Người đăng: Cơn Gió Lạnh
-Tạm thời chúng ta sẽ chờ ở đây đi! - Triệu Lam Hinh quay sang nói với Tiểu Vũ. Còn đối với Tiêu Ngự thì có thể do hai người có điểm xuất phát hoàn toàn khác nhau, hoàn cảnh khác nhau nên quả thật không hiểu lắm, chỉ là một chút tò mò về Tiêu Ngự mà thôi. Hiện tại, có thể nói hai người nói chuyện khá hợp nhau. Niềm tin vào cuộc sống phía trước của Tiêu Ngự khiến nàng không khỏi cảm thán, xúc động, quả thực nàng rất muốn có thể làm một cái gì đấy để giúp đỡ hai huynh đệ Tiêu Ngự
- Uhm! - Tiểu vũ ừm nhẹ một tiếng, chăm chú để ý Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự băng ngang qua con đường cái bộn bề này, đi cùng đám người bên cạnh
quả thực là không hề thoải mái.
Tiêu Ngự dõi theo bóng lương Triệu Lam Hinh, trong đầu nàng nghĩ tới 1 câu:
“Ngã dĩ lãnh mạc diện đối nhân quần – Nhân quần hoàn ngã dĩ lãnh mạc” (Ta lạnh
lùng nhìn người như không có - Người nhìn ta như vô bóng vô hình: chỗ này ta
tự cho thành thơ cho xuôi-dịch giả :110:).
Câu nói này hiện tại quả thật rất đối ứng với Tiêu Ngự, bóng lưng hắn thật cô
đơn, thật lạnh…
- Là ngươi! - Hầu Tử hiện nên một tia kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Ngự.
Trong thế giới quan của Hầu tử mà nói, có lẽ chỉ có Tiêu Ngự mới xứng là bằng
hữu của hắn.
Tiêu Ngự chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hầu Tử.
- Quả thật là ngươi! - Trên khuôn mặt của Hầu Tử hiện lên một chút vui mừng
ít thất được. Không cần biết Tiêu Ngự nghĩ về hắn như thế nào, nhưng trong
lòng hắn Tiêu Ngự chính là bằng hữu tốt của hắn, địa vị còn cao hơn chính sinh
mệnh hắn.
- Còn ngươi?
- Ta? - Tròng mắt của Hầu tử bây giờ vô thần tựa như đang nhìn về một nơi xa
lắm…
-Cũng như trước đây, ta đang suy nghĩ chẳng lẽ cả một thành thị phồn hoa như vậy mà ngay cả 1 chốn cho ta dung thân cũng không có sao, có nhiều khi ta đã rất hận thành phố này, nhưng có lúc ta lại thấy, hận để làm chi, đó chỉ là vô nghĩa. Chỉ có 1 điều duy nhất có nghĩa, đó là ta vẫn còn đang tồn tại trên thế giới này.
Nghe Hầu tử nói vậy, Tiêu Ngự không khỏi nổi lên một gợn sóng lòng. Không lâu
trước kia, hắn cũng nghĩ vậy, một cuộc sống buồn chán không mục đích thì sống
để làm gì. Ngọn lửa trong lòng không ngừng bùng cháy.
- Ngươi hút thuốc chứ? - Hầu tử móc ra một bao thuốc được làm cẩn thận công
phu, cũng không biết được sản xuất từ đâu. Nhưng sau khi nói xong, Hầu tử cười
xoà:
- Oh, xin lỗi, ta quên là mi không hút thuốc.
Hắn tự rút ra cho mình một điếu, rồi hút một mình, hắn rít một hơi thuốc thật
dài…
- Cho ta một điếu. - Tiêu ngự ngả lưng vào khóm hoa sau lưng nói.
Bàn tay của Hầu tử khẽ run lên, ánh mắt cô đơn như vô hồn kia ánh lên một tia
thần thái. Hắn vẫn lặng yên chỉ chầm chậm rút ra một điếu đưa cho Tiêu Ngự rồi
tự mình châm thuốc cho Tiêu Ngự.
- Người vẫn đang đi “bắt dê”? ( ăn trộm) - Tiếng nói của Tiêu Ngự cất lên
trong màn khói trắng đang được phả qua 2 lỗ mũi của hắn.
