh Địch.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Chiến sĩ thú nhân đưa tay trái lên đồng thời đón đỡ Tiêu Ngự. Hắn thu hồi chủy
thủ, sử dụng Tật Phong Bộ tiếp cận đối phương. Vừa vượt qua mặt của chiến sĩ
thú nhân liền sử dụng Thâu Tập đánh ngất đi. Bởi vì Tiêu Ngự đang sử dụng Tật
Phong Bộ, cộng thêm đang ở trong trạng thái Tiềm Hành cho nên người chơi khác
không thể nhìn thấy động tác của Tiêu Ngự.

Sau khi đánh ngất đối phương, Tiêu Ngự thuận tay tặng một cái Phản Thủ Bối
Thứ, gây ra 50 điểm thương tổn. Quả nhiên phòng ngự của chiến sĩ cao ngất
ngưởng, nếu không phải vì được trang bị tốt thì Tiêu Ngự không có vé nói
chuyện với loại người này.

Vòng đến phía trước mặt chiến sĩ thú nhân, tay phải đột nhiên tăng tốc, từ
dưới lên trên công kích chiến sĩ thú nhân. Thịch một tiếng, lại đánh ngất đối
phương một lần nữa.

Hệ thống: Tấn Kích kỹ năng độ hoàn thành 63%, tạo thành 63% công kích thương
tổn. Hiệu quả 2s choáng váng, và được 1 điểm liên kích.

Thời gian choáng váng thật “dài”, chỉ đủ để Tiêu Ngự đánh thêm vài cái rồi lui
về. Mắt thấy chiến sĩ thú nhân đã có dấu hiệu tỉnh dậy, đột nhiên tăng tốc độ,
nhảy lên cao, tay phải hung hăng xuất ra Tạc Kích, nhắm đến cái trán của đối
phương, một lần nữa đánh ngất chiến sĩ thú nhân.

Kỉ năng Tạc Kích chỉ hoàn thành 5%. Trước đó bối thứ đã tích lũy điểm liên
kích, tổng cộng bây giờ có ba điểm.

Tạc Kích vừa xuất ra xong, Tiêu Ngự bồi thêm một cái Phản Thủ Bối Thứ. Một
tiếng thịch trầm đục, phát huy hiệu quả phá giáp, con số hơn 200+ cũng nhẹ
nhàng xuất hiện.

Trí Mệnh Bạo Phá!

Tiêu Ngự tập trung toàn bộ sức lực vào cánh tay phải, đâm xuyên vào lưng của
chiến sĩ thú nhân. Thịch. Trên cơ thể của hắn tạo thành một cái khí bạo, 60%
độ hoàn thành. Gây ra 60 thương tổn.

Trải qua vô số lần công kích liên tiếp của Tiêu Ngự, huyết lượng của chiến sĩ
thú nhân chỉ còn tính bằng hàng đơn vị. Tiêu Ngự tặng thêm một cú đâm bình
thường và … một người đã ra đi. Thật ra thì … tên chiến sĩ thú nhân kia cũng
không phải mạnh mẽ gì, tính cho cùng cũng thuộc loại trung bình. So với cao
thủ chân chính thì còn cách rất xa, cho nên dễ dàng bị Tiêu Ngự đùa chết.

Chỉ có điều Tiêu Ngự đang khó chịu, bởi vì Trí Mệnh Bạo Phá có thể tạo thành
hai lần thương tổn. Nhưng Tiêu Ngự thì chỉ có thể tạo thành một lần thương
tổn. Tiêu Ngự vô cùng không hài long, xem ra lúc thi triển trí mệnh bạo phá
cần phải chú ý. Mà hắn cũng không nắm vững quyết khiếu của cái kĩ năng này
nữa.

Đang lúc Tiêu Ngự thất thần thì cả đấu trường lại đột nhiên tĩnh mật.

Một chiến sĩ thú nhân lại bị một tên đạo tặc dễ dàng giết chết. Chuyện này khó
có thể tưởng tượng. Nhất là vừa rồi thương tổn do Tiêu Ngự công kích ra làm
các người chơi khác không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ thuộc tính trang bị của
Tiêu Ngự mạnh mẽ đến vậy? Đến mức coi thường cả một chiến sĩ ?

Cái đấu trường này chỉ là loại hạ cấp mà thôi, phí báo danh chỉ cần 10 kim tệ.
Trong đấu trường kẻ mạnh cũng không nhiều, sau một hồi được khen thưởng tán
dương này nọ, Tiêu Ngự chuẩn bị đi loanh quanh tìm hiểu. Phí báo danh càng cao
thì đối thủ càng manh, Tiêu Ngự có thể đi khiêu chiến một chút.

Tiêu Ngự ung dung đối phó với năm đối thủ sau, các người chơi dưới đài dự cảm
rằng, cả cái đấu trường hạ cấp này chắc cũng sẽ bị Tiêu Ngự hốt cả ở, bởi vì
thực lực của hắn quá mạnh. Nhất là đối với công kích đánh ngất của hắn, làm
cho người khác líu lưỡi. Một khi đã bị hắn đánh ngất, thì trong nháy mắt sẽ
bộc phát ra sát thương rất mạnh, đánh đối phương ngất đến chết. Cho dù là máu
trâu giáp dày như chiến sĩ thú nhân hay hắc ám Đức Lỗ Y cũng không có cơ hội
tỉnh lại.

