Người đăng: Cơn Gió Lạnh
Nói chuyện với nhau một hồi, Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh cũng đã có những hiểu
biết sơ qua về thực lực của nhau; chỉ là vẫn chưa từng có thực hành phối hợp
cùng nhau. Nếu muốn sự phối hợp của hai người thật ăn ý thì chỉ hiểu biết đối
phương trên lý thuyết mà không thực hành quả thực là không đủ.
Cả hai vẫn đang tiếp tục nói chuyện.
Triệu Lam Hinh bắt đầu nói tới các bằng hữư của nàng.
- Đồng học của ta lần trước ngươi gặp, tính nàng vốn như vậy nhìn có vẻ dữ
dằn nhưng thực ra tốt lắm; có năm người cùng học đại học với ta tạo thành 1
tiểu đoàn đội thường thường đi đánh quái luyện cấp, trong đó có 2 người khá
giỏi kĩ thuật rất tốt! - Triệu Lam Hinh nói.
Tiêu Ngự có chút thắc mắc:
-Tại sao ngươi không gọi bọn họ đến?
- Bọn họ ai cũng có nhiệm vụ của riêng mình nên không thể tới, chính vì vậy
ta nghĩ đến ngươi nhưng không ngờ là thực lực của ngươi lại mạnh như vậy; quả
thực ta không cần lo không hoàn thành được nhiệm vụ rồi! - Triệu Lam Hinh cười
cười nói.
Tiêu Ngự nghĩ thầm : “sự tình chắc hẳn không chỉ đơn giản như nàng ta nói, có
thể vì Triệu Lam Hinh phát hiện ra bản sao này, vào trong chắc chắn thu hoạch
so với bên ngoài cao hơn rất nhiều; Nàng chính là muốn trợ giúp mình” phần
nhân tình này Tiêu Ngự lặng yên khắc sâu trong lòng.
Ba người men theo sơn đạo của Tây Cách Lỗ sơn dần dần tiến đến đỉnh núi.
Thú nhân Tháp Phỉ Đức một mặt dẫn đường, một mặt vừa đi vừa kể lại các sự tích
trước kia của quặng mỏ. Quặng mỏ này từ mấy ngàn năm qua có thể nói là “nồi
cơm” của Địch Đặc Tạp Đức bộ lạc; mà chuyện cương thi xuất hiện ở đây cũng có
chút ly kì. Trước kia, trong lúc khai thác trong sơn động thì mấy thú nhân có
đào đụng đến một cái huyệt mộ, trong huyệt mộ có chôn một thi thể của nữ nhân
cùng rất nhiều loại bảo thạch - dụng cụ kèm theo. Mấy thú nhân này cũng đã đem
thi thể nữ nhân này chôn lại như cũ, chỉ là đến hôm sau trở lại đã thấy mộ
huyệt đã bị sới tung lên tất cả các bảo thạch - dụng cụ cũng như thi thể đã
không còn. Bắt đầu từ đây bắt đầu thấy có cương thi xuất hiện, dần dần chiếm
cứ cả quặng mỏ.
-Chuyện này ta cũng được lão tế ti nói qua, ngoài ra ta cũng đã xem không ít tư liệu trong bộ lạc. - Triệu Lam Hinh quay sang nói với Tiêu Ngự, nàng cũng bắt đầu bổ xung thêm một vài thông tin tỉ như những lần bộ lạc Địch Đặc Tạp Đức muốn chiếm lại mỏ quặng nhưng thất bại.
