Ma Pháp Trận


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Thân thể biến dị cương thi chợt dừng ở bên đầm nước, nhưng vừa rồi nó lao tới
quá nhanh, không có dừng lại, thân thể cao lớn run rẩy ổn định.

“Đi xuống đi, đồ ngu.” Tiêu Ngự dùng Tật Phong Bộ lao tới sau lưng biến dị
cương thi, hung hăng đạp một cước vào mông biến dị cương thi.

Biến dị cương thi rốt cuộc không khống chế được thân thể, hướng đầm nước ngã
xuống.

Phù phù một tiếng, bọt nước bắn tung tóe.

Xèo xèo, sau khi biến dị cương thi rơi vào trong đầm nước, mặt nước đột nhiên
sôi trào, không ngừng dâng lên từng cỗ khói khí màu trắng, biến dị cương thi ở
trong đầm nước không ngừng hét lên giãy dụa, thân thể nó nhanh chóng bị ăn
mòn, chỉ còn lại một đống xương cặn bã, chìm xuống đầm nước.

Sau khi mặt nước kịch liệt sôi trào một lúc, rốt cuộc cũng yên lặng trở lại.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua trạng thái, 30506 điểm giá trị kinh nghiệm, tất cả
giá trị kinh nghiệm của tên này đều tính lên người Tiêu Ngự, cấp Tiêu Ngự tăng
lên 17% làm cho Tiêu Ngự quả thực thích thú một phen, giá trị kinh nghiệm của
tên này quả thật là phong phú.

“Không biết có hay không rơi ra trang bị.” Tiêu Ngự nhảy vào trong nước, lặn
xuống đáy nước.

Tiêu Ngự tại địa điểm hài cốt cương thi chìm nghỉm mò mẫm qua lại, mò lấy một
cái thiết hoàn hình tròn, trái tim Tiêu Ngự nhảy nhót hăng hái, hẳn là cái
nhẫn, Tiêu Ngự từ dưới đáy nước bơi lên.

Tiêu Ngự đi lên bờ, ngồi dưới đất, cầm vật đem ra.

Độc tố chi giới: phẩm chất, tử trang. Huyết lượng +20, công kích thêm vào 20
điểm thương tổn độc tố, hạ thấp phòng ngự đối thủ 5 điểm. Yêu cầu cấp bậc 20.

“Độc tố chi giới. Quá đẹp.” Cái giới chỉ này tuyệt đối là một kiện cực phẩm
siêu ngon. Ba hạng thuộc tính không có thuộc tính nào là rác rưởi. Nhất là
thêm vào thương tổn độc tố, hiệu quả giảm phòng ngự. Nếu ném lên thị trường.
Khẳng định có thể bán được mấy ngàn kim tệ.

Tiêu Ngự có trang sức hiệu quả làm giảm yêu cầu cấp bậc của trang bị cho nên
Độc tố chi giới này hiện tại Tiêu Ngự có thể đeo. Tiêu Ngự đem độc tố chi giới
đeo lên. Nhìn thoáng qua tay trái. Trên tay đã mang đầy giới chỉ. Bất quá trừ
sáo trang giới chỉ cùng độc tố chi giới. Những cái khác tính ra đều là rác
rưởi. Không sai biệt lắm nên thay đổi.

Thu hoạch ngoài ý muốn làm tâm tình Tiêu Ngự rất tốt. Hướng thạch thất xa xa
đi đến. Tiếp tục giết quái. Có thêm một cái độc tố chi giới. Tiêu Ngự giết
quái tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Tiêu Ngự không khỏi cảm khái. Thương
tổn quả nhiên là dựa vào trang bị tăng lên. Có trang bị hiệu quả tốt chính là
không giống nhau.

Trong thời gian đó Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh liên lạc một lần. Triệu Lam
Hinh cùng mấy người bằng hữu đã hội họp. Bắt đầu hướng bên trong phụ bản tiến
lên phía trước.

“Tốc độ phải nhanh hơn. Mười hai giờ đêm còn đọc sách” Tiêu Ngự nghĩ thầm.
Tiếp tục dọn sạch thạch thất.

