Thuật Sĩ.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Đi xuyên qua sa mạc vô tận, đi qua mấy cồn cát, vài tiếng chuông từ xa xa dồn
dập truyền tới.

Tiêu Ngự nhớ không nhầm thì phương hướng tiếng chuông truyền tới ở phía trước
chính là một thị trấn nhỏ ở biên giới, một thị trấn nhỏ cực kì lụi bại. Không
có NPC canh giữ, phòng ngự cũng không mạnh, chỉ có một vài tòa tiễn tháp cùng
một ít tường đất thấp bé, bất quá gần thị trấn nhỏ này một một thị trấn khác,
thì thị trường tương đối hưng thịnh của người chơi.

Tiếng chuông này hình như là chuông cảnh báo công kích, chẳng lẽ thị trấn nhỏ
này bị người chơi liên minh Thiên Sứ công kích?

Loại chuyện này ở trên biên giới chẳng có gì lạ lùng cả, mặc kệ là người chơi
thuộc liên minh Thiên Sứ hay liên minh Tà Ác, đều đem quân tới công hãm thị
trấn nhỏ, thành trì nhỏ, coi như là một niềm vui. Mặc kệ là phủ thủ một phương
hay công kích một phương, sau khi chiến đấu thắng lợi cũng có thể được liên
minh khen thưởng một chút.

Phía trước tất nhiên xảy ra một cuộc hỗn chiến lớn, xem ra là Tà Ác liên minh
phòng thủ, Thiên Sứ liên minh công kích trấn nhỏ, nhân số không ít.

“ Nói không chừng kiếm được chút lợi ích từ đây thì sao.” Tiêu Ngự thầm nghĩ,
liền chạy tới phương hướng tiếng chuông kêu.

Nhìn tràng cảnh phía trước, Tiêu Ngự có chút ngạc nhiên, hỗn chiến bắt đầu
rồi, song phương nhân số đều đạt hơn ngàn, bên trong trấn nhỏ, trên bầu trời
vô số ma pháp hòa lẫn vào nhau, giống hệt như cảnh đám châu chấu vậy, phát ra
những tiếng gầm vang bén nhọn, che đậy cả ánh mặt trời.

Về phương diện nhân số liên minh Thiên sứ chiếm ưu thế, trang bị chỉnh tề,
hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới. Bên Tà Ác liên minh nhân số ít, hơn nữa vàng
thau lẫn lộn, chỉ dựa vào năm sáu đoàn đội khổng lồ ở trung ương chống đỡ,
song phương giằng co nhau tại bờ thị trấn nhỏ.

- Cung tiễn thủ, nhắm vào bên trên tường đất giết chết pháp sư NPC kia, đừng
cho hắn phóng thích ma pháp! – Thiên Sứ liên minh có người chơi điên cuồng hét
lên, ngay sau đó vô số tên bắt ra, phát ra tiếng rít vù vù tựa như một đám mây
đen dày đặc bao trùm xuống vậy.

Vị pháp sư NPC kia đang ngâm xướng được một nửa, nhìn mưa tên dày đặc như vậy
trên mặt lộ ra sắc mặt sợ hãi và tuyệt vọng.

Oanh!

Những mũi tên này đồng thời rơi xuống, dày đặc một mảnh, nuốt chửng pháp sư
NPC, trên tường ghim vô số mũi tên, NPC này bị giết chết.

Kiến đông cũng có thể giết chết voi, các người chơi nhân số đông đảo, hơn nữa
bị phái tới cái trấn nhỏ này trấn giữ thì NPC thực lực sẽ không quá mạnh,
nhiều lắm là hơn 20 cấp tinh anh, đám NPC không thể chống cự nổi với đông đảo
người chơi như vậy, nơi này người chơi mới thực sự là diễn viên chính!

