Người đăng: Cơn Gió Lạnh
Mò mẫm trong đêm, trừ một số ít u linh cấp hai mươi đang đi long vòng ở ngoài,
Tiêu Ngự ko phát hiện ra những quái vật khác, cũng ko tìm thấy sinh vật đáng
sợ trong lòng đất theo như lời kể của đạo tặc đạo sư Áo Đức, việc này làm cho
Tiêu Ngự cảm thấy an tâm ko ít.
Xuyên qua một khu vực đầy hắc ám, không khí chung quanh dần trở nên ẩm ướt,
đôi khi có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Ở nơi sa mạc hạn hán như vậy mà lại
xuất hiện mạch nước ngầm làm cho Tiêu Ngự có chút bất ngờ.
Vốn cái đường hầm này là một dòng sông ngầm, về sau tự nhiên thay đổi dòng
chảy, cho nên trở thành thông đạo dưới lòng đất, bất quá một bộ phận thông đạo
vẫn còn đường sông là lẽ thường.
Tiêu Ngự vẫn đi theo đường mòn bên bờ sông mà tiến tới, ko biết sông này sâu
bao nhiêu, nhìn ko thấy đáy, nhưng có thể cảm giác được rằng, sông này rất
sâu, hơn nữa dưới nước vô cùng phức tạp, dòng chạy ngầm lưu động, nếu ko cẩn
thận ngã xuống sông rất có thể sẽ bị xoáy nước hút vào.
Những tiếng nước ào ào trong đường hầm làm cho người ta sinh ra một cảm giác
bất an, Tiêu Ngự cũng thế, hắn cảm nhận được hình như có một sinh vật nào ở
đáy sông nhưng nhìn mãi cũng ko có phát hiện gì.
“ Có thể do ta quá đa nghi.” Tiêu Ngự thầm nhủ, tiếp tục mò mẫm về phía trước.
Do tầm nhìn bị hạn chế, chỉ cần ko chú ý thì bước hụt chân thì sẽ ngã xuống
sông, cho nên Tiêu Ngự rất cẩn thận dưới chân.
Vừa chạm chân xuống, Tiêu Ngự cảm giác được dưới lòng bàn chân là nham thạch
cổ, rất dễ vỡ vụn, nên nhanh chóng thu chân về. Vừa rút chân lên thì một khối
đá lớn bắt đầu đổ sụp đổ, rơi lăn lóc xuống dòng sông, ngay sau đó truyền đến
một loạt âm thanh, sau một hồi, khối đá đã biến mất, cũng ko còn bất kỳ tiếng
động nào nữa.
Tiêu Ngự hơi hơi biến sắc, có vẻ dòng sông này sâu hơn so với tưởng tượng
nhiều lắm. Bước qua chỗ đứt gãy, Tiêu Ngự tiếp tục đi tới, dần dần hiện ra một
khu vực tương đối yên tĩnh.
Đi tới một chút, chỉ thấy phía trước đen kịt một màu, ko thấy rõ bờ sông đối
diện ở đâu, Tiêu Ngự đột nhiên cảm giác được “ cái chết lặng yên.” đang đến
gần, hắn cầm chắc chủy thủ trong tay, cảnh giác nhìn về mặt sông
Mặt sông phẳng lặng đột nhiên sôi trào lên, tiếng ùng ục khắp nơi, giống như
có vật gì từ đáy nước đang trồi lên.
“ Cuối cùng là cái gì ? “ Tiêu Ngự lập tức khẩn trương, nắm chặt chủy thủ
trong tay, nhìn chằm chằm mặt nước. Nếu thật sự là quái vật từ đáy nước trồi
lên đánh mình thì chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, bởi vì chung quanh không
quan vô cùng chặt hẹp, Tiêu Ngự căn bản ko có chỗ trốn.
Nhìn thoáng qua con đường phía trước, do phạm vị nhìn của Thái Âm ám nên Tiêu
Ngư căn bản ko nhìn rõ đường phía trước.
Cắn răng một cái, Liều Mạng ! Tiêu Ngự sử dụng bình phong tốc hoàn, cất bước
chạy về phía trước, cố gắng thoát khỏi nơi này.
Xôn xao … bọt nước văng khắp nơi … Một con mãng xà từ đáy sông chui lên, toàn
thân được bao phủ bởi những vảy màu đen, con mắt màu lục nổi rõ trên đầu, phía
trên là một cái sừng nhọn thật dài màu đen. Con mãng xà này thật tráng kiện,
ước chừng dài khoảng lục mét, phần cổ có phần tựa như rắn hổ mang, miệng ko
ngừng khép mở, thỉnh thoảng lại lè lưỡi ra, trông cực kì kinh khủng.
Tiêu Ngự sử dụng tật phong bộ, liều mạng chạy nhanh về phía trước, nhiều lúc
muốn trượt chân ngã xuống sông.
Con mắt mãng xà bắt đầu tập trung trên người Tiêu Ngự, di chuyển rất nhanh
trên mặt nước, đuổi theo Tiêu Ngự.
Cho dù đã sử dụng tật phong bộ thì tốc độ di chuyển của Tiêu Ngự căn bản cũng
ko thể so sánh với con mãng xà này, cho nên trong nháy mắt đã bị mãng xã đuổi
kịp.
