Tế Ti Ngưu Đầu Nhân.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

- {Ta đã tới nơi.}- Tiêu Ngự nhanh chóng thông báo cho Triệu Lam Hinh, từ cửa
chính của thú nhân bộ lạc đi vào, Tiêu Ngự đã khiến tất cả thú nhân ở đây bất
kể đang làm gì cũng đều phải dừng lại dành cho hắn 1 sự tò mò nhất định.

Tiêu Ngự nhanh chóng đảo mắt lướt qua nơi này một chút - từng căn phòng bằng
gỗ đã cũ nát cùng năm tháng, bị mưa gió ăn mòn, điều này cho thấy thú nhân tộc
ở đây cuộc sống sinh hoạt khó khăn thế nào.

{Đi thêm ước chừng 1 dặm nữa, người sẽ nhìn thấy 1 cái trướng màu trắng, ta
đang ở đó.} - Tiêu Ngự đã nhận được tin trả lời của Triệu Lam Hinh.

Tiêu Ngự nhanh chóng tìm được một trướng vải màu trắng như lời mô tả của Triệu
Lam Hinh – cũng không khó để nhìn ra đây chính là toà kiến trúc tốt nhất ở
đây.

{Ở chỗ nào.} - Tiêu Ngự nhanh chóng đi đến trướng vải, câu chuyện phiếm của
mấy thú nhân bên cạnh đủ để hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Ngự.

- Trên Cách lỗ sơn, mỏ quặng thứ bảy cũng đã bị cương thi chiếm mất, Tư Tạp
Tác và Phù Toa Đô không hề thấy trở lại! - Lời nói tràn đây vẻ muộn phiền gộp
cùng vẻ mặt chán nản của hắn có thể thấy được tâm trạng của hắn lúc này.

- Tháp Phỉ Đức, ngươi hãy cùng đệ đệ của ngươi nhanh chóng dời khỏi đây càng
nhanh càng tốt! – Một giọng nói già của một lão bà thú nhân tộc vang lên.

- Không, Đế Nhĩ Na Tư nãi nãi, đây chính là nhà của ta, chúng ta sẽ không đi
đâu cả! - Tháp Phỉ Đức kiên định trả lời.

Từ câu chuyện của hai thú nhân này, Tiêu Ngự đã đơn giản hình dung ra được
khốn cảnh của bộ lạc thú nhân này, theo lời này thì bản đồ phụ bản của Triệu
Lam Hinh chính là “quặng mỏ” mà chúng nhắc tới.

Tiêu Ngự đi tới mặt ngoài của lều vài đúng lúc Triệu Lam Hinh bước ra ngoài.

- Rốt cục ngươi đã tới! -

Triệu Lam Hinh sau khi nhìn thấy Tiêu Ngự, nàng cười, nụ cười ưu nhã động tâm
can.

Lúc này đây Triệu Lam Hinh mặc một bộ pháp bào màu lam nhạt khác hẳn trang
phục ở bên ngoài. Bộ pháp bào phát ra nhàn nhạt hào quang phản chiếu lên gương
mặt nàng khiến nàng hiện ra trong mắt Tiêu Ngự như 1 bức tượng nữ thần vậy,
vừa xinh đẹp tao nhã vừa cao quý vô cùng. Trên pháp bào có đính 1 chút ký tự
tượng trưng cho thần phận thuỷ hệ ma pháp sư của nàng.

Tay phải nàng cầm 1 cây pháp trượng làm bằng gỗ đàn hương, trên đầu trượng có
khảm 1 viên bảo thạch màu lam toả ra ánh lam quang nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện
thật là kì diệu, đẹp mắt.