Quả thực nữ nhân chu toàn hơn hơn nam nhân rất nhiều, trước khi thực hiện bất
cứ một nhiệm vụ nào thì nàng cũng tìm hiểu rất kĩ và xem xét qua các loại tư
liệu – đây quả thực là một thói quen vô cùng hữu ích. Hiển nhiên ngay cả lần
này cũng không nằm ngoài, nàng đã chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Tiêu Ngự sau khi nghe xong thú nhân Tháp Phỉ Đức và Triệu Lam Hinh nói thì bắt
đầu trầm tư, từ lời kể có thể thấy cỗ thi thể kia hẳn nhiên là nhiệm vụ mấu
chốt. Hiện tại nhiệm vụ của bọn hắn lần này chính là mỏ quặng, còn có thể hoàn
thành nhiệm vụ được hay không còn phải xem tạo hoá và tình huống sảy ra trong
đó. Một khi hoàn thành nhiệm vụ mấu chốt kia thì phần thưởng chắc chắn là rất
lớn.
Lúc này đây, một âm thanh cổ xưa bắt đầu quanh quẩn trong sơn cốc, thanh âm
trầm thấp nhưng hữu lực – đây đúng là âm thanh của Ngưu đầu tế ti.
Tiếng ca trầm thấp, tang thương nhưng lại mang đến cho người nghe sự phấn chấn
lạ thường. Âm thanh tựa như tiếng trống trận dồn dập vang nên, Tiêu Ngự không
khỏi hình dung đến một mảnh chiến trường rộng lớn đang dần dần hiện ra trong
đầu.
-Tế ti đại nhân chính là đang ca xướng chiến ca dành cho các dũng sĩ đang ra chiến trường.
Thú nhân Tháp Phỉ Đức đang chìm đắm trong chiến ca nói.
Đến giữa sờn núi, đường đi bắt đầu hiểm trở; Tiêu Ngự vốn là đạo tặc lên việc
đi lại không có chút nào khó khăn nhưng Triệu Lam Hinh thì không được như vậy,
nàng là một ma pháp sư nên không khỏi phải cố hết sức.
-Lên nào!
Tiêu Ngự đưa bàn tay mình ra trước mặt Triệu Lam Hinh.
Nàng không khỏi ửng hồng một chút trên gò má, nắm lấy tay Tiêu Ngự mượn lực
vượt qua vách đá dựng đứng.
Làn da mềm lại láng mịn nắm lấy tay Tiêu Ngự, khiến hắn không hỏi thất thần.
-Chúng ta đã tới nơi.
Lời nói có chút run rẩy của thú nhân Tháp Phỉ Đức đã đưa Tiêu Ngự trở về hiện
tại.
Đảo mắt nhìn qua nơi này, cây cối rập rạp mọc đan xen không khỏi khiến người
khác thấy một sự âm trầm đáng sợ.
Thú nhân Tháp Phỉ Đức dẫn Tiêu - Triệu hai người vòng qua mấy khối nham thạch
thì bắt đầu thấy một huyệt động rất hẹp chỉ đủ để một người chui qua.
-Chui qua huyệt động này là tới quặng mỏ, xin lỗi, ta chỉ có thể đưa hai vị tới đây. Chúc các vị may mắn, nhưng chú ý là phụ cận nơi đây thường xuyên có cương thi đảo qua; chỉ là cương thi rất sợ ánh sáng mặt trời nên đứng ở nơi có ánh sáng thì sẽ không sợ cương thi tấn công.
Thú nhân Tháp Phỉ Đức e dè nhìn qua một mảnh âm u trước mặt nói tiếp:
-Ta cần phải trở về
Hắn nhanh chóng cáo biệt Tiêu - Triệu hai người rồi tốc tốc theo đường cũ trở
về. Quả thực, cương thi nơi này đã trở thành một bóng ma khó xoá nhoà trong
đầu hắn.
-Ngươi chờ ở đây, ta vào thăm dò một chút rồi cả hai vào sau.
Tiêu Ngự quay sang Triệu Lam Hinh nói.
Trong lúc Tiêu Ngự chuẩn bị chui vào huyệt động thì Triệu Lam Hinh kéo Tiêu
Ngự lại:
-Từ từ đã.
Tiêu Ngự quay đầu lại hỏi:
-Gì vậy?
Triệu Lam Hinh đưa tay chỉ hướng cây cối rập rạp ở đằng xa kia nói:
-Đó là cái gì?
