Phản Săn.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

- Hồi sinh hai người bọn họ đi! – Vong linh chiến sĩ nói.

Hắc Vu Sư bên cạnh nói:

- Du hiệp lão đại, lão Thử bọn họ chính là đang đi từ hướng bên này, phỏng
chừng có khả năng gặp được tên kia.

- Bảo bọn lão Thử ngăn cản hắn, dù là bị khấu trừ đi giá trị vinh quang, cũng
nhất định phải giết chết hắn. Nếu như bị đoàn đội khác biết có người giết hai
người trong đoàn đội ngay tại cửa nơi dừng chân của chúng ta, vẫn thong dong
rời đi, chúng ta sau này đừng nghĩ có thể ngẩng mặt lên được.

- Vâng! – Hắc vu sư nhanh chóng phát tin cho lão Thử.

Ám vu phóng ra hai cái hồi sinh thuật, hồi sinh đạo tặc cùng hoả pháp sư vừa
chết trên mặt đất.

- Diêu Tử, vừa mới phát sinh ra chuyện gì thế? – Du Hiệp hỏi.

Đạo tặc Diêu Tử ấp a ấp úng, nửa ngày không nói lên lời. Hoả pháp sư nhìn
thoáng qua đạo tặc Diêu Tử, đem chuyện vừa rồi kể ra một lượt, nhớ tới chuyện
lúc nãy, hoả pháp sư trong lòng vẫn còn sợ hãi, tốc độ của đạo tặc kia quả
thật quá nhanh, công kích cực kì sắc bén, hắn thậm chí không thấy rõ động tác
của Tiêu Ngự, đạo tặc Diêu Tử bị giết chết, sau đó mình cũng không thể chạy
thoát.

Vong linh chiến sĩ Du Hiệp trừng mắt nhìn đạo tặc Diêu Tử một cái, đạo tặc
Diêu Tử sợ hại nép qua một bên.

- Bảo bọn lão Thử cẩn thận một chút, đối phương là cao thủ.

- Lão Thử dẫn theo sáu người hơn nữa lại có một thợ săn bên trong.

- Bảo bọn họ đi trước truy tìm, chờ chúng ta tới mới động thủ! – Vong linh
chiến sĩ Du Hiệp nói, hắn cũng có chút lo lắng, hắn biết chọc tới một đạo tặc
như vậy không phải là một chuyện sáng suốt, nhưng là nếu để đối phương chạy
thoát như vậy, chuyện này vạn nhất mà truyền ra ngoài, hoặc bị đối phương
chung quanh vẽ vời thêm ra, vậy Trường Không đoàn đội sau này không cần lăn
lộn nữa, không chừng có bao nhiêu người muốn rời khỏi đoàn đây, vong linh
chiến sĩ Du Hiệp hận không thể hung hăng đánh cho đạo tặc Diêu Tử một trận,
đối phương rõ ràng không muốn gây chuyện, người này lại còn ra tay nữa chứ.

- Lão Thử bọn họ đã phát hiện ra hắn.

- Bắt đầu vây săn.

Vong linh chiến sĩ dẫn theo hơn ba mươi người, đuổi theo phương hướng chạy
trốn của Tiêu Ngự.

Làm một đạo tặc nhanh nhẹn cao, ngoại trừ cung tiễn thủ nhanh nhẹn cao, hoặc
một số ít nghề nghiệp là có khả năng truy tìm được hắn. Hắn muốn chạy thật quá
dễ dàng, quả thật là không ai truy bắt được. Chạy ra hơn hai trăm mét, không
thấy có người đuổi phía sau lưng, Tiêu Ngự đi chậm lại, đang lúc hắn tưởng
rằng an toàn nhất thì có bảy người đang đối đầu đi tới.

Vẻ mặt của bảy người này nhàn nhã, nhìn như không có quan hệ gì.

Tiêu Ngự ánh mắt rơi vào trên tay một nguyên tố pháp sư. Người này đang gắt
gao nắm chặt pháp trượng. Trên tay gân xanh nhô ra làm lộ ra tâm trạng khẩn
trương của hắn.

“Là người của đoàn đội Trường Không.” Tiêu Ngự đột nhiên tăng tốc, chui vào
một rừng cây khô bên cạnh.

- Không hay, tên kia muốn chạy trốn.

- Thả chó! – Một Ám Vu quát,

- Ok! – Thợ săn bên cạnh triệu hồi ra một con báo săn hoa ban, con báo này
hít hít mặt đất một chút, rồi đuổi theo vào trong rừng, bảy người cũng nhanh
chóng theo sau.

“Có một thợ săn, xem ra chuyện này không có biện pháp kết thúc rồi.” Tiêu Ngự
xuyên qua cánh rừng, tránh né thợ săn truy lùng, hắn sợ phiền toái, nhưng
không nhát gan sợ phiền phức, nếu như đối phương vẫn không buông tha chuyện
này, thì hắn sẽ không ngại chơi đùa với bọn họ.

- Lão Thử, hắn ở đâu? – Vừa mới qua vài phút, vong linh chiến sĩ Du Hiệp đã
mang theo người chạy tới.

- Đã tiến vào trong rừng cây này rồi! – Ám Vu lão Thử nói.