Nhất thời, Tiêu Ngự như lạc về thời đại của ma pháp. Dường như pháp bào này
làm ra chỉ để dành cho Triệu Lam Hinh, nó mang hơi thở cổ xưa kết hợp cùng khí
chất của nàng có thể nói là thiên hợp.(sự kết hợp hoàn mĩ nhất)

Triệu Lam Hinh đứng lùi sang 1 bên,lại thấy một người nữa đi ra từ trong lều
vải. Đây là 1 thú nhân đã lớn tuổi, trên đầu có 2 cái sừng trâu – đích thị là
Ngưu đầu nhân. Trên tay của ngưu đầu nhân này cũng cầm 1 cây pháp trượng, thân
hình lão tiều tuỵ vô cùng tựa như 1 lão thụ cằn cỗi thấp bé vậy. Ngưu đầu nhân
thường thường 100 tuổi mới thực sự trưởng thành, trong khi lão giả ở đây đã
râu tóc bạc phơ đủ để nói lên niên kỉ của lão, không biết đã bao năm đây…

-Chào cậu, ta là Đức Lan Khắc, là thú nhân tế tự. Cậu là bạn của cô nương này? - Lời nói của lão có chút khó khăn từng câu từng chữ chầm chậm vang lên. Năm tháng đã mang đi dần sinh mệnh lực cùng sức khoẻ của lão.

- Dạ đúng vậy! - Tiêu Ngự cung kính đáp.

Các ngươi rất xứng đôi, nam tài - nữ sắc. Ngưu đầu lão nhân Đức Lan Khắc nhìn
Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh gật gù nói.

Nghe vậy, Triệu Lam Hinh thoáng má thoáng ửng sắc hồng, nàng không hề phản bác
lại 1 câu. Như kiểu mấy lời này không hề có trong đề tài nhiệm vụ nên không
cần nghĩ nhiều vậy.

Tiêu Ngự cũng không khỏi cảm thấy không được tự nhiên lắm. Chứng kiến vẻ đẹp
động nhân của Triệu Lam Hinh quả thực hắn không khỏi xúc động.

- Từ xa xưa, bộ tộc Ngưu đầu nhân chúng ta và Đặc Tạp Đức bộ lạc vẫn sinh
sống hoà hợp cùng nhau tại đây, cùng nhau thu thập khoáng sản trong Cách Lỗ
sơn đổi lấy các vật dụng cùng lương thực với bên ngoài. Nhưng, 10 năm đổ lại
đây, tại phía tây cách lỗ sơn này bắt đầu xuất hiện một nhóm cương thi; chúng
chiếm lấy mỏ quặng và đã giết rất nhiều người khai khoáng. Chính vì không thể
có khoáng thạch trao đổi lấy vật phẩm cùng bên ngoài nên bộ lạc bắt đầu dần
dần suy yếu, bệnh dịch hoành hành, người chết vô số; mọi người hầu như đều đã
rời khỏi nơi này. Bộ lạc trước kia cả ngàn người mà bây giờ còn có vài trăm.
Anh chàng trẻ tuổi, nếu ngươi muốn tiến vào quặng mỏ thì ta có thể góp chút
sức mọn;

Nói đoạn Ngưu đầu lão giả rút từ trong người ta 1 tấm bản đồ da dê, đưa cho
Triệu Lam Hinh.

Triệu Lam Hinh cung kính tiếp nhận tấm bản đồ từ tay lão tế ti.

- Hy vọng các ngươi mang may mắn đến cho bộ lạc chúng ta, mong thần thú -
người sẽ che chở cho các ngươi.

- Đã tiếp nhận nhiệm vụ, khởi hành thôi! - Triệu Lam Hinh quay sang nói với
Tiêu Ngự.

Tiêu - Triệu hai người cáo biệt lão tế ti nhanh chóng rời đi; mục tiêu là tới
nơi dừng chân của bộ lạc ở bên ngoài.

Triệu Lam Hinh mở bản đồ ra coi một chút sắp xếp cũng như cấu tạo bên trong
của quặng mỏ, nhưng tuyệt không thấy ghi rõ nơi phân bố cũng như đồn trú của
các loại quái vật. Điều này, hiển nhiên là ngưu đầu lão giả cũng không nắm rõ
phân bố của quái vật bên trong.

- Anh hùng, xin các ngươi chờ một chút! - Một đầu thú nhân còn trẻ nhanh
chóng chạy tới; đây không phải là Tháp Phỉ Đức mà Tiêu Ngự gặp ở ngoài thì là
ai.

- Có chuyện gì sao? - Tiêu Ngự ngoài miệng hỏi, trong đầu nhanh chóng hồi
tưởng lại đoạn đối thoại hắn nghe được; hắn cảm giác từ trong miệng của thú
nhân này sẽ có 1 chút ít đầu mối hữu dụng.