Sau khi hao phí hơn ba giờ. Tiêu Ngự đem tất cả thạch thất đều dọn sạch. Lấy
ra bảy miếng ô qua hắc thiết. Đi lên tảng đá hình tròn.

Tiêu Ngự hý hoáy bắt đầu đặt bảy khối o qua hắc thiết, không biết đồ chơi này
có cái gì chú ý không. Nếu vạn nhất đem ô qua hắc thiết này đặt sai vi trí, sẽ
phát sinh hậu quả gì?

Tiêu Ngự không thể mạo hiểm, nhìn ma pháp trận này, cận thẩn nghiên cứu.”Nơi
này có vẽ đồ án hỏa diễm, hẳn là có liên quan với hỏa diễm địa long.” Tiêu Ngự
lấy ra ô qua hắc thiết họa hỏa diễm địa long, cân nhắc hồi lâu. Đem khối ô qua
hắc thiết này cẩn thận đặt vào trong lỗ ma pháp trận có khắc họa đồ án hỏa
diễm

Tiêu Ngự trên trán toát ra một tia mồ hôi lạnh, cực kỳ chú ý ma pháp trận này,
nếu vạn nhất tính sai, nghe nói sẽ phát sinh ma pháp nguyên tố trong ma pháp
trận rối loạn, cuối cùng gây ra nổ mạnh, tiểu hình ma pháp trận nổ mạnh sinh
ra uy lực đủ để đem một tòa ma pháp tháp bay lên trên trời, Ân Trạch Tư đại
lục có rất nhiều ma pháp sư nổi danh chết khi ma pháp trận nổ mạnh, Tiêu Ngự
đánh giá, tòa ma pháp trận trước mắt hẳn là một cái ma pháp trận loại trung.
Nổ mạnh sinh ra năng lượng giết chết Tiêu Ngự là tuyệt đối không có vấn đề.

Tiêu Ngự tùy thời chuẩn bị thi triển Tật Phong Bộ. Cẩn thận sắp xếp ô qua hắc
thiết, một cỗ hấp lực cường đại từ lòng bàn tay truyền đến. Khối ô qua hắc
thiết trong tay Tiêu Ngự bị hút vào trong lỗ, một đạo quang mang màu đỏ đẹp
mắt hiện lên. Ô qua hắc thiết hoàn toàn khế hợp vào trong lỗ này, phía trên ô
qua hắc thiết nổi lên một đoàn hỏa diễm màu đỏ, lẳng lặng trôi nổi trong không
trung, biến ảo thành bộ dáng của một con tiểu hỏa diễm địa long

“Hoàn thành rồi, Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm, may là không có phát sinh bất cứ
vấn đề gì.

“Tuyết Nguyên cự thú, cái này hẳn là băng hệ.” Tiêu Ngự tìm một hồi, mới phát
hiện một cái lỗ có khắc họa một hình băng lăng, chậm rãi đặt xuống, sau khi ô
qua hắc thiết cùng cái lỗ hoàn toàn khế hợp, một ít ma pháp nguyên tố băng hệ
trên ô qua hắc thiết lẳng lặng trôi nổi trong không trung, biến ảo thành bộ
dáng của Tuyết Nguyên cự thú.

Tiêu Ngự đem mấy con yêu thú phân biệt ra, đương nhiên, trong này cũng có yếu
tố vận khí, nếu đặt sai một cái, hậu quả phi thường đáng sợ, vận khí Tiêu Ngự
cũng không tệ lắm, không có xuất hiện sai lầm.

Đem tất cả ô qua hắc thiết đều đặt chính xác vào trong lỗ, cả ma pháp trận đột
nhiên mở ra, các loại ma pháp nguyên tố trong ma pháp trận không ngừng lưu
chuyển.

Hống, trên bầu trời huyễn hóa ra bảy đồ án yêu thú cự đại, đám yêu thú này
đồng thời đánh ra, biến ảo thành một quang trụ cự đại bạch sắc, từ trung ương
ma pháp trận bay lên trên không, (ảnh hưởng nặng nề đến viêc phong bế không
gian ), đại địa không ngừng rung rẩy, tựa như xảy ra một trận động đất mạnh
mẽ, vài khối đá lớn tù trên không vỡ nát rơi xuống, Tiêu Ngự nhanh chóng mở ra
Tật Phong Bộ né tránh.