-Mọi người bảo vệ cửa trấn, tất cả cận chiến chặn cửa thị trấn lại, chỉ cần bảo vệ hai giờ nữa, qua hai giờ viện quân NPC sẽ tới! – Vong linh cung tiễn thủ đang đứng trên tường thành rống lên.

Loại hỗn chiến này là dễ dàng đục nước béo cò nhất, tiêu Ngự vừa mới thay bộ
chiến trường giáo quan sáo trang, mở tiềm hành tiến về khu vực giao chiến tìm
kiếm.

“ Phải tìm được người có trang bị tốt mới xuống tay.” Ánh mắt Tiêu Ngự tập
trung ở trên người liên minh Thiên Sứ, chỉ trong chốc lát ánh mắt của hắn tập
trung vào trên người một thuật sĩ toàn thân mặc bộ đồ Tử trang. Có thể mặc
nguyên bộ đồ tử trang cũng không nhiều người chơi lắm, hoặc là người chơi có
kĩ thuật rất mạnh hoặc người chơi có nhiều tiền, có thể rơi ra một kiện trang
bị tử trang so với mười kiện trang bị lục trang đều đáng giá hơn.

“ Chính là hắn.” giết chết hắn ít ra cũng rơi ra một kiện trang bị tử trang.
Tiêu Ngự chậm rãi đi qua, theo sát bên người mấy người chơi Thiên Sứ liên minh
tới bên người thuật sĩ kia. Người này mặc pháp bào trên trên có những đồ án
hình hỏa diễm màu đen, phỏng chừng là một thuật sĩ hủy diệt.

Tiêu Ngự cấp cho thuật sĩ một cái [Điều Tra].

Screw: Hủy diệt thuật sĩ, lv 15.

Người này cấp bậc yếu hơn mình một bậc, nếu như đột nhiên đánh lén phỏng chừng
giết chết người này cũng không có vấn đề gì. Tiêu Ngự nhìn chung quanh người
hắn một cái.

“ Vị trí ba giờ là một cuồng chiến sĩ, năm giờ là một Đức Lỗ y, bảy giờ là
Băng Pháp cùng Ám Mục…” Nếu thuật sĩ bị đánh lén, Đức Lỗ Y sẽ mở ra truy tung
đầu tiên, trong vòng năm giây Cuồng chiến sĩ sẽ hướng lại đây, điểm chết người
chính là băng pháp kia. Băng pháp sư lực khống chế kinh người, nếu đông lạnh
chế trụ mình lại, Tiêu Ngự có phân nửa là chết tại nơi này, còn có Nguyền rủa
của Ám Mục cũng rất khó đối phó.

Thuật sĩ đang hưng phấn phóng ra từng hỏa cầu hắc ám. Hỏa cầu hắc ám bay xẹt
qua bầu trời thành từng đường vòng cung, oanh kích trên người người chơi liên
minh Tà Ác, trên người mặc một bộ tử trang, công kích của hắn rất mạnh, Hắc ám
hỏa cầu tạo thành thương tổn cao tới dọa người. Thuật sĩ liên tiếp giết chết
một vong linh chiến sĩ của Tà Ác liên minh, hai vong linh đạo tặc.

- Tên gầy kia, ngươi chưa ăn cơm sao, chạy nhanh lên một chút, đoạt trang bị
lại! – Thuật sĩ cao giọng chửi vang, phía trước một đạo tặc nhỏ con gày gò
đang vội vã thu thập trang bị trên mặt đất.

Thuật sĩ một bên phóng ra ma pháp công kích, một mặt điều chỉnh vị trí.

Công kích!

Một thú nhân chiến sĩ rít gào một tiếng vọt tới thuật sĩ.

- Hừ hừ, muốn giết ta, không có dễ dàng như vậy đâu, tiểu Thác nhờ ngươi đó!
– Thuật sĩ cười nói nhanh chóng lùi lại phía sau, băng pháp sư bên cạnh vọt
tới một băng hoàn thuật xuất ra, băng lăng dày đặc bao trùm lấy thú nhân chiến
sĩ làm cho hắn đóng băng ngay tại chỗ.