Tiêu Ngự theo hướng chỉ của Triệu Lam Hinh nhìn theo, thấy ở phía xa xa kia có
một mảnh mộ địa chỉ vì khoảng cách xa quá lên không được rõ lắm.
-Dường như là một mảnh mộ phần.
Tiêu Ngự nói.
Ở nơi này xuất hiện mộ phần khẳng định có chút cổ quái, không chừng có liên hệ
cùng với nhiệm vụ lần này.
Nghe thấy Tiêu Ngự nói vậy, sắc mặt Triệu Lam Hinh có chút trắng bệch.
Tiêu Ngự nhìn thấy vậy chỉ cười cười, Triệu Lam Hinh cho dù có lớn gan thì
cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, gan có thể lớn đế đâu đây; nhìn thấy thứ này
không sợ mới là lạ.
-Vậy đi, ta sẽ đi xem qua, ngươi cứ chờ ở đây. Chút nữa ta trở lại.
Triệu Lam Hinh lắc đầu nói:
-Không, ta muốn đi cùng ngươi xem thử.
Nàng tuy sợ hãi nhưng lúc này đây trong mắt lại có chút hưng phấn, chút tò mò.
Phản ứng của Triệu Lam Hinh đúng là ngoài phán đoán của Tiêu Ngự. Tiêu Ngự
thường nghe nói nữ nhân tuy nhát gan nhưng lại vô cùng thích xem phim kinh dị,
mà tất nhiên Triệu Lam Hinh này cũng không nằm ngoài số đó. Hắn chỉ biết lắc
đầu ngao ngán - quả thực tâm tình con gái vô phương sở liệu.
Hai người Tiêu Ngự nhanh chóng hướng phía mộ phần đi tới, Tiêu Ngự phụ trách
cảnh giới cùng dò đường, Triệu Lam Hinh trông chừng phía sau lưng hai người.
Cây cối ở đây quả thực vô cùng rập rạp, ánh dương quang cũng không thể chiếu
tới nơi này, nơi này vô cùng âm trầm; chỉ một cơn gió lạnh thổi qua cũng khiến
kẻ khác có thể nổi da gà.
Bụi rậm bên kia “loạt xoạt” vài tiếng rồi chui ra một cương thi cao lớn, thân
thể hủ lạn khắp mọi nơi đều rỉ ra nước vàng, mùi hôi thối nồng nặc nhưng có
một đôi mắt xám loé ra hào quang sáng ngời, tay cầm một thanh đao nhuốm đầy
máu tươi đang đi tới. Một mùi khó chịu theo gió ập tới hai người.
Triệu Lam Hinh thấy cương thi bỗng nhiên xuất hiện tấn công hai người khiến
nàng giật đánh thót một cái, nhưng rất nhanh nàng lùi về phía sau 3 bước giơ
pháp trượng lên rất nhanh tiến vào trạng thái chiến đấu. Điều này cho thấy tâm
lý và tố chất của nàng rất tốt.
Tinh phong xú khí ập vào mặt, Tiêu Ngự nhanh chóng giơ lên thánh ngôn chuỷ thủ
cầm ở tay phải, một đoàn nhũ bạch quang mang phát ra nhanh chóng đem xú khí
này đánh bay.
Cương thi nhìn thấy truỷ thủ trong tay Tiêu Ngự thì có chút sợ hãi, không dám
tiến lên phía trước.
Tiêu Ngự nhanh chóng điều tra cương thi trứoc mặt thấy chỉ là cấp bậc 20. Chỉ
là quái cấp 20, Tiêu Ngự nhanh chóng gia tốc hướng cương thi đánh tới.
Cương thi nhanh chóng phản ứng, đoản đao trong tay nhắm hướng Tiêu Ngự trảm
xuống.
Tiêu Ngự nhanh chóng tránh né công kích của cương thi, rồi tiếp tục tấn công.