Oanh, oanh, oanh...

Phong bế không gian trên không mở ra một khe hở thật lớn.

{Ngươi bên kia đã xảy ra chuyện gì?}

Triêu Lam Hinh phát tin tức đến hỏi Tiêu Ngự, nàng cùng mấy người bạn học của
nàng đều cảm giác được một trận động đất mạnh mẽ.

{Ta mở ra một cái ma pháp trận, phỏng chừng có liên quan đến nhiệm vụ. Cô điều
tra thêm bổn cổ thư nọ, xem một chút có tư liệu gì không có liên quan đến ma
pháp trận.}

Tiêu Ngự nói, nhiệm vụ này thật sự có điểm cổ quái.

{Ân, tra được ta sẽ phát tin tức cho ngươi.}

Triệu Lam Hinh nói.

{Tốt.} - Tiêu Ngự nhìn ma pháp trận trước mắt, ma pháp trận này hồi lâu không
có dừng lại, Tiêu Ngự chỉ có thể im lặng chờ đợi.

- Tiểu Lam, đã xảy ra chuyện gì? - Một người vóc dáng sôi động bên cạnh Triệu
Lam Hinh, người chơi nhân vật nữ mặc bì giáp đạo tặc màu lam nhạt nghi hoặc
hỏi thăm, động đất mãnh mẽ làm nàng có chút bất an.

- Bằng hữu kia của ta phát động một cái ma pháp trận, động đất này chính là
do cái ma pháp trận kia tạo ra.

Triệu Lam Hinh nói, không khỏi có chút thất thần, không biết tình huống bên
kia của Tiêu Ngự thế nào, trong lòng Triệu Lam Hinh mơ hồ có chút lo nghĩ.

- Ai u, chúng ta không thuộc nhân gian khói lửa mùa xuân của tiểu tiên nữ,
sách sách, nhìn bộ dáng này, hồn ngươi chắc bị người câu mất rồi. Ta thật muốn
nhìn, người kia đến cùng là nhân vật như thế nào, cư nhiên làm cho tiên tử của
chúng ta động phàm tâm.

Nữ đạo tặc vuốt chiếc cằm trơn bong của Triệu Lam Hinh, trên mặt tràn đấy ý
cười trêu ghẹo.

Triệu Lam Hinh lắc tay phải của nữ đạo tặc, bị nàng nói trúng tâm sự, mặt cười
có chút nóng lên, hướng chiến sĩ mặc ngân sắc khải giáp ở phía xa hô:

- Phong Dã đại ca, Nguyệt Dạ tỷ vừa khi dễ ta, ngươi cũng mặc kệ nàng.

Người chiến sĩ tên Phong Dã kia xấu hổ vuốt đầu, thật thà chất phác cười nói:

- Tiểu Lam ngươi cũng không phải không biết, ta có thể quản được nàng sao?

Nguyệt Dã trừng mắt liếc Phong Dã một cái, lẩm bẩm nói:

- Hắn dám, cẩn thận buổi tối ta bắt hắn ngủ sa lon.

Phong Dã cười khổ một chút, làm như không có nghe thấy, miệt mài đánh quái.

- Hắn đến cùng như thế nào, ngươi thật thà nói cho chúng ta một chút đi.

Một người băng pháp bên cạnh Triệu Lam Hinh là một cô gái điển hình của Giang
Nam, bộ dáng gần hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, xinh xắn đáng yêu, tựa như
một con búp bê, làm cho người ta thương yêu, nâng đỡ ở lòng bàn tay sợ bị rơi
vỡ, một đôi mắt to long lanh nước nhìn Triệu Lam Hinh.

- Tiểu ngươi cúng khi dễ ta.

Triệu Lam Hinh bất mãn nói.

- Ta không phải khi dễ ngươi, ngươi nói ra, chúng ta sẽ đưa cho ngươi người
giữ của.

Thanh âm nhỏ nhắn nũng nịu, nghe xong cũng có thể đem người ra hòa tan.

- Các ngươi đừng nói như vậy.