Một tên đạo tặc trẻ tuổi dưới đài phụ trách thu phí đang vô cùng buồn bực,
phát đi một tin tức.

“ Lão đại, chúng ta thua. Phỏng chừng phải dẹp tiệm, Lôi Lục và Lôi Thất đều
bị giết chết “

“ Xảy ra chuyện gì ?”

Tên đạo tặc thuật lại chuyện của Tiêu Ngự, hắn cho rằng Tiêu Ngự là kẻ muốn
đến đập bảng hiệu, hơn nữa kĩ thuật rất cao siêu. Vì tránh không để xảy ra tổn
thất không cần thiết nữa nên hắn đã nhanh chóng pm cho lão đại để tên kia cử
người đến.

“ Một tên đạo tặc. Chủy thủ và áo choàng trong truyền thuyết ? Hắn tên gì ?”

“ Tiêu Ngự”

“ A. Nguyên lai là hắn. Khó trách các người không đối phó nỗi”

Tên đạo tặc trẻ tuổi sửng sốt, nghi hoặc hỏi : “ Lão đại, anh quen biết hắn?”
Ngữ khí của lão đại rất nhẹ nhàng, tựa như đã quen với tên Tiêu Ngự này rất
lâu.

“ Uh. Đình chiến, đừng để hắn đi. Ta sẽ đến ngay”

“ Vâng” Tên đạo tặc thấp giọng nói. Thì ra là người nhà, như vậy là không có
chuyện gì. Nhìn Tiêu Ngự đang nhàn nhãn đứng trên đấu trường, biết người kia
không phải địch nhân, trong long hắn tự nhiên nổi lên một tia kính nể. Đã có
sáu người ngã dưới chân Tiêu Ngự, sáu người với đủ các loại chức nghiệp, hơn
nữa nhìn Tiêu Ngự vẫn còn rất sung sức. Loại đạo tặc đạt đến trình độ này, quả
thật không đơn giản

“ Người này trên chiến trường khẳng định đánh đâu thắng đó, không gì có thể
cản nổi”

Những người dưới đài tâm lý muốn xem phong cách pk của Tiêu Ngự. Nhưng khi
nhìn thấy thêm một người ngã xuống, những tên này đối với Tiêu Ngự sinh ra
sùng bái cùng kính sợ, có rất nhiều người đã truyền tin tức pk của Tiêu Ngự
khắp nơi. Mặc dù không thể xâm phạm vào đời tư của Tiêu Ngự, đem post những
chuyện này lên trang web diễn đàn một cách công khai nhưng lén lút thì ai có
thể cản nỗi.

Sáu kẻ đã chết, người đi lên tiếp theo chính là một băng pháp, mà còn là nữ.
Ước chừng 26 tuổi. Trong tay là pháp trượng Khô Mộc Điêu Chế. Trên người mặc
một bộ pháp bào màu tráng, từ thắt lưng trở lên đều là thiếp thân. Cấp độ
không thấp, nhưng vóc người cực kì nóng bỏng, vô cùng mỹ lệ, mỗi bước đi là
mỗi lần bộ ngực sữa rung rinh. Quả thật như tiên giáng trần.

Dưới đài, những tên kia đồng loạt nuốt nước miếng.

“ Em tên Vũ Mị, anh đẹp trai tên gì ?” Người đẹp băng pháp kia cấp cho Tiêu
Ngự một cái liếc mắt đưa tình, tròng mắt long lanh vô cùng quyến rũ.

Tiêu Ngự lộ ra ánh mắt khinh thường, bọn người kia đấu không lại, cho nên muốn
xài đến mỹ nhân kế ah ? Nhỏ này cũng có chút nhan sắc, nhưng cũng chính là
loại đàn bà hư hỏng. Tiêu Ngự không có hứng thú gì.

“ Bắt đầu được chưa ? “ Tiêu Ngự cầm chủy thủ trong tay hỏi.

“ Không cần phải gấp như vậy, người ta còn chưa chuẩn bị xong mà. Trận pk này
để cho em thắng thì buổi tối anh có thể ở cùng với em, có được hay không ?”
Nàng ta làm ra vẻ ngượng ngùng, đôi mắt chớp động ra một loại phong tình vô
hạn.

Những tên ở dưới sàn há to miệng, nước miếng chảy dài. Vũ Mị này dù không phải
là tuyệt sắc, nhưng da dẻ được chăm sóc rất tốt, hơn nữa dáng người nóng bỏng,
tuyệt đối cũng là một loại cực phẩm. Mê người vô cùng. Bọn họ buồn bực, tại
sao không phải là mình chứ.

