Huynh Đệ.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Một đội u linh quái đang từ xa đi đến hướng này, chúng npc trong nháy mắt đã
biến mất toàn bộ ko thây bóng dáng, Tiêu Ngự tìm tòi một hồi lâu cũng ko thấy
tung tích đâu hết.

“ Đám người này bí ẩn thật “ Tiêu Ngự xem như hoàn toàn chịu thua, ko nghĩ đến
pháp sư chiến sĩ có năng lực mạnh như vậy.

Nhìn thấy đại đội u linh đang đi đến đây, Tiêu Ngự tính toán thời gian một
chút, sử dụng độn hình, sự tình quan trọng, nếu để đám u linh này phát hiện,
rất có sẽ là một trường ác đấu, Tiêu Ngự cũng ko muốn làm tội nhân, độn hình
lúc này là một cách khôn ngoan, tương đối bảo đảm

Tát mãn dò xét chung quanh, ánh mắt hướng về địa phương nơi Tiêu Ngự đang ẩn
thân, tim Tiêu Ngự như ngừng đập, ngừng cả việc thở, trong khoảng cách ẩn thân
gần nhất, cho con u linh quái một cái trấn an tâm linh.

Tát mãn ko phát hiện ra Tiêu Ngự, từ địa phương mà npc ẩn thân đi qua, xếp
hàng rời đi.

Nhìn thấy đám u linh chậm rãi rời đi, Tiêu Ngự thở phào một hơi, sau đó nhìn
lại hướng npc ẩn thân, hơn 10s sau, npc này mới từ từ hiện rõ thân hình.

“ Bọn họ cũng có thể ẩn hình ?” Tiêu Ngự rất nghi hoặc, tại sao vừa rồi pháp
sư, chiến sĩ đều ẩn hình ? Bọn họ ko có kĩ năng ẩn hình mới đúng ! Tiêu Ngự
đột nhiên nghĩ đến một vật, ẩn hình dược ! Phỏng chừng bọn họ mỗi người đều có
một ít ẩn hình dược.

Ẩn hình dược quả là một thứ khá tốt, trong thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng,
nếu biết cách điều chế nó, khả năng phát tài. Bởi vì ẩn hình dược trên thị
trường vô cùng đắt, mỗi bình có giá cực cao. Đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ
của Tiêu Ngự mà thôi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, từng đợt u linh quái đi qua chỗ Tiêu
Ngự và đám npc. Mỗi lần chúng đi qua, Tiêu Ngự và đám npc đều tránh né tốt.

Tiêu Ngự liếc mắt ra xa, đạo tặc đạo sư Áo Đức ngay gần đó, hướng Tiêu Ngự
cười cười, đối với biểu hiện của Tiêu Ngự vô cùng hài lòng.

Tiêu Ngự logout ra để đi ăn cơm tối, ngước nhìn thời gian một chút, chỉ còn
một giờ nữa là hừng đông.

Một loạt tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, đạo tặc đạo sư Áo Đức biến sắc,
thân hình chậm rãi biến mất. Phía xa kia, một đội tát mãn u linh quái chậm rãi
đi tới.

Nhìn thấy đám u linh đến gần, Tiêu Ngự cũng sử dụng độn hình, cùng đám npc bí
mật ẩn thân. Đội tát mãn u linh chậm rãi đi qua đám người Tiêu Ngự.

Do đã trải qua nhiều lần như vậy, tâm lý Tiêu Ngự cũng ko còn khẩn trương như
lần đầu, còn có vẻ ung dung tự nhiên.

Qua 10s, tác dụng của ẩn hình dược biến mất, cả đám từ từ hiện rõ lên.

Thoát khỏi đám tát mãn này, Tiêu Ngự tưởng rằng sẽ ko có việc gì, nhìn lại
đằng xa, choáng váng cả mặt, thêm một đám tát mãn u linh khác đang đi đếm,
Tiêu Ngự thì ko thành vấn đề, có thể dùng tiềm hành để ẩn thân, mặc dù kém
hiệu quả một chút. Nhưng đám npc kia thì ko được như vậy, họ vừa mới sử dụng
một bình ẩn hình dược, nếu muốn sử dụng tiếp, thì phải đợi 5 phút cooldown.
Bọn họ ko thể ẩn hình, ko thể tránh né, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

- Chuẩn bị chiến đấu ! - Vong linh vu sư khẽ quát một tiếng, tay phải vung
lên, mười khô lâu bình từ mặt đất bò lên, hướng đến đám tát mãn u linh, ám vu,
vong linh vu sư, các chức nghiệp hắc ám npc phối hợp ăn ý với nhau, vừa buff
cho đám khô lâu một ít ma pháp, vừa cấp cho đám tát mãn một đống nguyền rủa.

Hơn mười con tát mãn u linh cùng mười con khô lâu khai chiến, tát mãn phóng ra
một đống tia chớp công kích đám khô lâu binh, tạo tiếng vang hỗn loạn, điện
quang thoáng hiện, chiếu sáng một góc tế đàn.