- Trong rừng cây này toàn là cây khô, hơn nữa phạm vi cũng không rộng, bên
ngoài đều là sa mạc không quá bí mật, mọi người cứ 5 người một đội, chia nhau
đi tìm! – Vong linh chiến sĩ Du Hiệp nói, hơn mười người chia làm tám tổ đội,
chui vào trong rừng cây khô, trong đó có ba tổ đội là có thợ săn.

Nhìn thấy thành viên của đoàn đội Trường Không đanh tìm kiếm mình ở đằng xa,
Tiêu Ngự vẻ mặt lạnh xuống.

“Trường Không đoàn đội phải không.” Tiêu Ngự ghi tạc cái tên này vào trong
đầu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, nếu bọn họ thật sự không muốn bỏ qua,
Tiêu Ngự quyết định giáo huấn bọn họ một phen.

Bọn họ năm người một đội, nếu trực tiếp đối địch, khẳng định mình Tiêu Ngự
không phải là đối thủ, nhưng là, Tiêu Ngự là một đạo tặc, ở trong rừng, tuyệt
đối có ưu thế. Mấu chốt ở ba người thợ săn nọ, nếu như bị ba thợ săn vây bắt
thì hắn đừng nghĩ tới việc vùng thoát khỏi truy tung của bọn họ.

Càng xâm nhập tìm tòi, các tổ đội của Trường Không đoàn đội ngày càng phân
tán. Bởi vì vừa rồi Tiêu Ngự mới thể hiện thực lực phi thường cường đại, nên
các người chơi này đối với Tiêu Ngự rất kiêng kị, cho nên bọn họ cũng không
dám phân tán, năm người tụ tập một chỗ, hết sức cẩn thận, Tiêu Ngự có cường
thịnh mà quay lại, cũng sẽ không thể đồng thời hạ gục cả năm người được.

Nếu Tiêu Ngự muốn chạy thì có thể chạy thoát lâu rồi, nhưng hiện giờ, hắn đối
với Trường Không đoàn đội này có một chút hứng thú, không muốn chạy, nếu bọn
họ cất công truy tung mình tới như vậy, thì cũng nên tiếp đón họ chu đáo một
chút đi.

Tiêu Ngự trốn ở phía sau một thân cây, tìm kiếm cơ hội, hắn chọn tổ đội không
có thợ săn bên trong, bởi vì tổ đội mà có thợ săn bên trong rất khó đối phó,
lực khắc chế đạo tặc lớn, như vậy hắn cũng không ngu tới mức gặm cục xương
cứng.

Tổ đội năm người chơi đi qua bên cạnh Tiêu Ngự, nhìn thấy một hoả hệ nguyên tố
pháp sư có chút khiếp sợ mà đi sau đội ngũ, Tiêu Ngự mỉm cười, chính là hắn.

Tiêu Ngự đột nhiên tăng tốc hướng đến một hỏa pháp sư đánh tới.

Chủy thủ lạnh lẽo xuyên thấu hậu tâm, hỏa pháp sư nọ khá nhanh trí, cảm thấy
phía sau có người đánh lén, nhanh chóng xoay người lại, thuấn phát một cái
tiểu hỏa cầu.

Hỏa cầu công kích lên người Tiêu Ngự, hoa lửa văng tứ phía.

Tiêu Ngự mỉm cười, chủy thủ của hắn cách người hỏa pháp sư khoảng một đốt ngón
tay thì dừng lại, hắn muốn chính là hỏa pháp sư kia ra tay công kích trước,
lừa gạt hệ thống chuyển về phòng vệ.

Hỏa cầu vừa đánh lên người Tiêu Ngự trong nháy mắt một kĩ năng Tạc Kích hung
mãnh đâm xuống.

Hiệu quả của kĩ năng Tạc Kích làm hỏa pháp sư nhất thời lâm vào choáng váng,
hơn 80 điểm thương tổn nhẹ nhàng hiện lên trên đầu hỏa pháp sư, thêm vào đó
còn có một điểm số liên kích nữa. Tiêu Ngự thân mình cong gập lại, một kĩ năng
Phản Thủ Bối Thứ xuất ra, chủy thủ đâm vào lưng của hỏa pháp sư, hơn 170 điểm
thương tổn lại hiện lên trên đầu hỏa pháp sư, hắn nhanh chóng ngã xuống trên
mặt đất.

Tiếng động phía sau làm cho mấy người chơi phía trước giật mình quay lại.

- Là hắn!

- Giết chết hắn mau!

Chiến sĩ trong năm người này vọt tới Tiêu Ngự công kích, độc vu bên cạnh cũng
bắn một đạo độc hỏa thẳng tới Tiêu Ngự.

Quá chậm, Tiêu Ngự lạnh lùng cười, mò lấy trang bị, một cái Tật Phong Bộ biến
mất trong tầm nhìn của đám người này.

Ám Vu lập tức cắm một cái khuy thị chi nhãn xuống đất, dùng tầm nhìn của khuy
thị chi nhãn mà quan sát, bọn họ phát hiện ra chỗ của Tiêu Ngự, nhưng chỉ mới
vài giây, hắn đã chạy ra xa hơn mười mét rồi, vượt quá phạm vi tác dụng của
khuy thị chi nhãn.

Tiêu Ngự bình yên rời đi, trên mặt đất lưu lại một thi thể của hỏa pháp sư,
bốn người hai mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh buốt, tốc độ
của hắn quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phản ứng thì hỏa pháp sư đã bị
giết chết.


Tặc Đảm - Chương #115