Thông, thông, thông, thuật sĩ một mặt lùi về sau, liên tiếp phát ra hai hỏa
cầu hắc ám oanh kích trên người thú nhân chiến sĩ, hai cái hơn 200 thương tổn
nhẹ nhàng hiện lên trên đầu thú nhân chiến sĩ.

“ Trong bảy giây phải giết chết hắn, sau đó chạy trốn.” Nhìn thấy thuật sĩ vội
vàng vây công thú nhân chiến sĩ, Tiêu Ngự chậm rãi tới gần thuật sĩ, khoảng
cách chỉ còn có chừng 2 mét, Tiêu Ngự ngừng lại. Hắn biết nếu chậm rãi tới gần
thuật sĩ sẽ bị hắn dễ phát hiện ra còn không bằng chờ hắn tới gần là là tốt
hơn hết.

Bì phòng ngừa thú nhân chiến sĩ đột nhiên công kích, thuật sĩ một mặt công
kích thú nhân chiến sĩ, hồn nhiên lui về phía sau không biết có người đã đợi
hắn từ lâu.

- Ngã! – Thuật sĩ quát một tiếng, hỏa cầu hắc ám ngưng tụ trong tay hắn, rời
khỏi tay. Hỏa cầu hắc ám vẫn còn phi hành trong không trung, thuật sĩ đột
nhiên cảm thấy sau đầu truyền tới một luồng khí lạnh.

Thuật sĩ trong lòng chợt lạnh, không hay có tặc!

Không ngờ bị một đạo tặc tới gần lâu như vậy mà không phát hiện ra, thật là
mất mặt.

Thuật sĩ nghiêng đầu né tranh, pháp trượng trong tay phải vung lên một đạo khí
bạo thi triển ra.

“ Muốn chạy, không dễ như vậy đâu.” Chủy thủ trong tay Tiêu Ngự như cái gai
trong mắt, đánh lén trúng mục tiêu, Thâu Tập kích ngất thuật sĩ. Thịch! một
tiếng trầm đục, thân hình Tiêu NGự hơi dừng lại, khí bạo thuật vọt qua bên
người Tiêu Ngự làm tốc độ công kích cùng tốc độ di chuyển giảm xuống một nửa.

“ Không ngờ người này còn có thể phóng ra được khí bạo thuật.” Trong thời gian
ngắn có thể phản ứng lại mà phóng ra khí bạo thuật thì người này kĩ thuật cũng
không tồi. Chỉ tiếc Tiêu Ngự ôm cây đợi thỏ chiếm tiên cơ, hơn nữa hắn toàn
tâm toàn ý chú mục tới thú nhân chiến sĩ, không phát hiện ra có người đánh
lén, chờ khi phản ứng thì đã quá muộn rồi.

Tuyệt đối không cho hắn có cơ hội phản kích! Con thỏ nóng nảy có thể cắn
người, người này kĩ thuật rõ ràng không kém, nếu để cho hắn tỉnh lại, Tiêu Ngự
tất nhiên gặp họa rồi.

Thánh Quang hộ thuẫn!

Ám Mục phản ứng đầu tiên, cấp cho thuật sĩ một thuẫn thuật.

Bối Thứ!

Chủy thủ trong tay Tiêu Ngự bị thánh quang thuẫn ngăn cản một chút, miễn cường
khai phá bố giáp của thuật sĩ, một con số 90+ nhẹ nhành hiện lên trên đầu
thuật sĩ, một bộ phận thương tổn đã bị thánh quan thuẫn hấp thu rồi.

Lúc này vài người khác cũng đã phản ứng lại, Cuồng chiến sĩ ngửa mặt lên trời
rít gào một tiếng, mở ra cuồng bạo vọt tới công kích Tiêu Ngự.