Tiếng động vang xa, chẳng khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ, cả đám u linh phụ
cận đều hướng đến vị trí của đám Tiêu Ngư, mãnh liệt như thủy triều, số lượng
đông đến dọa người.

Đám npc đều biến sắc, ko nghĩ ban đem ở hắc cô long đông lại có nhiều u linh
quái tuần tra như vậy, ước chùng hơn 1000, vây cái tiểu đội npc này đến con
ruồi cũng ko lọt

- Thật là thảm quá đi ! - Nhìn đám u linh đông nghẹt như thế, Tiêu Ngự thầm
nghĩ.

- Lôi Đa Nạp, công kích bên kia, ngăn chặn lỗ hổng, Áo Đức, rút về, thu nhỏ
phòng tuyến … - Vong linh vu sư nhanh chóng chỉ huy người khác dàn trận, ra
lệnh quyết đoán lưu loát, tuyệt ko lộn xộn, thật là có phong phạm của một vị
chỉ huy.

Vong linh vu sư mang mọi người lui về góc thần điên, hai mặt sát tường, tuyệt
đối là một vị trí phòng thủ tốt, vong linh vu sư chỉ huy những người chơi chức
nghiệp cận chiến tạo thành một phòng tuyến, một bên thao túng đám khô binh bổ
khuyết lổ hổng, cốt long một mình chặn một cái lỗ ước chừng 3 thước, bạo rống
liên tục, cái đuôi vẫy mạnh một kích, đánh bay ba con u linh ra ngoài.

Loại hình chiến đấu như vậy, Tiêu Ngự căn bản ko thể giúp được, yên tâm đứng
phía sau vòng bảo vệ của npc, trong khoảng thời gian ngắn, đám npc tuyệt đối
ko việc gì, huống hồ vong linh vu sư còn một có một tuyệt chiêu chưa xuất, nếu
triệu hồi ra cốt ma, sinh vật cường đại của thế giới bên kia về, chỉ trong
chốc lát đám u linh sẽ được dọn dẹp ngay.

Tiêu Ngự thản nhiên tự đắc, đột nhiên một địa du hồn chiến sĩ thú nhân đánh
tới, dọa Tiêu Ngự nhảy dựng lên, cái đám npc này cũng thật bất cẩn, tự nhiên
bỏ sót một con.

Đám npc đều đang bận rộn, ko ai quản Tiêu Ngự, hắn ko nhịn được mắng một
tiếng, chiến sĩ thú nhân tưởng Tiêu Ngự làm một miếng mồi thơm dễ xơi, cho nên
hướng công kích đến Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự đào thoát, tránh né công kích của chiến sĩ thú nhân kia, mà đối
phương cũng ko có ý định buông tha, xông đến chổ Tiêu Ngự đánh tiếp.

Tật Phong Bộ !!!

Loạn Vũ! Cây búa lớn trong tay chiến sĩ thú nhân bổ xuống đầu Tiêu Ngự.

Độn Hình !!! Binh đến tướng ngăn, nước dâng đất chặn, Tiêu Ngự một lần nữa
tránh né công kích của chiến sĩ thú nhân, toàn thân toát mồ hôi lạnh, chuẩn bị
tâm lý chiến đấu. Mà cả đám người này cũng ko ra gì, tự nhiên để lọt một con
vào, và được nó hỏi thăm mình, Tiêu Ngự thật sự rất muốn cảm tạ một chút với
mười tám đời tổ tong đám npc này.

Bị chiến sĩ thú nhân truy đuổi, Tiêu Ngự tàn nhẫn chạy về hướng đám npc đang
tụ tập.

Khí định viêm bạo !

Mắt thấy cây búa sắp đập xuống đầu, Tiêu Ngự u mị thiểm hiện, từ bỏ công kích,
cả người chiến sĩ thú nhân đầy lửa văng khắp nơi. Sáu đạo hỏa cầu rơi trên
người chiến sĩ thú nhân, Tiêu Ngự nhìn thoáng ra xa, là Lôi Đa Nạp đã thay hắn
giải quyết phiền toái phía sau.

Lão đầu lôi thôi cười hòa ái, sau lại tiếp tục công việc bận rộn của mình,
Tiêu Ngự phát hiện ra, tuy lão đầu này chuyên xé chuyện bé thành to vậy mà
cũng đáng yêu như vậy.

Chiến sĩ thú nhân bị giết chết, Tiêu Ngự cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất
quá cũng ko dám tự sướng như vừa rồi, bởi vì an toàn của Tiêu Ngự căn bản ko
thể cam đoan.

Cuộc chiến vẫn kéo dài, mà đám u linh hình như ko có dấu hiệu giảm bớt, ngược
lại còn tăng đ6ọt biến, nhìn thoáng qua vong linh vu sư, hắn vẫn tỉnh táo như
vậy. Trên mặt ko hiện ra bất cứ gì, phỏng chừng đang đợi thiên minh, nếu ko
phải bất đắc dĩ kiên quyết sẽ ko triệu hồi cốt ma, nhưng đám npc ma pháp hệ
liệu có chống đỡ đến hừng đông ko ?

