Đạo Sư Áo Đức Chiến Đấu.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

"Nơi này chắc vẫn là bên ngoài thần điện.” Tiêu Ngự nhìn time một chút, còn
cách hai giờ nữa mới đến ước hẹn với đạo tặc đạo sư Áo Đức, hắn muốn trong hai
giờ này dốc hết sức vào trong thăm dò.

Sau khi tiến vào thần điện, Tiêu Ngự luôn có một cảm giác kì quái, giống như
một đôi mắt nào đó đang ở trong góc nhìn trộm mình, nhất cử nhất động của mình
đều hiện rõ trước mặt đối phương, nhưng Tiêu Ngự không thể biết được đối
phương ở nơi nào, hắn tình nguyện tin đây là một ảo giác còn không thì….. thật
là đáng sợ.

Theo đạo sư Áo Đức giảng thuật, còn cần một đoạn đường dài nữa mới tiến vào
trung tâm thần điện. Trong thần điện cũng có một ít 20 cấp U Linh Quái so với
nhóm bên ngoài thì phải khó chơi hơn một ít, Nhưng ngoài U Linh Quái bên trong
còn rất nhiều, rất nhiều các loại tinh anh quái cực độ nguy hiểm đối với Tiêu
Ngự.

Một loạt âm thanh trầm trọng có tiết tấu từ xa xa truyền tới giống như là một
loại cự hình quái vật nào đó đang tới gần, Tiêu Ngự nhanh chóng núp vào cột đá
bên cạnh thần điện, nhìn về phía thanh âm, một Ngưu Đầu Nhân thân hình cao lớn
đang đi tới.

“Cũng là U Linh!” Tiêu Ngự rất buồn bực, nơi này sao lại có Ngưu Đầu Nhân u
linh xuất hiện.

Ngưu Đầu Nhân kia cao xấp xỉ 3m, người mặc áo giáp bạc trắng, toàn than hiện
ra cơ bắp cường tráng, một đôi mắt trâu như chông đồng lóe ra hồng quang có vẻ
cuồng nhiệt, trên vai khiêng một cái gậy gỗ thật lớn, cây gậy này chính là vũ
khí của Ngưu Đầu Nhân. Nghe nói, chiến sĩ Ngưu Đầu Nhân cường đại nhất có thể
chống lại cả Bỉ Mông cự thú.

Ngưu Đầu Nhân hướng về phía Tiêu Ngự ẩn than đi tới, Tiêu Ngự ngừng thở, mở
năng lực điều tra ra xem xét con quái này.

Du hồn Ngưu Đầu Nhân chiến sĩ – 25 cấp tinh anh

Lúc trước gặp phải 20 cấp tinh anh đã đủ để hành hạ hắn bầm dập rồi, 25 cấp
tinh anh quả là không phải loại có thể dây vào được. Càng huống chi vùng phụ
cận trừ vài cái cột đá thì địa hình hết sức trống trải không giống loại thong
đạo dưới đất để có thể lợi dụng, nếu đánh nhau thật chính mình sẽ bị Ngưu Đầu
Nhân này đuổi đi.

Tiêu Ngự thu liễm hơi thở, vì để đảm bảo an toàn hắn mở ra Tiềm Hành, lặng lẽ
trốn sau cây cột chờ Ngưu Đâu Nhân chiến sĩ đi qua.

Ngưu Đầu Nhân chiến sĩ không ngừng quét mắt dò xét chung quanh, ánh mắt mấy
lần nhìn về phía Tiêu Ngự ẩn nấp nhưng do cách khá xa nên không phát hiện điều
dị thường nào.

Chứng kiến Ngưu Đầu Nhân chiến sĩ tới gần, Tiêu Ngự lại dung kĩ năng Trấn An
Tâm Linh lên người hắn.

Hồng quang trong con ngươi Ngưu Đầu Nhân ảm đạm đi ít nhiều. Hắn mờ mịt gãi
gãi đầu khiêng cây cọc gỗ đi qua chỗ Tiêu Ngự ẩn thân. Dần đần đi xa.

Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục đi về phía trước. Qua không lâu, lại có
một Ngưu Đầu Nhân khiêng vũ khí tuần tra đi lại. Chẳng phải là con lúc nãy.
Tiêu Ngự có chút buồn bực, tinh anh quái nơi này không khỏi “hơi bị ít” chút
đi.

Cẩn thận né tránh quái tuần tra, thỉnh thoảng lại giết vài con U Linh Quái 20
cấp. Tiêu Ngự không dám gây động tĩnh quá lớn. Phụ cận khu vực này tinh anh
quái thật quá dày đặc… Đạo tặc đạo sư Áo Đức cung cấp tư liệu quả thực có sai
sót, tinh anh quái nơi này còn nhiều hơn nhiều so với hắn nói. Lỡ như phát
sinh chiến đấu kịch liệt liền sẽ kinh động tất cả tinh anh quái tuần tra và
thế là Tiêu Ngự sẽ “về thành”.

