Nhiệm Vụ Phụ.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Ở một bãi đất trống chất đầy thi hài, trên trời, những hạt mưa bụi rơi lất
phất, nước mưa rớt trên mặt Tiêu Ngự, hàn ý lạnh thấu xương.

“ Hôm nay xem ra khí trời lại thay đổi.” Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,
cả không trung u ám ko nhìn thấy được một tia ánh sáng, như một sự thương tiếc
cho một đại thị tộc từng có quá khứ hào hùng đã nhanh chóng bị diệt vong, Tiêu
Ngự đi xuyên qua làn mưa, bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt chuyển hướng tế đàn
ven đường, đã trải qua mấy ngàn năm mưa gió ăn mòn, tế đàn sớm đã bị phá hủy
thành mảnh nhỏ, bên trong là những cái thùng hoàng kim chứ một đống hài cốt.

Ánh mắt Tiêu Ngự nhìn vào trong đống hài cốt ở trên cao, cái thùng hoàng kim
có đặt một cái đầu lâu, người chết khi còn sống hẳn chỉ là một đứa trẻ khoảng
10 tuổi … :113:

“ Những tên khốn ko có nhân tính” Tiêu Ngự phẫn nộ, bọn chúng đưa cả một đứa
trẻ lên tế đàn, mk cái chủng tộc ăn thịt người dã man.

Một cảm giác buồn rầu ko thể diễn tả bao phủ Tiêu Ngự, những giọt mưa vẫn tí
tách rơi xuống người hắn, làm cho tâm hồn hắn càng cảm thấy đau khổ hơn, hướng
ánh mắt nhìn ra xa, ở cánh đồng bát ngát này, ngày xưa đã xảy ra bao nhiêu
chuyện bi thảm như thế này ?

Tiêu Ngự thở dài một hơi, chỉ có cách giết chết “ Cái được gọi là Thần” kia
may ra có thể an ủi được vong ling người chết.

Tiêu Ngự im lặng cúi đầu, tiếp tục đi tới.

Đúng lúc này, trong lòng Tiêu Ngự run lên, những hạt mưa bụi trên không trung
như truyền đến những tiếng khóc kêu oan uổng, như có như ko, lất phất bên tai,
có lúc rõ ràng đến kì lạ.

Trên cánh đồng bát ngát này sao lại có người khóc ? Chẳng lẽ là tiếng khóc của
quỷ hồn ?

Trong lòng Tiêu Ngự chợt nổi lên tính tò mò, chậm rãi mò theo hướng của tiếng
khóc, âm thanh truyền đến từ hướng bên kia của tế đàn, Tiêu Ngự vòng 1 vòng ra
sau. Trong góc của tế đàn, một đứa trẻ đang ngồi ở đấy, ôm đầu gối mà khóc,
nước mắt như mưa, làm cho hình bóng của nó càng thêm đơn bạc.

Đứa trẻ này là một u linh ! Tiêu Ngự khi vừa nhìn thấy đã có thể phân biệt
được, nhưng nhìn bộ dạng bất lực của nó, Tiêu Ngự lại mềm lòng, và hắn cũng ko
xác định là tiểu u linh này có gây hại gì cho hắn hay ko, và hắn cũng ko thể
ra tay với tiểu u linh này được.

Nhìn bộ dạng của nó, Tiêu Ngự chợt nhớ đến tình cảnh của mình khi còn nhỏ, một
vài hình ảnh chợt hiện lên trong đầu hắn. Đối với tiểu u linh này, trong lòng
Tiêu Ngự tràn đầy sự đồng cảm, khi tiểu u linh này bị làm hại chắc chắn còn
đang là một đứa trẻ, làm hắn chợt nhớ đến cái đầu lâu nho nhỏ trên tế đài kia.

Tiêu Ngự chần chừ một hồi lâu, có lẽ tiểu u linh này và đám u linh bình thường
ngoài kia ko cùng một loại, Tiêu Ngự bắt đầu đi lại chổ tiểu u linh đó.

Thằng bé ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Tiêu Ngự.

- Chào em! - Tiêu Ngự chào hỏi nó, vì trong lòng ko sợ hãi nó, nên hắn cũng
đem chủy thủ cất đi, đi lại gần thằng bé ngồi xuống.

- Ngươi ko sợ ta sao? - Nhìn thấy Tiêu Ngự ngồi xuống, thằng bé đã ko còn sợ
hãi, bây giờ nó đang rất tò mò mà hỏi.

Tiêu Ngự lắc đầu, cười cười hỏi:

- Em tên gì ?

- Ta gọi là Da Cách Mạc Tư Đặc. - Thằng bé trả lời, đôi mắt màu thủy lam mở
to nhìn Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự nhìn ánh mắt của thằng bé, hai mắt tinh khiết tựa như ngọc bích,
nhưng ngược lại, ngọc bích trong mắt lại hiện lên một nét hồng quang làm cho
Tiêu Ngự cảm thấy một nỗi sợ ko biết từ đâu đến.

Tiêu Ngự lấy lại bình tĩnh, lại nhìn thẳng vào con mắt của nó một lần nữa, tia
hồng quang vừa nãy đã ko còn, như chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ vừa rồi mình
bị ảo giác ?