Triệu Lam Hinh có chút chột dạ nói, không tự giác mà nhớ đến Tiêu Ngự.

- Mặc kệ thế nào, ta tuyệt đối ủng hộ Tiêu Ngự đại ca, hắn đã đem vong giả
đầu cốt hối lộ ta.

Một người vong linh vu sư chừng hai mươi tuổi bên cạnh hứng phấn chỉ huy triệu
hồi ra khô lâu binh cấp 20, hơn nữa còn là cường hóa, 3000 huyết lượng, đánh
như thế nào cũng không chết, quá sung sướng, không giống chính mình triệu hồi
ra khô lâu binh khác, vừa chạm vào đã vỡ. Đương nhiên hắn nói bất quá chỉ là
hay nói giỡn, hắn chỉ hy vọng tỷ tỷ Lam Hinh sẽ có kết quả tốt

- Tiểu Nghịch ngươi sau này đừng nghĩ được từ chỗ ta có được thứ tốt.

Triệu Lam Hinh oán hận nói, người này rất hay nịnh bợ, còn không có gặp qua
Tiêu Ngự, một cái vong giả đầu cốt đã đem nàng bán đứng.

- Đừng mà, Lam Hinh tỷ, ta sai rồi.

Vong linh vu sư nhất thời biến thành một vẻ mặt sầu khổ như quả mướp đắng.

- Hừ hừ.

Phong Dã cười cười, giảng hòa nói:

- Tiểu Lam ngươi cũng đừng có tức giận, đến lúc đó chúng ta giúp ngươi nhìn
một chút. Ngươi đựng nghĩ đến người kia, quá khứ qua rồi. Nếu như Tiêu Ngự
nhân phẩm cũng không tệ lắm, cũng không ngại cùng hắn kết giao một chút

- Ta đã sớm quên người kia rồi.

Triệu Lam Hinh lắc đầu nói, có một số người nhất định ở trong cuộc sống dần
dần nhạt đi, sau đó một chút cũng không còn dấu vết.

- Sách sách, nhìn bộ dáng này xem ra mị lực của Tiêu Ngự quả thật là không
nhỏ.

Nguyệt Dạ nhẹ nhàng cười nói.

- Nguyệt Dạ tỷ! - Triệu Lam Hinh tức giận dậm chân.

- Tốt lắm, tốt lắm, ta không nói nữa. Nói nữa người nào đó lại thẹn quá thành
giận.

Nguyệt Dạ có chút mỉm cười nhìn Triệu Lam Hinh.

Tiêu Ngự không biết Triệu Lam Hinh bên kia xảy ra chuyện gì, một màn kỳ cảnh
trước mắt làm cho Tiêu Ngự sợ đến ngây người.

Sau khi quang trụ trong ma pháp trận phá vỡ kết giới phong bế này, ma pháp
nguyên tố nồng nặc ở trên bầu trời mạnh mẽ xông tới, ngưng tụ cùng nhau, biến
ảo thành bộ dáng một con hắc sắc tuấn mã (con ngựa màu đen)

Hí! Hắc sắc tuấn mã vung móng trước lên, cao giọng hí lên, ở trong không trung
vui sướng chạy nhảy, theo hắc sắc tuấn mã không ngừng chạy nhảy, ma pháp
nguyên tố không ngừng chuyển động đánh tới.

Một cỗ ma pháp nguyên tố mạnh mẽ đánh tới, đem Tiêu Ngự đánh bay ra ngoài.

Tiêu Ngự rơi xuống mặt đất, nhanh chóng trốn ở phía sau cự thạch, chống đỡ ma
pháp nguyên tố đánh tới, trong lòng nghi hoặc thành bụi, con hắc mã này đến
cùng là vật gì, chẳng lẽ là yêu thú?

Tiêu Ngự kinh nghi nhìn hắc sắc tuấn mã trên bầu trời, hắn không biết kế tiếp
sẽ phát sinh chuyện gì, con hắc sắc tuấn mã này là quái vật? Nếu như là quái
vật, Tiêu Ngự tuyệt đối không thể địch nổi.

Hix,lúc nào cũng chán thế này!!!!!


Tặc Đảm - Chương #172