Hầu tử chỉ lặng yên thừa nhận, không hề đáp lấy 1 tiếng.
Đời này Hầu tử vẫn mãi là Hầu tử, cả đời sẽ là tên trộm hay giống như Tiêu Ngự
đây. Tìm được một công việc vô cùng mới mẻ, có lẽ lựa chọn là không nhiều.
Không khéo Hầu tử ta trong việc tham gia trò chơi này lại là kì tài tuyệt thế
không chừng. Nhìn vẻ ngoài tuy có vẻ gầy yếu nhưng lại vô cùng tàn độc, đều là
dân đầu đường xó chợ, nếu không có 1 chút thủ đoạn phòng vệ thì có lẽ khi này
chỉ là một nhúm thịt thối hay 1 đống xương khô mà thôi.
- Ngươi bây giờ đang làm gì? - Hầu tử quay sang Tiêu Ngự hỏi.
-Làm game thủ chuyên nghiệp.
-Làm game thủ chuyên nghiệp? - Hầu tử sửng sốt, hắn nghi hoặc hỏi:
- có phải là làm việc gì mà đầu đội cái mũ bằng sắt không?
Tiêu Ngự gật đầu. Hiện tại có thể nói hắn là một game thủ chuyên nghiệp.
-Ta thật ra cũng có mấy cái đầu khôi đó. - Hầu tử trầm mặc một lát rồi nói, hắn nhớ tơi lai lịch của đống đầu khôi này, rồi hắn khẩn trương hẳn lên nhìn xem thái độ của Tiêu Ngự
Để mua được 1 cái đầu khôi thì chi phí phải tính bằng vạn, Hầu tử sao lại có,
không thể biết. Phỏng chừng mấy đồ đó đến tay của Hầu tử sẽ bị hoang phế, quả
thực đáng tiếc. Nhưng, Tiêu Ngự không hề nói, hắn không có tư cách để nói Hầu
Tử, bởi vì hắn cũng chỉ là một thằng trộm mà thôi. khi sắp chết còn giảng đạo
nghĩa sao? Có lẽ ngay cả ta cũng phỉ nhổ vào cái đạo nghĩa này khi sắp chết.
- Người cũng thử xem, làm một game thủ chuyên nghiệp xem sao cũng có nét đặc
thù riêng của nó! - Tiêu Ngự ngó sang bên kia có Triệu Lam hình cùng Tiểu Vũ,
hắn nhanh chóng dập thuốc vứt nhanh vào thùng rác đứng dậy nói:
- Có người chờ ta, ta đi trước.
Gút mắc, mâu thuẫn, đó chính là những điều mà Tiêu Ngự không hề muốn sảy ra
cùng Hầu Tử, chỉ hi vọng Hầu Tử có thể tìm thấy một con đường đi tốt nhất cho
mình, có thể sống thật tốt, vậy là đủ rồi.
Tiêu Ngự đi về phía phòng ăn, hắn thấy Triệu Lam Hinh và Tiểu Vũ vẫn còn đang
đứng bên ngoài chờ hắn. Quả thật là không đúng, ta mời khách mà lại để khách
đứng chờ ở ngoài thế này. Tiểu Vũ dù gì thì cũng là em gái còn không sao,
nhưng còn Triệu Lam Hinh…..
Dõi theo bóng lưng của Tiêu Ngự qua làn khói thuốc, Hầu tử vẫn đang nghĩ về
câu nói sau cùng của Tiêu Ngự thuận tay ném điếu thuốc đang cháy rở xuống đất
đạp tắt hẳn. Bỗng…hắn giật mình, chầm chầm nhặt tàn thuốc dưới chân ném vào
thùng rác.
“ Làm một game thủ chuyên nghiệp sao? Ta có thể làm ư? - Hầu tử suy nghĩ bâng
quơ, tại sao lại không thử như Tiêu Ngự đã từng nói, không thử sao có thể biết
là mình làm được hay không. Đâu có ai sinh ra là để làm trộm đâu…
Đến khi Tiêu Ngự ngoảnh đầu lại thì Hầu tử đã đi tự lúc nào. Lúc trước Tiêu
Ngự đi trộm cũng chỉ vì muốn giữ gìn gia thế thanh thanh bạch bạch của mình và
không muốn để ảnh hướng tới tiền đồ của Tiểu Vũ. Cho nên có trộm cũng chỉ là
trộm một ít tiền của bọn lưu manh, vô lại. Bởi vì bọn hắn sẽ không tự vạch áo
cho người xem lưng, cùng lắm là bị bắt thì sẽ được “khuyến mại” thêm 1 trận
đòn thôi. Một chút đau đớn xác thịt, Tiêu Ngự căn bản không quan tâm.