- Xin hỏi, các ngươi chuẩn bị đi dò xét quặng mỏ? - Thú nhân Tháp Phỉ Đức
nhanh chóng hỏi thăm

- Đúng vậy! - Triệu Lam Hinh trả lời.

-Ta có thể làm người dẫn đường cho các ngươi không. Ta cũng có biết được khoảng chục lối vào mỏ quặng, nên có thể đưa các ngươi đi sẽ an toàn hơn. - Thú Nhân Tháp Phỉ Đức nói.

Triệu Lam Hinh liếc qua Tiêu Ngự xem thái độ của hắn thế nào, Tiêu Ngự cũng
khẽ gật đầu đồng ý; hắn cảm thấy thú nhân trước mắt này cũng là một nhân vật
mấu chốt trong nhiệm vụ lần này. 10 lối đi vào trong mỏ quặng – có lẽ cũng chỉ
có Tháp Phỉ Đức này mới có thể đưa bọn họ tới cửa vào chính thức.

- Xin mời theo ta! - Thú nhân Tháp Phỉ Đức nói, rồi nhanh chóng dẫn Tiêu -
Triệu 2 người hướng đến 1 khóm rừng.

Cả đoàn 3 người xuyên qua rừng mà đi, chung quanh cảnh vật càng lúc càng âm u,
một cỗ khí tức âm trầm lan tràn khắp nơi, trên cao kia – ánh dương le lói từng
tia sáng nhỏ xuyên qua tán cây chiếu xuống.

- Ngươi giới thiệu qua các kĩ năng của ngươi một lượt đi! - Tiêu Ngự hướng về
phía Triệu Lam Hinh mà nói. Đây chính là lần đầu tiên phối hợp, nếu có thể
hiểu rõ một chút kĩ năng của đối tác thì sẽ có thể trợ giúp lẫn nhau. Quả
thực, kĩ năng của thuỷ hệ ma pháp sư Tiêu Ngự còn không hiểu rõ.

- Thuỷ hệ ma pháp sư như ta thì các kĩ năng cơ bản như [Thuỷ tiễn thuật] ,
[Nê chiểu thuật], [Thuỷ liệu thuật], [Thuỷ long thuật], [Thủy thuẫn],
[Triệu hoán thuỷ nguyên tố]. Trong đó thuỷ tiễn thuật và thuỷ long thuật là ma
pháp công kích, nê chiểu thuật là ma pháp khống chế đối phương, thuỷ thuẫn là
phòng ngự ma pháp. Ngoài ra ta còn có thể dùng triệu hoán thuỷ nguyên tố,
nhưng…hiện giờ thì ma pháp này ta sử dụng cấp bậc khá thấp chỉ khoảng 200
huyết lượng! - Triệu Lam Hinh nhanh chóng giảng giải cho Tiêu Ngự.

- Nê chiểu thuật? đây không phải là kĩ năng của thổ hệ ma pháp sư sao? -Tiêu
Ngự nghi hoặc hỏi.

Thuỷ hệ và Thổ hệ tuy không giống nhau về thuộc tính nhưng tác dụng lại giống
nhau.

Triệu Lam Hinh quay sang Tiêu Ngự giải thích.

- Ra là vậy! - Tiêu Ngự gật gật đầu, thuỷ hệ ma pháp sư thì các năng lực
tương đối đồng đều, năng lực khống chế ở mức trung bình, nổi bật chính là năng
lực trị liệu ma pháp – nhưng không quá mạnh; thuỷ thuẫn và triệu hồi thuỷ
nguyên tố cũng không hề kém, chung quy lại tổng hợp chiến đấu lực là vẫn có
thể.

- Trừ những thứ đó ra, ta còn có 2 kĩ năng khác do sau khi hoàn thành nhiệm
vụ mà được. Thứ nhất, là [Thuỷ phược thuật] có thể triệu hoán thuỷ long vây
lấy địch nhân, là đơn thể ma pháp – ước chừng được khoảng 6 giây. Thứ hai
[Thủy hệ Tăng Ích] là ma pháp phụ trợ, sau khi thi triển có thể gia tăng 20%
ma pháp công kích thuỷ hệ, có thể duy trì 3 tiếng đồng hồ, Cooldown 20 phút;
một khi dùng sau pháp thương có thể đề cao tương đương với băng hệ ma pháp.
Ngoài ra MP hồi phục thì tốc độ so với các hệ khác nhanh hơn 1 chút.