Nhưng Áo Đức cũng chỉ yêu cầu Tiêu Ngự điều tra một chút bên ngoài của thần
điện, không có yêu cầu gì quá lớn, hắn tất nhiên là vui vẻ thanh nhàn mà đi.
Đám tinh anh quái này không phải là thứ mà Tiêu Ngự có thể đối phó.

Hơn một giờ, dựa vào bản đồ đạo tặc đạo sư cấp, Tiêu Ngự vòng qua mấy trạm
canh gác cuối cùng dừng trước một cánh cửa.

Hai bên cái hành lang này đứng một Thú Nhân, bộ dáng giống như u linh, than
hình cao lớn, toàn than mặc giáp vàng, cũng không biết là quái cấp mấy nhưng
chắc chắn sẽ không thấp.

Tiêu Ngự chậm rãi Tiềm Hành lại, cho một Thú Nhân một chiêu Trấn An Tâm Linh,
sau đó tới gần điều tra.

Nhìn xong cấp bậc của con quái này chàng Tiêu cũng bị dọa cho ngây người.

Du Hồn Thú Nhân chiến sĩ - ?? Cấp cường hóa tinh anh

Tiêu Ngự nhanh chóng thu chân, cẩn thận lùi trở về, tự nhiên là một con quái
?? cấp, nói cách khác, Thú Nhân này phải cao hơn hắn mười cấp trở lên, lại là
cường hóa tinh anh nữa mới chết, mình mà đi qua đấy thì chỉ có nước chết mà
thôi. May mắn là đã xuất ra Trấn An Tâm Linh nếu không Tiềm Hành đối với loại
quái này cũng vô dụng.

Nếu như không vượt qua được trạm gác này có nghĩa là không thể tiếp tục đi
tiếp, Tiêu Ngự chỉ có thể chậm rãi chờ đợi Áo Đức đến mà thôi.

“Cũng không còn bao lâu nữa là tới giờ.” Đợi một hồi, Tiêu Ngự đứng lên thì
thào, nhìn thời gian thì vừa đúng ba giờ.

Mặt đất phía trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một Tiểu hình Truyền Tống pháp
trận, bạch quang bắn ra bốn phía, đạo tặc đạo sư Áo Đức xuất hiện xong cái
pháp trận mới chậm rãi biến mất.

Tiêu Ngự hâm mộ vạn phần, nếu chính mình cũng có một cái Truyền Tống pháp trận
thì quá tốt rồi, có thể tùy thời Truyền Tống đến bất cứ mục tiêu nào, đương
nhiên đây cũng chỉ là “nếu” mà thôi.

- Không nghĩ tới ngươi có thể đi đến nơi này. - Áo Đức nhìn thoáng qua phía
trước nói, ngữ khí bình thản, nghe không thấy chút ý tán thưởng nào.

Tiêu Ngự bĩu môi, đạo tặc đạo sư Áo Đức đang khích lệ hay sao ? Kế tiếp cũng
ko phải chuyện của Tiêu Ngự, Áo Đức đã đến thì hai chiến sĩ thú nhân đương
nhiên do hắn giải quyết.

- Dưới trời đen muốn tiến vào cửa thần điện thì phải theo sát phía sau … -
Vừa dứt lời, thân hình Áo Đức đã chậm rãi biến mất.

Tiêu Ngự biết, Áo Đức phải đi đánh hai chiến sĩ thú nhân kia, đạo tặc npc biểu
diễn, tiết mục đặc sắc ko thể bỏ qua, Tiêu Ngự mở to mắt ra nhìn qua hướng của
hai chiến sĩ thú nhân, có thể sẽ học được gì đó từ đạo tặc đạo sư Áo Đức.

Muộn côn !!!

Một đạo hàn mang hiện lên, một tên đã bị đánh ngất, Áo Đức nhanh chóng công
kích về tên chiến sĩ thú nhân còn lại.

Tên chiến sĩ thú nhân kia rít gào huy vũ, cây búa lớn trong tay đập xuống
hướng Áo Đức, Áo Đức lao tới trước ko kiêng nể, thân hình hơi nghiêng tạo
thành khoảng không tránh né cú chém của tên chiến sĩ, thừa dịp này, chủy thủ
trong tay Áo Đức như long xuất thủy, đâm thẳng vào mặt đối phương, đánh ngất
đi rồi liên tiếp công kích hắn. Vừa mới tỉnh dậy đã được thưởng một cái kĩ
năng đánh ngất, sau đó lại liên tiếp công kích, một cái phản thủ bối thứ và …
tên chiến sĩ thú nhân chết ko kịp ngáp. Còn cái tên đã bị đánh ngất do muộn
côn cũng ko được tĩnh lại vì Áo Đức đã có mặt sau lưng ko ngừng thi triển công
kích, đánh cho tên này ngất đến chết.

