Bằng Hữu.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Đứa bé chuyển ánh mắt về một nơi khác, nhìn về phía nam của cánh đống bát ngát
dường như bất tận, im lặng … rồi bắt đầu nhẹ nhàng nói:

- Nhà của ta ở phía nam bộ lạc, có một con sông nhỏ chạy qua trước cửa, mùa
hè, ta được đi theo những người trong bộ lạc đi bắt cá, mẹ của ta dặn rằng,
khi gặp những đứa trẻ cùng tuổi khác, đều phải cung kích với họ, ta hỏi tại
sao, mẹ của ta nói: Bởi vì mình là nô lệ. Ta lại hỏi mẹ rằng : Tại sao chúng
ta là nô lệ. Mẹ của ta trả lời : Tại vì cha của con là nô lệ, cho nên con cũng
vậy, là nô lệ. Ta nói ta chán ghét nô lệ, mẹ của ta ko nói gì, những nhìn thấy
bộ dạng thương thâm của mẹ, ta biết rằng ta đã chọc cho mẹ giận, nhưng ta thật
sự rất ghét nô lệ. Những đứa trẻ cùng tuổi, ai ai cũng cười nhạo ta, ta ko có
bạn. Sau đó con sông nhỏ khô cạn, cá nhỏ tôm tép đều chết hết, đến cả người
bạn duy nhất ta cũng ko còn. Rồi một đám người vào nhà ta, bọn họ mang cha và
mẹ của ta đi, cha me bảo ta chạy nhanh, ta liều mạng bỏ chạy, phía sau có mấy
người lớn đuổi theo, ta rất sợ hãi, sau đó ta đã bi bắt, bọn họ bắt lấy ta, ko
ngừng đánh ta … :113:

Sắc mặt đứa bé trở nên trắng bệch.

Càng nghe đến đoạn sau, Tiêu Ngự càng cảm thấy sợ hãi lẫn phẫn nộ, những tên
Cổ Đức nhân dã man, đối với một đứa trẻ mà lại sử dụng hình phạt tàn nhẫn như
vậy, nhìn những bộ hài cốt trong cái thùng hoàng kim ở tế đàn kia, lòng Tiêu
Ngự như đang bị một tảng đá nặng đè lên, hồi lâu ko thở nổi. Biết rõ hết thảy
đều là giả, nhưng cái bầu không khí này làm cho Tiêu Ngự ko thể phân biệt được
đâu là thật đâu là giả. Những kĩ thuật hiện đại bây giờ đã có để đem những cái
giả biến thành chân dễ dàng, làm cho npc có tình cảm cũng như tư tưởng, hư ảo
và sự thật ở đây hầu như ko có giới hạn, mọi vật trở nên mơ hồ, từ lúc tiến
vào trò chơi, TIêu Ngự tự nhiên đã biến nơi này thành đời thật, cho nên tất cả
các sự tình phát sinh ở đây đều có ảnh hưởng sâu sắc đến tâm tình của hắn.

- Đã lâu rồi ta chưa được gặp cha và mẹ, ngươi nói xem bọn họ đang ở đâu? -
Đứa bé giọng đầy thê lương nói.

- Bọn họ đang ở trên thiên quốc.

- Thiên quốc là nơi nào?

- Ở một nơi xa, rất xa nơi này. Bầu trời luôn luôn màu xanh thẳm, nước sông
vĩnh viễn đầy, hoa dại tản ra những hương thơm mê người, ở nơi đó mọi người ở
cùng với nhau, ko có ai là nô lệ, mọi người sống cùng nhau ôn hòa an tường.

- Ta có thể đi đến thiên quốc ko ? - Đứa bé quay đầu lại, ngữ giọng đầy mơ
ước mong chờ nói.

- Được chứ, một ngày nào đó em cũng sẽ đi đến thiên quốc.

- Vậy phải mất bao lâu ?

- Có lẽ sẽ lâu, nhưng cũng có thể rất nhanh. - Tiêu Ngự đáp

- Nhưng trước đó, em phải sống vui vẻ lên.

Đứa bé lại ảm đạm cúi đầu.

- Em biết ko, anh cũng vậy, cũng là một đứa cô nhi. Những đêm khuya tĩnh lặng
thường ngồi nhớ đến mẹ, nhưng lại chỉ có thể cắn răng lau khô nước mắt. Những
lúc đánh nhau với người ta thương tích đầy mình, lại biết rằng cha sẽ vĩnh
viễn ko bao giờ xuất hiện, chỉ có thể hoảng sợ trốn trong góc. Nhưng anh vẫn
một mực tin tưởng, chỉ cần kiên cường sống, một ngày nào đó, cuộc sống sẽ lại
tràn đầy màu xanh! - Lần này đến ánh mắt của Tiêu Ngự nhìn về phía chân trời
xa xăm, nhớ đến Tiểu Vũ, trong lòng Tiêu Ngự chợt nổi lên một tia ấm áp, ít ra
mình vẫn còn có em gái.

- Thật sao ?

- Đúng vậy, chỉ cần có niềm tin.

- Niềm tin ? - Đứa bé lắc đầu, trào phúng nói:

- Hồi trước, lâu lắm rồi, lúc đó có vô số u linh đến nơi này, mọi người hoảng
sợ bỏ chạy, bọn họ chạy về hướng thần điện, bọn họ tin rằng thần sẽ giải cứu
cho họ.