Thuỷ hệ ma pháp sư là một chức nghiệp vô cùng đặc thù, cũng giống như thổ ma
pháp của Vân Thiên đều là không thể cầu mà có. Nếu sử dụng tốt thì đây chắc
chắn là một chức nghiệm rất tốt, không phải nghi ngờ; thuỷ hệ ma pháp tuy là
một chức nghiệp rất tốt, nhưng nếu gặp đối thủ có thể khống chế tốt những đăc
tính của thuỷ hệ mà những thuộc tính của hệ ma pháp này thì đều đều nhau thì
rất khó có thể thắng được.

- Còn ngươi thì sao?

Triêu Lam Hinh nhìn Tiêu Ngự, nàng đối với thực lực của Tiêu Ngự có chút tò
mò. Chỉ một thời gian ngắn tham gia trò chơi mà có thể kiếm được tiền mua đầu
khôi thì thực lực ắt không tầm thường.

- Đạo tặc. Kĩ năng thông thường là : dịch cốt, tiềm hành. Hẳn ngươi phải hiểu
rõ! - Thấy Triệu Lam Hinh gật đầu liên tục, Tiêu Ngự tiếp tục:

- Các kĩ năng của ta gồm có : đào thoát, độn hình, mị ảnh thiểm hiện, nguyền
rủa vô hiệu, điều tra, ăn trộm, bài trừ bẫy rập!

Tiêu Ngự nói cho Triệu Lam Hinh qua một chút về các kĩ năng.

- Nhiều kĩ năng quá, những kĩ năng như: điều tra, độn hình, bài trừ bẫy đều
không phải là đến cấp bậc rất cao mới học được sao? - Triệu Lam Hinh kinh ngạc
hỏi, người chơi chỉ cần có được 2 kĩ năng đã là rất khá rồi, huống hồ Tiêu Ngự
lại nhiều kĩ năng như vậy khiến Triệu Lam Hinh nàng khó lòng tiếp thu ngay
được.

- Các kĩ năng này đều do ta có được ở các nhiệm vụ vượt cấp! - Tiêu Ngự giải
thích qua một chút với Triệu Lam Hinh vẫn còn đang ngơ ngác.

Hồi tưởng lại 1 lần Tiêu Ngự hoàn thành 1 phụ bản nhiệm vụ; Triệu Lam Hinh
cũng bình tĩnh trở lại, quả thực thành tích mà Tiêu Ngự đạt được không khỏi
khiến nàng khâm phục, mấy người bạn học của nàng đều không hề có được thành
tựu như vậy.

- Trên người ngươi chính là “lục sắc sáo trang’? - Triệu Lam Hinh cũng đã
phát hiện ra sự khác biệt trên trang phục của Tiêu Ngự - nó không chỉ là 1 cái
áo bình thường.

- uh, ta quên mất là ta còn có chuỷ thủ có thể gây tổn thương 300% đối với
bất tử hệ sinh vật, không khéo trong nhiệm vụ lần này dùng nó để đối phó với
cương thi sẽ có tác dụng lớn! - Tiêu Ngự nói.

-300%? - Triệu Lam Hinh không khỏi kinh hãi, nhìn xuống chuỷ thủ trong tay Tiêu Ngự đang phát tra kim sắc quang mang nhàn nhạt.

- Truyền thuyết sao?

- uh! - Tiêu Ngự gật đầu.

Triệu Lam Hinh mỉm cười nói:

- Không ngờ tới là ngươi trong game lại tìm được nhiều đồ tốt như vậy, theo
giá cả thị trưòng thì ngươi đã là 1 người khá khẩm rồi đấy.

Nàng ta cũng cảm thấy cao hứng thay cho Tiêu Ngự. Dựa vào trò chơi này thì quả
thực với bản lãnh của Tiêu Ngự bây giờ không cần phải lo lắng về cuộc sống
nữa.


Tặc Đảm - Chương #161