Nếu thật sự phải đánh nhau, với thể chất khoẻ mạnh cộng với đao pháp ảo diệu
thì tuyệt sẽ không rơi xuống hạ phong. Nhưng, hắn cũng không nghĩ đến việc sẽ
đánh người hay đi gây sự với người khác, nếu Tiêu Ngự mà là con người như vậy
thì không chết cũng mang tật từ lâu rồi. Chẳng bằng thoải mái sống không phải
tốt hơn sao, hắn luôn luôn tự cảnh tình mình, hắn vẫn còn 1 em gái, một giọt
máu đào hơn ao nước lã, đây chính là động lực khiến hắn sống. Nếu chỉ vì mình
mà gây cho Tiểu Vũ dù chỉ là 1 tôn thương nhỏ nhất hắn cũng sẽ không tha thứ
cho chính mình.
- Ca, ai vậy? - Tiểu Vũ nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tiêu Ngự hỏi.
Hầu tử chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết là dân đầu trộm đuôi cướp không thể lẫn
vào đâu, cùng loại người này tiếp xúc hẳn không tốt, chính bởi vậy Tiểu Vũ mới
lo lắng cho Tiêu Ngự.
- Không có việc gì đâu, chúng ta vào trong thôi.
Quay sang Triệu Lam Hinh cười cười Tiêu Ngự nhỏ nhẹ nói:
- Quả thật không phải, để hai người đợi lâu như vậy
Triệu Lam Hinh chỉ khúc khích cười nhỏ, tất nhiên nàng không để một chuyện nhỏ
này trong lòng.
Đối với Triệu Lam Hinh mà nói thì Tiêu Ngự quả thực vô cùng cảm kích, còn có
vài phần ái mộ nàng ta nữa. Một nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nữ tính, đã mở ra
cánh cửa tâm hồn của Tiêu Ngự. Tiêu Ngự tất nhiên hiểu đuợc khoảng cách của
hai người, cần phải có thời gian, thời gian để Tiêu Ngự làm mờ đi khoảng cách
này.
Sau khi dùng cơm cùng với Triệu – Vũ 2 người, Tiêu Ngự cùng 2 người về tới nhà
mặt trời cũng đã về chiều dần tối, lúc này chính là lúc bắt đầu trò chơi.
- Đừng quên, buổi sáng, ta đi ngủ trước.
Triệu Lam Hinh nhắc qua Tiêu Ngự rồi đi lên lầu trên.
- Ta sẽ đến đúng giờ, yên tâm đi.
Tiêu Ngự nhìn theo bóng lưng của Triệu Lam Hinh biến mất tại cầu thang lầu
hai, lúc này mới tiến đến toilet rửa mặt một chút rồi đi về phía lầu 3.
Tiêu Ngự bắt đầu tiến vào trò trơi. Hiện lên trong mắt chính là vong linh chủ
thành Minh Dạ thành mà hắn vô cùng quen thuộc.
Ba giờ liên tục chạy tới toạ độ Triệu Lam Hinh đã chỉ sẵn. Đến quảng trường
lớn của Minh Dạ Thành Tiêu Ngự nhanh chóng chuyển lên trên khí cầu - mục tiêu
là 3 đại thành thị của Thú nhân vương quốc.
Hơn một giờ ngồi trên khí cầu Tiêu Ngự nhìn xuống phía dưới, cảnh vật quả thật
nhỏ bé nhưng vô cùng tươi đẹp – từ hoang mạc, ao đầm, rừng cây rậm rạp lướt
qua mắt. Hắn không khỏi cảm thán vẻ đẹp hùng vĩ mỹ lệ của ân trạch tư đại lục.