- Tên của em lạ quá! - Tiêu Ngự nói, mặc dù thằng bé này là u linh, nhưng
trên người nó, hắn ko cảm nhận được địch ý.

- Mẹ của ta nói rằng, tên của ta có nghĩa là bay lượn khắp nơi trên bầu trời
rộng lớn, giống như một con chim nhỏ. - Thằng bé sung sướng nói, hướng mắt
nhìn lên không trung, mưa bụi lất phất, đừng nói là chim, ngay cả một sinh vật
sống cỏn con cũng ko có, làm cho thằng bé trở nên ảm đạm.

Tiêu Ngự hờ hững, vì vẻ mặt ngây thơ lẫn bi thương làm cho hắn đau lòng, ko
nhịn được hỏi:

- Em bao nhiêu tuổi?

Thằng bé lắc đầu, mờ mịt nói:

- Mẹ ta nói mỗi năm là một tuổi, ta cũng ko biết ta bao nhiêu tuổi.

Tiêu Ngự ko nín được cười, nếu tính tuổi tác như vậy, có lẽ tuổi của thằng bé
đã đạt đến con số kinh điển.

- Trước kia có rất nhiều cô chú đi qua đây, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy
ta mà ko sợ hãi! - Thằng bé nghiêm túc nói.

Mặc dù thằng bé tâm trí vẫn còn ngây thơ lắm, nhưng cũng trải qua một khoảng
thời gian dài, cũng hiểu biết nhiều, nó thậm chí biết loài người và u linh
khác nhau.

Nếu thằng bé đã hiểu được loài người và u linh khác nhau, thì đương nhiên sẽ
khó tránh khỏi địch ý.

- Em rất đáng sợ sao ? - Tiêu Ngự ko khỏi cười nói, cho dù trở thành u linh
thì tâm trí của nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng điều làm cho Tiêu Ngự cảm
thấy kì quái nhất chính là, giữa cánh đồng bát ngát và bao la những con u linh
vô tri vô thức, phần lớn đều ko có suy nghĩ, tại sao chỉ có thằng bé này lại
có thể nói chuyện, cùng con người trao đổi.

- Những người kia đều rất sợ ta, thiệt nhiều thiệt nhiều năm trước kia, có 2
cái chú kia đi tới nơi đây, bọn họ ko ngừng đuổi theo ta, muốn giết ta … ! -
Thằng bé nói.

Nghe thằng bé nói, Tiêu Ngự giật mình, từ trong lời kể của nó, hai người kia
chẳng lẽ chính là đạo tặc đạo sư Áo Đức và đệ đệ của người ? Tiêu Ngự ko nhịn
được tiếp tục hỏi:

- Rồi sao nữa ? :110:

- Ta ko ngừng chạy a, chạy … sau đó té ngã … kế tiếp ko nhớ gì hết! - Thằng
bé lắc lắc đầu một chút, giống như đang hồi tưởng lại cái gì đó nhưng rốt cuộc
vẫn ko thể nhớ ra cái gì hết.

Trong lòng Tiêu Ngự bây giờ có đủ các nghi hoạc, nhìn thoáng qua đứa trẻ trước
mặt, Tiêu Ngự có thể xác định đứa bé này chính là một npc trong một nhiệm vụ
phụ, nhưng nhiệm vụ liên quan đến cái gì thì hắn bó tay.

- Vậy tại sao em ngồi ở đây khóc ? - Tiêu Ngự hỏi, hắn nghĩ rằng có thể từ
đứa trẻ này tìm được một chút đầu mối.

- Ta nhớ cha, nhớ mẹ. - Nghe Tiêu Ngự hỏi, hai mắt thằng bé lại một lần nữa
đẫm lệ.

Tâm tình Tiêu Ngự trở nên phức tạp, hắn nghĩ rằng nên đối đãi đứa trẻ này đúng
với một npc, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của nó, hắn đột nhiên lại
nhớ đến tình cảnh của mình, từ trên người đứa bé này, Tiêu Ngự mơ hồ thấy được
bóng ngày của mình ngày trước.

- Kể cho anh nghe một chút về chuyện của em được ko ? Nghe nói là những em
nhỏ thường có khuynh hướng tưởng niệm về cha và mẹ, cha và mẹ của chúng có thể
nghe thấy được tiếng lòng của chúng! - Tiêu Ngự nói.

- Thật vậy sao, cha mẹ có thể nghe thấy được sao? - Hai con mắt trong suốt
của thằng bé nhìn Tiêu Ngự đầy nghi hoặc, có chút ngờ vực hỏi.

- Đúng vậy! - Tiêu Ngự đáp, không khỏi có chút xấu hổ, bất quá cũng là nói
dối có thiện ý thôi, nhưng Tiêu Ngự cây ngay ko sợ chết đứng mà, hắn đối với
đứa trẻ này cũng ko có ác ý, vậy là đủ rồi. Nếu từ trong miệng của đứa trẻ này
mà có thể tìm được một ít đầu mối, nói ko chừng còn có thể giúp nó, Tiêu Ngự
cảm giác được, đứa trẻ này có liên quan đến cái nhiệm vụ phụ lần này, thậm chí
là có vai trò mấu chốt. .:0 (27):


Tặc Đảm - Chương #136