Nhưng, khi tiến vào trong thần điện, bên trong càng có nhiều u linh hơn.

Tiêu Ngự ngạc nhiên nhìn đứa bé, ko nghĩ đứa trẻ ngây thơ như vậy mà cũng có
thể hiểu được nhiều như vậy, Tiêu Ngự ngồi nghiền ngẫm những lời nói của đứa
bé, mọi người cùng hy vọng, cùng một niềm tin, cùng truy đuổi một mục tiêu,
đến cuối cùng để đánh mất vậy sao ? Tiêu Ngự ko tin.

- Thiên quốc có thật sự tồn tại hay ko ? - Hai mắt trong suốt như ngọc bích
của đứa bé lại một lần nữa hiển lên một màu đỏ như hỏa diễm, đang nhảy múa
trong ấy, lẳng lặng thiêu đốt, như muốn hủy diệt tất cả.

- Nếu em tin tưởng, thiên quốc chắc chắn tồn tại! - Tiêu Ngự nhìn vào hai mắt
của đứa bé, kiên định nói.

- Thật sao ? - Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tiêu Ngự, đứa bé gục đầu
xuống, ngọn hỏa diễm trong mắt từ từ dập tắt.

Tiêu Ngự thầm kinh hãi ko thôi, ngọn hỏa diễm trong đôi mắt của đứa trẻ này
rốt cuộc là cái gì, tại sao lại làm cho mình cảm thấy sợ hãi như vậy, giống
như là một lực lượng hủy diệt.

- Ngươi và những người kia ko giống nhau. - Đứa bé đột nhiên nói, rồi từ từ
chậm rãi gỡ xuống một cái vòng cổ, cái vòng cổ này cũng ko biết được chế tạo
từ cái gì, trên đó chỉ có một cái răng nanh, được chạm khắc tinh xảo, rồi ko
biết từ đâu lấy ra một khắc đao, ngồi khắc họa lên cái điếu trụy của vòng cổ.

Đứa bé ra sức khắc họa cái gì đó, sau đó đưa cái điếu trụy cho Tiêu Ngự, khuôn
mặt nhỏ nhắn sáng lạng cười nói:

- Tặng cho ngươi.

Tiêu Ngự nghi hoặc tiếp nhận điếu trụy từ trong tay của đứa bé, nhình thoáng
qua cái tiêm nha điếu trụy đó, thấy được mấy chữ nhỏ: Ngươi là bằng hữu của
ta. Còn có tên của đứa bé nữa, Da Cách Mạc Tư Đặc.

- Cảm ơn em! - Tiêu Ngự giơ tay đón láy cái điếu trụy mìm cười nói, đây là lễ
vật của đứa bé cho hắn, đại biểu cho tâm tình của nó, Tiêu Ngự tự nhiên sảng
khoái tiếp nhận rồi.

Đứa bé mỉm cười nói:

- Mẹ ta nói rằng, nếu những người ko xem ta là nô lệ, thì đó chính là bằng
hữu của ta.

Tiêu Ngự cười cười, lời nói của đứa bé này cũng có phần nghiêm chỉnh, ngẫm
nghĩ một chút, mẹ của nó nói cũng rất có đạo lý, bởi vì địa vị của nó cực
thấp, luôn bị người khác khinh bỉ, bị người khác hầm hè. Nếu có người nào đó
ko khinh thường nó, thì đó chính là bằng hữu của nó.

- Ngươi muốn đi đến thần điện sao ?

- Đúng vậy !

- Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi vẫn muốn đi sao? Đứa bé nhìn Tiêu Ngự hỏi, ánh
mắt có phần phức tạp.

- Đúng vậy !!! - Nếu đã đi đến đây, Tiêu Ngự tuyệt đối ko từ bỏ nhiệm vụ này.

Đứa bé trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi thì thào nói:

- Mưa đã tạnh rồi, ta cũng phải đi.

Tiêu Ngự giật mình một cái, hắn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ đòi đi theo mình đến
thần điện, ko ngờ là nó lại phải đi.

- Em đi đâu vậy ? - Tiêu Ngự hỏi.

- Hẹn gặp lại! - Đứa bé nhìn Tiêu Ngự một cách hờ hững, thân ảnh dần dần mờ
đi, trong màn mưa chậm rãi biến mất, ko còn một dấu tích.

Tiêu Ngự đưa tay chạm đến phía trước một chút, những ko thể đụng vào thân thể
của nó. Đứa bé đã đi …

Những hạt mưa bụi bay lất phất trên không trung, mây đen tan ra, hết mưa rồi!
Mà trên bầu trời vẫn như trước, vẫn một vầng thái dương màu đen. Một cơn gió
lạnh thổi tới, tựa như dao sắc đập vào mặt. Ngoại trừ cái răng nanh của đứa bé
để lại cho Tiêu Ngự còn có rất nhiều hoang mang.

Cảm xúc của Tiêu Ngự bây giờ rất nhiều. Đứng dậy, hướng về thần điện, đột
nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, có phải đứa bé đó đang đợi hắn ở
trong thần điện chăng?

Trong lòng Tiêu Ngự chợt nổi lên một dự cảm bất hảo. .:0 (27):


Tặc Đảm - Chương #137