Khí cầu đã dừng lại trên không phận thú nhân vương quốc ân trạch tư dừng lại,
tại đây có thể thấy kiến trúc khác xa so với phong cách âm ám thâm trầm của
vong linh tộc. Tại đây là 1 cảm giác rất khó chịu, cảm giác khó chịu đến từ áp
lực trầm trọng của thú nhân tộc. Thú nhân tộc cũng là một chủng tộc rất gần
gũi với thiên nhiên - chỉ xếp sau tinh linh tộc, bởi vậy nên tất cả kiến trúc
tại đây đề được làm từ các loại cây cối – làm cho nơi này tràn ngập hơi thở
của tự nhiên.
Phong cách rất riêng, rất lạ này quả khiến người khác phải trầm trồ thán phục
không ngớt, Tiêu Ngự cũng không ngoại lệ - nhưng, hắn không quên mục đích
chính của mình đến đây. Hắn nhanh chóng rời thành tiến đến điểm toạ độ đã định
sẵn.
“Với tốc độ này, khoảng 1 giờ nữa sẽ tới nơi” Tiêu Ngự vừa chạy vừa ước lượng
thời gian. Tật Phong bộ được triển khai, Tiêu Ngự đã hoá thành 1 cơn gió nhanh
chóng rời đi.
Tuyệt kĩ Tật Phong bộ này có thể nói là khinh công bậc nhất. Có nó, người di
chuyển có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Ngoài thành - một mảng rừng cây rậm rạp nhanh chóng hiện ra cùng 1 đường nhỏ
để di chuyển. Tiêu Ngự nhanh chóng trùng hướng con đường rừng này chạy đi,
trên đường đi thỉnh thoảng bắt gặp một vài người chơi bên liên minh tà ác và
bị chúng phát hiện đuổi theo, nhưng…tật phong bộ đâu phải chỉ là hư danh, chỉ
1 thoáng sau chúng đã bị bỏ lại phía sau.
Cho dù có không dùng Tật Phong bộ thì tốc độ bình thường của Tiêu Ngự cũng đã
vượt quá tốc độ của các người chơi bình thường. Phỏng chừng chỉ có tử vong kỵ
sĩ, cung tiễn thủ hay hắc ám Đức Lỗ Y mới có khả năng uy hiếp đến Tiêu Ngự.
Một vài người chơi bên thú nhân chiến sĩ cùng vong linh đành trơ mắt nhìn Tiêu
Ngự cứ dần dần biến mất trong tầm mắt của mình.
- Tốc độ của hắn nhanh quá, ít nhất cũng phải nhanh hơn 30% so với chúng ta.
Thú nhân chiến sĩ thầm nhủ khi chứng kiến tốc độ kinh người của Tiêu Ngự.
Vong linh tặc cũng hục hặc nói:
- Cho dù ta có dùng tật phong bộ cũng không nah bằng hắn, tại sao lại có thể
chênh lệch lớn vậy??
Một lát xuyên qua con đường rừng, Tiêu Ngự đã tới một ngã ba.
“ Hẳn là bên này.” Đắn đo một hồi, hắn cũng đã chọn 1 con đường nhỏ không có
người qua lại để tiến vào, phóng như bay tới phía trước.
{Ta đã tới rồi.} – Triệu Lam Hinh truyền âm tới.
{Ta sẽ nhanh chóng tới đó.} - Sau khi xác định được mình không đi nhầm đường,
tốc độ của Tiêu Ngự lại càng được nâng lên, đường đi càng lúc càng hoang vắng.
Vợt qua những rừng cây bụi thấp sát đất, xuyên qua một sơn cốc - ở phía xa xa
trước mặt Tiêu Ngự đã có thể thấy một bộ lạc Thú nhân tộc.
“Quả thật là nơi này rồi.” Sau khi xem lại toạ độ, Tiêu Ngự nhanh chóng đi tới
bộ lạc thú nhân kia.
Thú nhân bộ lạc này chỉ là một tiểu bộ lạc với mấy chục toà kiến trúc mà thôi.
Có thể thấy rõ khung cảnh bên ngoài bộ lạc thú nhân tộc này: xung quanh được
bao bọc bằng 1 lớp hàng rào, bên trong có 2 toà tháp dùng để canh gác.
Đi thêm một chút, hệ thống cảnh báo của Tiêu Ngự đã thông báo
Hệ thống: Bạn đã phát hiện ra doanh trại của thú nhân Tây Cách Lỗ.