Nộ Sát.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Ăn sáng xong Tiêu Ngự lại đăng nhập vào trò chơi.

Bầu trời đã sáng tỏ, Tiêu Ngự chuẩn bị tới biên giới phía nam quốc gia tìm chỗ
giết quái luyện lv, thuận tiện tham gia chiến trường luôn. Mặc một kiện áo
choàng màu đen mua được từ trong cửa hàng của NPC ra, thuận tiện che dấu đi
màu xanh lấp lánh của toàn bộ trang bị trên người, như vậy có thể tránh được
một ít phiền toái không đáng có, ra ngoài Minh Dạ Thành, hướng đến phía nam đi
tới.

“Mục tiêu của ngày hôm nay là thăng cấp 15, nếu như có thể giết thêm được mấy
người chơi thuộc liên minh Thiên Sứ, hắn là có thể đạt được.” Tiêu Ngự vẫn
nhớ, đến cấp 15 hắn còn phải quay về thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc một chuyến, đi
tới chỗ đạo sư đạo tặc Áo Đức tiếp nhận vòng nhiệm vụ thứ hai nữa.

Xuyên qua một mảnh rừng cây nhỏ ngoại thành Minh Dạ thành, Tiêu Ngự phát hiện
trên một sườn dốc nhỏ phía trước có một doanh trại màu trắng, không biết cái
doanh trại nhỏ này để làm gì.

“Mấy hôm trước lúc tới nơi này hình như là không có thấy một cái doanh trại
nào như vậy thì phải.” Xuất phát từ lòng hiếu kì, Tiêu Ngự hướng đến lều vải
đi tới, muốn nhìn xem cái này có tác dụng gì.

Chậm rãi tới gần lều vải quân doanh, Tiêu Ngự phát hiện ra bên trong có rất
nhiều người chơi đang hoạt động, hình như đang bận rộn làm gì.

“Kì quái, nơi này sao lại có nhiều người chơi như vậy, bọn họ đang làm cái gì
vậy?” Nơi này là phụ cận của Minh Dạ thành, khó có khả năng có người chơi
thuộc liên minh Thiên Sứ hoạt động, nếu là người chơi của Tà Ác liên minh thì
không có gì đáng sợ, Tiêu Ngự trực tiếp đi tới.

- Đứng lại, Người nào? – Một đạo tặc, một hoả pháp sư ngăn cản Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự ngừng lại, nhìn về phía đạo tặc cùng hoả pháp sư, hai người chơi này
chừng 25, 26 tuổi, cả hai đều mặc nguyên một bộ đồ lục trang, trang bị coi như
không tồi.

- Bỏ áo choàng ra đi! – Đạo tặc nói giọng ra lệnh, ngữ khí của hắn làm Tiêu
Ngự không thích chút nào.

- Nơi này là nơi dừng chân của đoàn đội Trường Không, muốn tiến vào phải xuất
ra huân chương đoàn đội, người ngoài không thể vào. - Hoả pháp sư lạnh lùng
nói.

Thì ra là nơi dừng chân của đoàn đội, về phần Trường Không đoàn đội này Tiêu
Ngự chưa từng nghe nói qua, cũng chẳng buồn đi hỏi thăm, nếu là nơi dừng chân
của một đoàn đội Tiêu Ngự mặc dù không thích khẩu khí của hai người kia nhưng
cũng không muốn phát sinh ra phiền toái không đáng, không nói gì. Quay đầu
chuẩn bị rời đi.

- Tiểu tử. Ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Ta bảo ngươi bỏ áo choàng ra
cơ mà, ta nhìn rất ngứa mắt! – Đạo tặc nọ ngăn cản trước mặt Tiêu Ngự tựa hồ
không cho Tiêu Ngự rời đi. Quay lại nói với Hoả pháp sư:

- Người này không chừng là gian tế của một đoàn đội khác phái tới dò xét
chúng ta.

Hoả pháp sư trừng mắt nhìn đạo tặc một cái, hiển nhiên là không cho hắn đừng
gây thêm thị phi.

Đạo tặc chần chừ một chút, không muốn mất mặt mũi để cho đối phương rời đi như
vậy, càng được thể mắng:

- Lần tới nhớ mở to mắt ra một chút, tránh xa nơi này ra một chút.

Tiêu Ngự hai mắt phát ra hàn khí, hắn không muốn có quá nhiều thị phi nhưng
cũng không phải loại người nhát gan sợ người gây phiền phức. Nếu như bị người
mắng như vậy mà vẫn bỏ đi thì đó không phải là phong cách của hắn.

Ngón tay Tiêu Ngự vừa động, hàn quang trong tay chợt loé, một cỗ sát khí mãnh
liệt đánh thẳng tới đạo tặc kia.

Tiêu Ngự động thủ quá nhanh, không có bất kì dấu hiệu trước nào, đạo tặc cuống
quýt dùng chuỷ thủ chống đỡ, hoả pháp sư cũng phản ứng theo điều kiện hướng
tới Tiêu Ngự thuấn phát phóng ra một tiểu hoả cầu.

Chuỷ thủ của Tiêu Ngự bay qua gò má trong ánh mắt sợ hãi của đạo tặc, vẫn còn
một khoảng cách so với phần mặt của tên đạo tặc kia, không có công kích vào
hắn, song lúc đạo tặc kia chống đỡ lại tiến sát tới thân thể Tiêu Ngự, một cái
con số thương tổn 13 điểm nhẹ nhàng hiện lên trên đầu Tiêu Ngự. Cùng lúc đó,
tiểu hoả cầu của Hoả pháp sư cũng công kích tới Tiêu Ngự, hoa lửa văng lên
khắp người Tiêu Ngự làm trên đầu hắn hiện lên con số hơn 80 điểm giá trị
thương tổn.