Đúng lúc này, Áo Đức đột nhiên kêu lên thê lương:

- Là Ốc Tạp Đức, là Ốc Tạp Đức, hiện tại hắn là vu yêu.

Tiếng hô của đạo tặc đạo sư Áo Đức làm người khác tan nát cõi. Tiêu Ngự rất là
nghi hoặc, là ai đã làm cho tâm tình của Áo Đức trở nên bất định như vậy, nhìn
sang hướng kia, chỉ thấy một bóng đen hiện lên. Vong Linh kỵ sĩ kêu thảm một
tiếng, lồng ngực bắn ra một dòng máu tươi, ngã xuống mặt đất. Vậy bóng đen kia
chỉ là mị ảnh, phiêu du ko chừng. Liên tiếp tìm được cơ hội rat ay, giết chết
mấy người npc và khô lâu binh, đảo mắt cái đã đến phía sau.

Bóng đen hướng đến chỗ vong linh vu sư, tên vu sư cuống quit lui về phía sau,
trong tất cả các loại chức nghiệp pháp hệ thì vong linh vu sư là loại có thể
chất yếu kém nhất, cơ hồ chỉ cần một chức nghiệp cận chiến nào áp sát lại gần,
đều cũng có thể dễ dàng giết chết. Bóng đen kia phỏng chừng là một đạo tặc,
hướng thẳng đến, vong linh vu sư kia cũng ý thức được tố chất của mình, nên
cũng có chút khẩn trương.

Vong linh vu sư là trung tâm của cái party (tổ đội) này, trong tay hắn là sinh
vật có sức chiến đấu cường đại nhất – cốt ma. Nếu để bị giết, nhiệm vụ lần này
xem như thất bại một nửa.

Vong linh vu sư vung tay lên, triệu hồi ra một con khô lâu binh che trước mặt,
bóng đen lao thẳng đến, thẳng vào người khô lâu, khiến nó vỡ thành bột vụn.

Chủy thủ trong tay nhanh như bôn lôi, hướng vong linh vu sư đâm thẳng.

Mị ảnh thiểm hiện !

Tiêu Ngự đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh bóng đen, tay phải xuất ra một cái tạc
kích đâm tới, lần rat ay này hắn đã tính toán rất kỹ, dù sao còn có cơ hội
sống nếu vu sư sống.

Bóng đen thân hình chợt lóe, tránh né công kích của Tiêu Ngự, tay phải xuất ra
một cái đột thứ, trả lại cho Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự cũng ko muốn dây dưa với bóng đen này, trì hoãn thời gian là mục đích
chính, Tiêu Ngự cảm giác được địch nhân rất đáng sợ, cho nên vội vàng dụng tật
phong bộ ra khỏi vòng chiến.

Sự xuất hiện ngoài ý muốn của Tiêu Ngự đã cho vong linh vu sư đủ thời gian,
hắn vừa uống xong một lọ ẩn hình dược, thuận lợi dấu mình, đạo tặc đạo sư Áo
Đức đột nhiên xuất hiện bên cạnh bóng đen, tay trái chụp lấy đối phương.

Bóng đen vừa định trốn thì Áo Đức như đã đoán trước được mọi chuyện, tay trái
chờ sẵn ở đó, một phát chụp mạnh cái cổ của đối phương, đè hắn lên trên tường.

Đạo tặc đạo sư Áo Đức điên cuồng rống to:

- Ngươi là Ốc Tạp Đức, ngươi là Ốc Tạp Đức ! Tên tạp chủng vô dụng, súc sinh,
ngươi có hóa thành tro ta vẫn nhận ra, chó chết, cho dù là vu yêu, ngươi vẫn
là huynh đệ của ta, là huynh đệ của ta ! - Áo Đức gần như điên cuồng hét lên,
một dòng nước mắt như máu theo gò má cuồn cuộn chảy xuống, bóp chặt cái cổ của
bóng đen, để hắn trên tường, mặc cho hắn giãy dụa như thế nào cũng ko thể
thoát ra.

- Cẩu vật, ngươi tỉnh lại cho ta, vu yêu, đồ vu yêu ghê tởm … Ngươi tỉnh lại
cho ta! - Đạo tặc đạo sư Áo Đức liều mạng bóp chặt cái cổ của bóng đen, nổi
điên gào thét, gân xanh trên cánh tay hiện rõ, dòng máu tươi chảy xuống, cực
kì khủng khiếp, hai chân bóng đen ko ngừng vẫy đạp, nhìn vào mắt của bóng đen,
âm thanh của Áo Đức đột nhiên nhỏ xuống, phảng phất như mới vừa rồi đã tiêu
hao hết khí lực, vô lực khóc than:

- Ốc Tạp Đức, ngươi thật đã quên sao, ta là Áo Đức, ta là đại ca của ngươi –
Áo Đức đây ! .:0 (27):


Tặc Đảm - Chương #147