Nhiệm Vụ Thần Bí.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Sương mù tràn ngập thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc, gió lạnh, không ngừng gào thét
trong không trung ,quay cuồng trong bóng đêm. Phụ cận Tháp Ba Khắc thị trấn
đều là khu vực luyện tập cấp bậc tương đối thấp, sau khi cấp bậc người chơi
tăng cao thì đều rời khỏi đây tới các địa phương khác khiến cho cả thị trấn
nhỏ Tháp Ba Khắc có vẻ vắng lặng, trên con đường nhỏ chỉ có tầm năm ba người
đang cúi đầu trao đổi.

Trải qua một quãng đường lặn lội Tiêu Ngự cũng trở về địa phương nơi mà hắn
sinh ra, chỉ mới rời đi vài ngày vậy mà đã quay lại, cảnh vật vô cùng quen
thuộc khiến cho người ta dễ sinh cảm giác hoài niệm. Nhìn kiến trúc quen thuộc
Tiêu Ngự không ngừng cảm khái, hành trình của mình chính là bắt đầu từ đây.

- Áo đức đại sư, ta đến nhận nhiệm vụ! - Tiêu Ngự hướng về phái đạo sư ngồi
trên cái ghế dài Áo Đức nói, thân thể hắn hoàn toàn không có chút hơi thở của
sự sống, nếu mà không phải thấy hắn hơi nhè nhẹ hô hấp nhất định tin là hắn
chết rồi.

Nghe được thanh âm Tiêu Ngự, đạo tặc lão sư Áo Đức mở mắt, ánh mắt đục ngầu
dần dần tập trung trên người Tiêu Ngự.

- Ngươi đã 15 cấp, cấp độ Tiềm Hành còn thấp, luyện đến lục cấp nhất định có
thể tiếp được một nhiệm vụ! - Đạo sư Áo Đức mấp máy đôi mắt nói, không biết
tại sao tiêu ngự luôn thấy trong ánh mắt đạo sư có một tia ý tứ khó hiểu.

Tiêu ngự đột nhiên nhớ đến, kĩ năng tiềm hành của mình vẫn chỉ là cấp 5, nhìn
độ thuần thục kĩ năng còn kém hơn phân nửa khiến cho hắn rất buồn bực, không
đạt đủ cấp độ tiềm hành vẫn chưa thể nhận nhiệm vụ.

- Trước khi tiến hành nhiệm vụ ngươi có thể khảo sát địa hình một chút, thuận
tiện luyện tập kĩ năng tiềm hành luôn.đây là bản đồ! - Đạo sư Áo Đức vứt cho
Tiêu Ngự một cái bản đồ rách nát nói.

Tiêu ngự tiếp nhận bản đồ trong tay, nhìn qua thì nó không biết nó đã trải qua
bao nhiêu năm tháng rồi, rất nhiều tổn hại khắp nơi.

“ Sẽ không là bản đồ tàng vật đấy chứ.” Tiêu Ngự thầm nghĩ trong lòng sau đó
mang nó chậm rãi mở ra, trên đó có vẽ rất nhiều tuyến đường quanh co, trên
trung tâm có vẽ hình một thần điện cổ xưa.

Nhìn thấy thái độ chăm chú xem bản đồ của Tiêu Ngự đạo sư Áo Đức giảng giải
nói:

- Đây là một tòa Cổ Đức thần điện cúng tế, mấy ngàn năm trước, Cổ Đức từng là
nơi cư dân của Địch Nhã song không biết tại sao hơn ngàn năm trước Cổ Đức đọt
nhiên lại biến mất bên trong hoang mạc chỉ để tại tòa thần điện này, hơn mười
năm trước ta cùng vài huynh đệ theo tấm bản đồ này tìm tới được điện thờ kia
cũng tới trung tâm thần điện thăm dò đật được rất nhiều tư liệu mới có thể
hiểu rõ tòa điện này.

Đạo tặc Áo Đức giải thích mọi chuyện rất bình thản, có thể do Tiêu Ngự mẫn cảm
nhưng mà hắn cảm thấy bên trong giọng nói có chút bi thương.

- Muốn ta làm gì? - Tiêu Ngự cẩn thận hỏi lại, nhìn qua đạo tặc sư phụ Áo Đức
một chút, biểu tình trên mặt ôn ta thủy chung vẫn như vậy, lười biếng híp mắt
tựa như là nhớ lại chuyện xưa.

- Nội dung nhiệm vụ là tới trung tâm tế đàn của thần điện, tại trung tâm tế
đàn có một mảnh thủy tinh năng lượng màu đỏ, đem thanh chủy thủ này đâm vào
miếng thủy tinh thì nhiệm vụ hoàn thành! - Đạo tặc đạo sư Áo Đức nói:

- Ngươi thăm dò bên ngoài thân điện, ta có thể giúp người tiến vào bên trong
nhưng mà ta không thể lại gần tế đàn, tiến vào đâm thủng năng lượng thủy tinh
kia chỉ có mình người có thể hoàn thành.