Băng pháp sư cấp cho Tiêu Ngự một băng cầu chậm lại, nhưng hắn lại rất buồn
bực, băng hoàn thuật vừa mới dùng xong, còn đang cooldown, chỉ có thể dùng
băng cầu làm chậm lại một chút.

Tiêu Ngự chợt quát vang một tiếng, chủy thủ đâm thẳng vào tim thuật sĩ, một
cái Dịch Cốt vạch một vết thương dài và sâu trên lưng thuật sĩ.

Độ hoàn thành 100% tạo thành 3,5 giây choáng váng. Còn chưa kịp tỉnh lại thì
thuật sĩ lại lâm vào thời gian choáng váng.

Nhìn thấy băng cầu giảm tốc hướng tới mình, Tiêu Ngự một kĩ năng Độn Hình năng
cản băng cầu lần nữa hướng tới thuật sĩ, Giảo Sát!

Không có kĩ năng công kích nào tiếp tục, không làm gì khác hơn là dùng Giảo
Sát. Giảo sát qua đi trên đầu thuật sĩ bay lên hơn 100+ điểm thương tổn. Huyết
lượng đã hết, ngã xuống. Động tác Tiêu Ngự cực nhanh, mò lấy trang bị rồi chạy
ra ngoài.

Không ngờ Tiêu Ngự công kích lại sắc bén như vậy, Ám Vu vừa mới phóng ra trị
liệu đã phát hiện chậm một nhịp, thuật sĩ đã chết làm hắn giận sôi máu.

Đức Lỗ Y biến thành Báo Săn, hướng tới Tiêu Ngự nhào tới, băng pháp cùng đạo
tặc cũng vây quanh.

Dã man cuồng chiến sĩ vọt tới trước mặt Tiêu Ngự, nhìn thấy thân thể thật lớn
của cuồng chiến sĩ hướng tới mình, Tiêu Ngự mở ra Tật phong Bộ biến mất chỉ để
lại cuồng chiến sĩ đang kinh ngạc nhìn quanh. Hắn không ngờ Tiêu Ngự có thể sử
dụng hai cái kĩ năng giống Tật Phong Bộ.

Ám Mục vừa định cấp cho Tiêu Ngự một nguyền rủa suy yếu nhưng hắn đã biến mất
trong tầm nhìn, lại chậm một nhịp nữa, Ám Mục ức đến mức chẳng buồn chết.

Sau khi mở ra Tật Phong Bộ, Đức Lỗ Y kinh hãi phát hiện ra mình sau khi biến
thành Báo Săn tốc độ vẫn kém hơn Tiêu Ngự.

- Nhanh ngăn hắn lại! – Đức Lỗ Y báo vị trí của Tiêu Ngự, băng pháp sư vừa
mới vất vả cooldown xong băng hoàn thuật lại phải phóng ra.

Đào Thoát!

Mắt thấy băng hoàn thuật sắp công kích lên người mình, Tiêu Ngự dùng kĩ năng
đào thoát tránh né băng hoàn thuật, di chuyển tới hơn 5 mét, ngoi lên ngụp
xuống mấy cái đã biến mất trong tầm mắt mấy người này.

Nhìn Tiêu Ngự biến mất, ĐỨc Lỗ Y uể oải không thôi, bọn hắn không đuổi được,
bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại.

Mấy người này nhìn nhau cười khổ, đạo tặc này động tác thật nhanh, bọn họ chỉ
có thể trơ mắt nhìn Screw bị chết mà thôi, không thể lưu đối phương lại, duy
có Ám Vu chột dạ rụt rụt đầu.

Tiêu Ngự chạy đi hơn trăm mét, nhìn thoáng qua chiến trường hỗn loạn, hắn phải
tìm địa phương an toàn đợi kĩ năng cooldown xong.

- Đáng chết! Pháp trượng của ta! – Một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên
xa xa, vang vọng khắp không trung.


Tặc Đảm - Chương #155