Nghe được những lời khiêu khích mập mờ của Vũ Mị, toàn thân Tiêu Ngự nổi hết
da gà lên. Thật ra thì … nửa câu sau mới quan trọng. Nhưng Tiêu Ngự không phải
loại người mê sắc, lạnh nhạt nói : “ Xin lỗi, ta không có hứng thú với bà già

Nghe Tiêu Ngự nói, phía dưới bật cười ầm ầm

“ Tên này không phải là GAY chứ ?”

“ Đúng điên, mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà dám nói là bà già. Thật không biết
hưởng thức”

“ Này mỹ nữ, tối hôm nay có thể bồi tiếp ta không ?” Một tên lưu manh lên
tiếng, có thêm cả tiếng huýt sáo.

Tên đạo tặc trẻ tuổi không khỏi che miệng bật cười. Nhưng nhìn thấy ánh mắt
hung tợn của Vũ Mị đang liếc hắn lập tức nín ngay, chỉnh vạt áo ngồi ngay
ngắn. Vũ Mị tuy xinh đẹp nhưng cũng rất hung dữ, hắn không muốn trở thành bao
cát trút giận.

Nghe thấy tiếng cười của mọi người, nụ cười trên mặt Vũ Mị không còn nữa, sắc
mặt biến thành xanh mét, vung pháp trượng hướng về Tiêu Ngự hung tợn nói : “
Tiểu tử thúi, lão nương liều mạng với ngươi “

Băng pháp mà hành động giống như chiến sĩ, Tiêu Ngự không biết nên khóc hay
nên cười. Không khỏi có chút khinh địch, hắn không tin một phụ nữ như vậy mà
có kĩ thuật chiến đấu.

Tiêu Ngự tiến nhập trạng thái tiềm hành, nhanh chóng hướng đến chổ Vũ Mị.

Thâu Tập !!!

Tiêu Ngự đột nhiên tăng tốc, nhắm đến Vũ Mị, chủy thủ trong tay phải đâm vào
cái ót của nàng. Tiêu Ngự thi triển thâu tập không như bình thường, thậm chí
có điểm tùy ý.

Chủy thủ chỉ còn cách cái ót của Vũ Mị một chút, Tiêu Ngự cảm giác được chiến
thắng đã mười phần, hắn không tin rằng, người này có tài năng gì.

Vũ Mị hừ lạnh một tiếng : “ Đến đúng lúc lắm “ Di động một chút, thân thể nhẹ
nhàng nhoáng lên, công kích Tiêu Ngự, pháp trượng trên tay phóng ra một cái
băng hoàn thuật.

Một kích thất bại làm Tiêu Ngự thấy kinh hãi, Vũ Mị xoay người trong tích tắc,
Tiêu Ngự cơ hồ như nhìn thấy khóe mắt lạnh lung của nàng, chợt rùng mình. Một
đạo hàn khí đập vào mặt.

“ Là băng hoàn thuật. Động tác thật nhanh!” Tiêu Ngự bây giờ mới phát hiện sai
lầm của mình. Trong lúc pk, hậu quả của khinh địch là bỏ mạng. Không ngờ người
như nàng lại có thực lực mạnh vậy. Biểu hiện của nàng vừa rồi đều giả vờ, cố ý
làm cho Tiêu Ngự khinh địch!

Băng hoàn thuật còn chưa đóng băng toàn thân trong nháy mắt, Tiêu Ngự đã dẹp
hết ý thức trong đầu, kịp thời sử dụng Tật Phong Bộ. Băng hoàn thuật là một
loại ma pháp duy trì liên tục phạm vi lãnh đống. Nếu một giây vô địch của tật
phong bộ kết thúc, thì hắn vẫn sẽ bị đóng băng. Trong 1s này, Tiêu Ngự hoàn
toàn không có thời gian chạy trốn.

Chẳng lẽ để con đàn bà này giết chết ?! Tiêu Ngự không cam long, nhìn thoát
qua băng hoàn thuật, nhanh chóng xác định khoảng cách giữa Vũ Mĩ và mình, đủ
điều kiện để thi triển kĩ năng đột tiến. Nhanh chóng đến gần Vũ Mi, nương theo
khí thế của nàng, tay phải xuất ra Tạc Kích đâm xuống.

Ánh mắt Vũ Mị bây giờ mới hiện ra tia bối rối, nàng không ngờ Tiêu Ngự trong
tình huống này còn có sức để phản kích.

Thịch. Tạc Kích đã đâm trúng Vũ Mi, đánh ngất nàng đi. Một luồng hàn khí nhập
tâm, Tiêu Ngự đã bị đóng băng.

“ Đáng chết. Trúng chiêu” Tiêu Ngự ngầm tức giận bản thân đã quá khinh địch,
con đàn bà này không đơn giản.

Vũ Mị bị đánh ngất, Tiêu Ngự thì bị đóng băng. Cả khán đài thu hồi lại sự đùa
cợt khi nãy đối với Vũ Mi, không ngờ nàng ta mạnh như vậy. Có thể bức Tiêu Ngự
đến trình độ này, làm kẻ bại trận, họ có tư cách gì cười nhạo người khác?


Tặc Đảm - Chương #193