Tiêu Ngự khoé miệng lạnh lùng cười, nếu đánh người chơi thuộc về cùng một liên
minh, bọn họ đánh mình trước thì dựa theo quy tắc do máy chủ đầu não đặt ra,
sau khi bị người chơi cùng liên minh công kích, người bị công kích có ba phút
đồng hồ tiến hành phòng vệ mà công kích lại.

“Ba phút, vậy là đủ rồi.”

Đạo tặc không ngờ tới Tiêu Ngự công kích mình, ngược lại mình lại là người
đánh trước, trong lúc nhất thời có chút rối loạn tay chân, dù sao chủ động
công kích đánh chết người chơi cùng liên minh sẽ bị trừ đi điểm giá trị vinh
quang, ý nghĩa đoạn thời gian cố gắng gần đây nhất đều là uổng phí, nếu như
giá trị vinh quang biến thành âm, hệ thống sẽ trừng phạt nghiêm trọng, không
thể mua sắm vật phẩm ở cửa hàng NPC, bị NPC khinh bỉ không thể tiếp nhận được
nhiệm vụ.

“Một tên tân binh.” Tiêu Ngự hừ lạnh một tiếng, ở trong tình huống này, lại
còn hoảng hốt nữa, loại người mới này, không trách được bị phái ra trông cửa,
cũng chỉ có thể là loại chó cậy hơi chủ ra cắn người mà thôi.

Phản Thủ Bối Thứ!

Tiêu Ngự ra một đòn Phản Thủ Bối Thứ, xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, hung
hăng đâm vào bì giáp của đạo tặc.

100% độ hoàn thành, phá giáp!

Một con số hơn 200 điểm thương tổn nhẹ nhàng hiệ lên trên đầu đạo tặc.

- Lần tới nhớ nói chuyện khách khí một chút nhé! – Thanh âm lạnh lẽo của Tiêu
Ngự vang lên bên tai đạo tặc đang hoảng sợ, thậm chí hắn còn không có thời
gian phản kích, sau lưng truyền tới một trận thống khổ do bị tê liệt.

Dịch cốt tuyệt sát!

Đạo tặc còn sót lại một chút ít huyết lượng nhanh chóng mất hết, ngã xuống
trên mặt đất.

Tiêu Ngự thuận tiện đưa tay mò trang bị của đạo tặc rơi trên mặt đất, không có
bất kì thời gian dư thừa nào mà đi nói nhảm, hướng đến Hoả pháp sư đánh tới.

Hết thảy mọi việc phát sinh quá nhanh, đạo tặc chết cũng chỉ trong có vài giây
đồng hồ, hoả pháp sư thậm chí còn không kịp phản ứng lại, ma pháp thứ hai còn
đang trong thời giân tập trung thì Tiêu Ngự đã nhào tới trước mặt.

Cước Thích!

Tiêu Ngự đem Cước Thích cắt đứt ma pháp ngâm xướng của hoả pháp sư.

Hoả pháp sư bị đánh trúng một cước thích, kêu rên lên một tiếng xoay người
muốn chạy trốn.

“Muốn so sánh tốc độ với đạo tặc sao?” Tiêu Ngự nhanh như sét đánh, vọt tới
sau lưng hoả pháp sư, xà nha chuỷ thuỷ trên tay trái đâm vào sau lưng hoả pháp
sư, độc tốt nhanh chóng phát huy hiệu quả, tốc độ của hoả pháp sư liền chậm
lại, mỗi bước di động đều trở lên rất gian nan.

Tiêu Ngự xoay tròn thân thể một cái, Bối Thứ!

Trên đầu hoả pháp sư liền bay lên hơn 100 giá trị thương tổn.

Hoả pháp sư gian nan chạy vào bên trong cửa doanh trại, nhưng là sau khi trúng
độc xà hạt thảo tốc độ chậm lại khá nhiều, lúc này hắn khóc không thành tiếng,
huyết lượng chỉ còn lại hơn 100, chuỷ thủ trên tay Tiêu Ngự lại vừa đâm vào
người Hoả pháp sư.

Chết đi!

Chuỷ thủ tay phải Tiêu Ngự hung hăng đâm vào lưng của pháp sư.

Tổng cộng mới chạy được hơn ba mét, hoả pháp sư đã hết máu, gục ngã xuống trên
mặt đất.

Lúc này trong doanh trại mới phát hiện ra cửa trại có biến, người người chạy
ra ào ạt như ong vỡ tổ.

Mình dù sao cũng chỉ là một người, không thể cứng chọi cứng với nhiều người
chơi như vậy, Tiêu Ngự mò lấy trang bị của hoả pháp sư rơi xuống, xoay người
hướng ra xa chạy, chỉ trong chốc lát đã để lại sau lưng một hình bóng mà thôi.

- Đuổi không kịp, tốc độ người này thật nhanh.

- Đoàn trưởng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? – Mấy người chơi vây quanh một
vong linh chiến sĩ mặc ngân giáp hỏi. Như thế nào chỉ trong chớp mắt, đạo tặc
cùng hoả pháp sư đã bị chết rồi, mà nhìn theo bóng dáng ở xa xa đang rời đi,
lại chỉ có một người.

- Hồi sinh lại hai người bọn họ đi! – Vong linh chiến sĩ nhìn thoáng qua hai
cỗ thi thể, ở trước cửa nhà mà bị giết mất hai người, mặt mũi đều mất hết, lần
này dù có chết cũng phải nhất định lấy lại chút sĩ diện.


Tặc Đảm - Chương #114