- Làm trò, ít nhất trong người cũng có hai cái kĩ năng đánh ngất, với ba cái
trở lên thì ko cần phải dùng tiềm hành hỗ trợ nữa ! - Tiêu Ngự cảm thấy bất
bình, bản thân chỉ có mấy cái kĩ năng cùi, đụng chuyện là muốn té lên té
xuống, mà đạo tặc đạo sư Áo Đức lại ko có vấn đề gì, kĩ năng của hắn rất liên
tục, từ đầu trận đấu đến giờ đều do hắn khống chế, chênh lệch số lượng kĩ năng
như vậy thì làm sao có thể học được phong cách chiến đấu chứ.

- Đuổi theo! - Âm thanh của Áo Đức vang đến bên tai Tiêu Ngự, làm hắn nhìn
thoáng ra phía trước, bóng dáng của Áo Đức một lần nữa biến mất.

Tiêu Ngự lại mò mẫm dưới hai thi thể của chiến sĩ thú nhân, ko có bất cứ thứ
gì, trong lòng ko khỏi buồn bực, npc giết chết quái vật ko có rớt gì cả. Tiêu
Ngự đến phía trước, được khoảng 60 thước thì lại phát hiện thêm một thi thể,
là một con xà yêu, cũng ko biết là quái tinh anh cấp mấy nữa hay là boss ? Chỉ
vài giây đã bị Áo Đức giết chết.

Tiêu Ngự chạy vội đến phía trước vài bước, nhìn thấy đạo tặc đạo sư Áo Đức
đang chiến đấu cùng một con cự hình hạt sư, hạt sư động tác rất linh hoạt,
phần đuôi ko ngừng vùng vẫy công kích Áo Đức, chỗ hạt vĩ phát đen lộng lẫy,
làm Áo Đức có chút kiêng kị, ko thể thi triển ra kĩ năng công kích.

Xem xét thời cơ, cự hình hạt sư hướng đến Áo Đức công kích mãnh liệt, còn Áo
Đức thì vung chủy thủ hướng thẳng đầu hạt sư đâm tới.

Chủy thủ đâm vào đầu hạt sư, máu tươi phun ra.

Hạt sư bị hôn mê nhưng cái đuôi thì vẫn ko dừng lại, vẫn hướng công kích đến
Áo Đức.

Tiêu Ngự phỏng đoán đạo tặc đạo sư Áo Đức khẳng định sẽ tránh né, bởi vì sợ
hãi chất độc trên đuôi của hạt sư, nhưng ko ngờ Áo Đức ko tránh né mà ngược
lại tay trái còn nắm lấy đuôi của hạt sư ko chút sợ hãi, chủy thủ đâm xuống,
xé rách đuôi của nó ra.

Tiêu Ngự nhớ đến cánh tay trái đáng sợ của Áo Đức, bán nhân vu yêu, quả thật
rất đáng sợ.

Sự tình tiếp theo chắc khỏi nói cũng biết, một chuỗi combo( kĩ năng liên tục
thi triển ra) bất tận diễn ra, mỗi khi hạt sư vừa có dấu hiệu tỉnh lại thì
được tiếp tục đi ngủ. Mặc dù huyết lượng rất nhiều, có đến chừng 2, 3 vạn (
20~30.000 ) nhưng bị Áo Đức đánh ngất cho đến chết, chiêu này thì khó đỡ.

Giết chết hạt sư xong, đạo tặc đạo sư Áo Đức một lần nữa biến mất, đi đến phía
trước sát quái. Chứng kiến thi thể của hạt sư nằm trên mặt đất, Tiêu Ngự muốn
té xĩu, con hạt sư này ko biết là tinh anh quái hay là boss nữa nhưng chỉ
trong mấy chục giây ngắn ngủi đã bị Áo Đức đùa đến chết, nhớ đến tình hình
chiến đấu của Áo Đức khi nãy, đó chính là phong cách của đạo tặc. Một cái chức
nghiệp khống chế vô cùng cường đại, nếu địch nhân mà để cho đạo tặc đến gần,
trừ khi da dày đến nỗi chủy thủ ko đâm xuyên được, còn ko thì chỉ có một kết
cục, là bị đùa cho đến chết.

Loại trừ kĩ năng khống chế ở ngoài, còn có kĩ năng hoa lệ, sử dụng mấy cái
điểm liên kích, lại dùng phản thủ bối thứ hoặc dịch cốt, làm cho địch nhân mất
mạng, nếu mỗi một kĩ năng có thời gian thi triển hoàn mỹ, thì đơn vị sát
thương của đạo tặc xem ra còn ghê gớm hơn cả các loại chức nghiệp như pháp hệ.
.:0 (27):


Tặc Đảm - Chương #140