Đạo tặc đạo sư Áo Đức xuất ra một thanh trủy thủ có vỏ bạc, nó được chế tạo vô
cùng tinh tế hơn nữa lại cực ngắn, tạo hình có chút giống như của tiêu ngự,
sau lưng chủy thủ lại có khắc đồ án độc giác thú, bên ngoài chủy thủ có tỏa ra
chút lực lượng thần bí.

Tiêu Ngự từ trong tay Áo Đức tiếp nhận cái chủy thủ này, vuốt ve hoa văn cuả
nó một chút, một cỗ nhiệt lưu ấm áp đi vào bên trong thân thể Tiêu Ngự.

- Ta phải làm sao mới có thể tiến vào tế dàn? - Tiêu Ngự đưa mắt nhìn Áo Đức
hỏi, vấn đề này khiến cho Tiêu Ngự có chút khó hiểu, tại sao đại sư Áo Đức
không thể tiến vào còn bản thân mình lại có thể, đại sư Áo Đức sao lại giao
cho mình nhiệm vụ này? hắn cố gắng từ ánh mắt Áo Đức tìm kiếm nhưng mà không
thể nghi ngờ Tiêu Ngự hoàn toàn thất bại, bất cứ cái gì cũng không có, nhiệm
vụ này xem ra có rất nhiều bí ẩn.

- Mỗi một cá nhân đều có thể tiến vào bên trong thần điện! - Đạo tặc dạo sư
Áo Đức nói.

Tiêu Ngự cẩn thận đánh gì lời nói cuả Áo Đức, hình như những lời này còn có ý
nghĩa khác, mỗi một cá nhân loài người đều có thể tiến vào tại sao đạo sư lại
không thể?

Hình như nhìn ra sự nghi hoặc của tiêu ngự đạo sư Áo Đức thê lương cười.

- Bởi vì ta không phải là con người.

Trong lòng Tiêu Ngự rùng mình một cái Áo Đức không phải là người vật thì hắn
là gì? điểm này đúng là rất khó tin.

Tay trái đạo sư Áo Đức mở ra, trong tay là môt ban điểm có màu đỏ, bên trên
diểm đỏ này có một mạch màu tương thông cùng thân thể qua tay hắn, màu đỏ vẫn
lưu động bên trong mạch máu, màu đỏ tươi có thể thấy rõ bằng mắt thường.

- Đây là nguyền rủa của Cổ Đức, một khi trúng nguyền rủa này thì bị thuật này
giam cầm linh hồn sau đó dần biến thành nửa người nửa yêu, nếu ta nhớ không
lầm thì ta còn một tháng, sau một tháng thì linh hồn ta hoàn toàn bị ăn mòn
chỉ là một vu yêu biết giết chóc mà thôi! - Đạo tặc đạo sư Áo Đức nói.

Nhìn thấy rõ ràng mạch màu này trong lòng Tiêu Ngự vô cùng kinh hãi, hắn tưởng
chỉ cần phải tiếp nhận một nhiệm vụ bình thường mà thôi tỉ như là nhặt vài vật
gì đó, giết chết npc hay quái vật không hề nghĩ tới nhiệm vụ lại có nội dung
phức tạp như vậy.

- Cây chủy thủ trong tay ngươi chính là mấu chốt, nếu mà ngươi không thể đâm
thủng năng lượng thủy tinh tại trung tâm tế đàn thì chỉ cần dùng nó đâm thủng
ngực ta thì ta sẽ được giải thoát. - Đạo tặc Áo Đức giải thích mọi chuyện, ngữ
khí vô cùng bình tĩnh giống như người sắp chết kia không phải là hắn vậy.

“Chẳng lẽ đám NPC này có không ít tên không sợ chết.” Tiêu Ngự không khỏi lẩm
bẩm một chút, đem thanh trủy thủ vuốt ve trong tay, từ trong thanh chủy thủ
truyền lại một cỗ khí lực thần bí tạo cho hắn vô cùng thoải mái.

Tiêu Ngự mang chủy thủ rút ra một ít, nhất thời hàn quang sắc bén hiện lên, từ
bên trên lưỡi dao hiện lên quang mang màu trắng đem cả căn phòng chiếu sáng
rực lên.

Đúng lúc đó đạo tặc Áo Đức kêu lên một âm thanh thảm thiết, Tiêu Ngự chứng
kiến cánh tay trái đang bị biến thành nước của đạo sư chợt lạnh cả người,
huyết nhục giống hệt như là một đống bùn đất.

-Nhanh đem chủy thủ thu lại! - Đạo tặc Áo Đức lo lắng quát.

Tiêu Ngự vội vàng đem chủy thủ thu lại vào trong vỏ, cánh tay Áo Đức liền
nhanh chóng ngừng tan chảy, từ từ khôi phục nguyên dạng trở về bộ dáng tiều
tụy lúc đầu.

“ Cái này cuối cùng là nhiệm vụ gì?” Tiêu Ngự nhìn Áo Đức khôi phục lại cánh
tay trái trong lòng thầm nghĩ. .:0 (27):

......


Tặc Đảm - Chương #127