Cái sừng nhọn trên đầu mãng xã hướng đến chỗ Tiêu Ngự mà đâm tới. Nhìn cái
sừng bén nhọn đang đến gần, Tiêu Ngự căng thẳng đến tột độ, phán đoán vị trí
công kích của mãng xà, nhất thời khom lưng tránh né.
Đầu con mãng xà vẫn tiếp tục hung hăng lao vào đống nham thạch cổ, cả tầng đất
đá bị công kích mà vỡ vụn.
Tay phải Tiêu Ngự cầm thánh ngôn chủy thủ đâm thẳng lên trúng vào lớp da của
mãng xà tạo ra 82 thương tổn.
Hắc ám giao long mãng : Hai mươi cấp – tinh anh quái.
Thì ra là quái tinh anh cấp hai mươi, con hắc má giao mãng này thuộc loại ác
ma sinh vật, công kích của Tiêu Ngự coi như có chút khả quan, nhưng nếu so
sánh với ba ngàn điểm huyết lượng thì công kích đó thật sự chả thấm vào đâu.
Nếu ko phải trong tay là thánh ngôn chủy thủ, chắc chắn Tiêu Ngự ko thể phá vỡ
được lớp phòng ngự của con hắc ám giao long này, đừng nói là gây thương tổn
cho nó.
Mặc dù ko bị hắc ám giao long đánh trúng, nhưng những hòn đá vỡ vụn do công
kích của nó rơi xuống người Tiêu Ngự, tạo thành mười ba điểm thương tổn.
Quái tinh anh cấp hai mươi, Tiêu Ngự ko đủ điều kiện để đối mặt, cho nên quay
đầu tiếp tục chạy, hắc ám giao long lại tiếp tục đuổi theo.
Cả vùng phụ cận đều là mặt nước rộng lớn, Tiêu Ngự cũng ko dám sử dụng các kỹ
năng đào thoát, vạn nhất lỡ mặt nước truyền đến những chấn động báo hiệu vị
trí, vậy chẳng khác nào tự nộp mình cho cọp?
Còn có một kĩ năng độn hình, Tiêu Ngự cũng ko dám dùng loạn, chỉ những lúc cứu
mạng mới xài đến, nếu dùng xong thì càng ko có cơ hội đào thoát.
Hình như cuộc sống vẫn còn muốn trêu đùa Tiêu Ngự, hắc ám giao long lại hướng
đầu về Tiêu Ngự đánh tới. Với thế công kích như vậy, nếu ko dùng độn hình, kết
quả chỉ có chết, ko cần nghi ngờ.
Độn Hình !!!
Bất đắc dĩ, Tiêu Ngự buộc phải dùng độn hình, ngăn cản công kích của hắc ám
giao long, tiếp tục chạy trốn.
Hắc ám giao long một lần nữa đập đầu vào vách tường, tựa hồ như có chút choáng
váng. Nó lắc lắc đầu, sau khi tỉnh táo một chút thì phát hiện ra Tiêu Ngự đã
chạy hơn ba mét.
Kỹ năng độn hình có thể tránh né được công kích của hắc ám giao long, chỉ có
điều tốc độ di chuyển vì đó mà chậm lại. Tiêu Ngư quyết định cầm thánh ngôn
chủy thủ đâm vào tay trái, vẽ nên một vết thương nhợt nhạt, trên đầu Tiêu Ngự
hiện lên 7 điểm thương tổn, hiệu quả ẩn hình tự động bài trừ.
Ko còn bị hiệu quả của độn hình làm hạn chế tốc độ, Tiêu Ngự tiếp tục tăng tốc
bỏ chạy, nhiều lần hụt chân hắn đều kịp phản ứng nhanh, tránh rơi xuống sông.
Phía trước khoảng năm thước, đường đi tách làm hai, một bên là đầu đường hầm,
còn đường sông thì đổ qua hướng khác.
Rốt cuộc có thể chạy thoát hắc ám giao long mãng, Tiêu Ngự mừng rỡ như điên,
hai chân càng tăng tốc nhanh hơn.
Nhìn thấy hắc ám giao long một lần nữa xông lên, Tiêu Ngự vừa chạy tới được
một chút đã té ngã xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, sau khi đã đứng dậy vững,
lập tức tăng gia tốc bay vọt về phía trước.
Hắc ám giao long phóng lên bờ, tiếp tục đuổi theo.
Chứng kiến hắc ám giao long đuổi lên bờ, Tiêu Ngự choáng váng tức thời. Hắn cứ
tưởng rằng rời mép sông thì hắc ám giao long cũng ko truy đuổi nữa, cho ngờ
rằng nó đuổi tận lên bờ, hơn nữa tốc độ có phần nhanh hơn.
“ Chỉ có thể cùng nó liều mạng!” Tiêu Ngự thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục vờn nhau
như thế này, Tiêu Ngự thế nào cũng được làm buổi tối cho con rắn này.
Nhanh chóng tìm kiếm một chỗ chật hẹp có địa hình thuận lợi, Tiêu Ngự chuẩn bị
cùng hắc ám giao long đối kháng. Do con rắn hình thể quá lớn, cho nên ở địa
phương chật hẹp vô cùng bất lợi đối với hoạt động của nó, nhưng Tiêu Ngự lại
có thể di chuyển bình thường tự nhiên, Tiêu Ngự có thể sử dụng ưu thế về địa
hình mà từ từ chậm rãi làm “gỏi” hắc ám giao long. .:0 (27):