Trong lúc phối hợp thì Tiêu Ngự không thể chạy ra sau lưng cương thi mà công
kích. Hắn hiện tại là tấn công chính, nếu chạy ra sau lưng cương thi thì mặt
đằng trước không thể chống đỡ lỡ cương thi liều mạng đánh về phía Triệu Lam
Hinh thì quả thực là không tốt đối với 1 ma pháp sư.
Không thể phạm vào loại sai lầm tối sơ đẳng này được. Tiêu Ngự nhanh chóng huy
xuất chuỷ thủ tiếp tục tấn công cương thi.
Phốc!
Tiêu Ngự lãnh trọn một đao của cương thi. Nhưng, trong lúc đó một màn mưa phùn
nhanh chóng phủ lấy Tiêu Ngự - huyết lượng của hắn nhanh chóng hồi phục, đây
chính là thuỷ liệu thuật của Triệu Lam Hinh. Có một ma pháp sư tinh thông trị
liệu thuật đi theo sau thật tốt.
Nhờ có Tiêu Ngự hấp dẫn sự chú ý của cương thi, Triệu Lam Hinh nhanh chóng
phóng ra từng đợt thuỷ tiễn công kích cương thi; đợt công kích này đã khiến nó
mất đi hơn phân nửa huyết lượng.
Mắt thấy cương thi đã mất đi hơn 1 nửa huyết lượng, Tiêu Ngự nhanh chóng sử
dụng dịch cốt truỷ thủ với tác dụng tăng 300% công kích đâm mạnh vào tim nó.
Cạn kiệt huyết lượng, thân hình cao lớn của cương thi đổ đánh “rầm” một cái
xuống mặt đất.
Sau khi “xử lý” xong cương thi kia, Tiêu - Triệu hai người lại tiếp tục tiến
về phía mộ phần. Cũng không biết nó đã nằm đây được bao năm nhưng hằn nên rất
rõ dấu vết của năm tháng. Có rất nhiều mộ bi đã bị gãy đoạn, bị mòn dần, chữ
viết trên mộ bi đã không còn nhìn được rõ, cỏ dại mọc um tùm; rất nhiều huyệt
mộ đã bị đào lên, quan tài còn vứt chỏng trơ trên mặt đất, ở phía giữa còn có
một cái quan tài có chưa 1 khối thi thể hủ lạn.
Có rất nhiều thi thể không trọn vẹn bị vứt ở bên trong mộ địa, điều này có thể
thấy những người này đã chết thê thảm thế nào.
-Ta nghĩ rằng nơi này cùng với nhiệm vụ tại quặng mỏ có quan hệ, cẩn thận một chút; không chừng sẽ xuất hiện một ít quái vật đầu lĩnh hay tinh anh đó.
Uhm! Triệu Lam Hinh gật đầu.
Tiêu Ngự tiến vào mộ phần, không bằng nói đây là một bãi tha ma sớm đã bị phá
hư, đào móc. Tất nhiên đã có rất nhiều kẻ đào mộ đến viếng thăm nơi này.
Đi vào trung tâm mộ phần, Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh phát hiện một mộ huyệt vô
cùng tinh mĩ (tinh xảo và mĩ lệ) trên mộ bi văn tự có chút mờ mờ nhưng vẫn còn
có thể đọc được.
-Tử tước Ai Thác Tư Cách chi mộ.
Tiêu Ngự đọc mấy hàng chữ trên mộ bia, nhanh chóng biết được đây chính là mộ
huyệt của một nhân vật trước đây từng làm tử tước.
Đi đến phía sau của mộ huyệt, thì mộ huyệt đã bị đào móc, quan tài lộ cả trên
mặt đất nằm chỏng trơ, bên cạnh mộ huyệt còn có mấy cỗ thi thể đều đã bị xé
rách thành từng mảnh nhỏ; cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
“Không hay.” Tiêu Ngự trong lòng dâng lên dự cảm mãnh liệt.