Bày Hàng.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Tiêu Ngự nhìn sắc trời một chút, đã sắp hoàng hôn rồi, nhiều rất chỉ còn chừng
nửa giờ nữa để có thể thăng cấp, Tiêu Ngự đi ra bên ngoài, tiếp tục lữ trình
tìm quái.

Tiêu Ngự tiến nhập vào bên trong sa mạc, tìm kiếm quái vật cấp 3, tìm được một
khu vực toàn quái cấp ba sa mạc Độc Giác Trùng. Một người đơn độc đi sát quái
ngang cấp đạt được kinh nghiệm tương đối nhiều mà không gặp phải nhiều nguy
hiểm, Tiêu Ngự chính là tương đối cẩn thận.

Lợi dụng Tiềm Hành tiềm ẩn tới sau lưng một con Độc Giác Trùng kích ngất nó
bằng Thâu Tập, sau đó dùng công kích bình thường, chờ cho sa mạc Độc Giác
Trùng phản ứng lúc đó mới là lúc mình tấn công, Tiêu Ngự lùi về sau một bước,
sau đó một cái Phản Thủ Bối Thứ. Bởi vì Phản Thủ Bối Thứ có giá trị thương tổn
cực lớn, trên cơ bản Tiêu Ngự chỉ cần thi triển ra Phản Thủ Bối Thứ kĩ năng,
sa mạc Độc Giác Trùng chắc chắn phải nằm trên mặt đất.

Tiêu Ngự cân nhắc thực lực của mình hiện tại một chút, hiện tại mình có thể
vượt cấp khiêu chiến quái cấp 5 sa mạc Mạn Xà, nhưng là Tiêu Ngự còn không dám
tuỳ tiện đi tới khu vực của sa mạc Mạn Xà, bởi vì sa mạc Mạn Xà công kích quá
mạnh mẽ, nếu như vạn nhất nảy sinh ra một ít sự việc ngoài ý muốn, việc mình
khổ cực tăng cấp sẽ không còn tác dụng gì, suy nghĩ lại, chỉ còn kém một chút
nữa là thăng cấp rồi.

Phản Thủ Bối Thứ!

Độ hoàn thành 100% chứng kiến con số này, Tiêu Ngự hài lòng cười, trải qua
thời gian luyện tập dài như vậy, Phản Thủ Bối Thứ hoàn thành ngày càng tốt
hơn, cứ trong 10 lần công kích thì ít nhất có hai lần là 100% hoàn thành, thân
thể cũng bắt đầu đem động tác Phản Thủ Bối Thứ trở thành thói quen.

Mặt trời dần dần xuống ở phía Tây, chiếu xạ một màu đỏ sẫm tạo thành một màu
vàng kim trên sa mạc vô biên vô hạn, làm cho nơi này tăng thêm vài phần sắc
thái bi tráng, rực rỡ giống như một bức tranh sơn dầu đậm màu.

Đẹp giống như mộng ảo, Tiêu Ngự không thể tưởng tượng nổi, trong sa mạc không
ngờ lại có cảnh quan thần kỳ như vậy, không khỏi dừng chân nghỉ ngơi.

Khoảnh khắc xinh đẹp luôn luôn ngắn ngủi.

Màu sắc rực rõ này chỉ xảy ra trong vòng mấy chục phút đồng hồ, bầu trời trong
nháy mắt trở lên âm u, tối đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát, ngay cả giơ tay
cũng không thấy ngón.

Ở dưới tình huống đen tối như vậy đi tìm quái là chuyện rất nguy hiểm, Tiêu
Ngự đành phải về thành trước.

Ở trong thành, đem đầu khôi bỏ xuống, trong thế giới game bầu trời vừa mới đen
tối thì ở hiện thực trời vừa mới hửng đông, nhưng là ở trong căn nhà gỗ lúc
này, ánh sáng vẫn đen tối như cũ, duy chỉ có hai tia nắng độc nhất từ trên khe
hở ở trần nhà đang tinh nghịch chiếu xuống.

Tiểu Vũ đã đi học, trong nồi cơm vẫn nóng, Tiêu Ngự đứng lên hoạt động một
chút, phát hiện trên bàn có để lại một tờ giấy.

“Đồng chí Tiểu Vũ đi học, cơm ở trong nồi, trong đĩa còn có vịt nướng, đồng
chí Tiêu Ngự phải cố gắng làm việc.”

Mặt sau của tờ giấy có vẽ một khuôn mặt đang tươi cười.

Nhìn thấy tờ giấy này, Tiêu Ngự lại nghĩ tới dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, khuôn
mặt tươi cười của Tiêu Vũ, ăn chút cơm, yên lặng mà ăn, cố gắng, Tiêu Ngự tự
nhắc nhở chính mình, không vì cái gì khác, tất cả đều vì máu mủ tình thâm của
mình, vì muội muội đã gắn bó hơn mười năm rồi.

Ăn xong cơm, Tiêu Ngự đội đầu khôi, lần nữa tiến nhập vào trò chơi.

Bên trong game đúng là ban đêm, không có biện pháp gì để tìm quái, ngoại trừ
đi dạo ở trong thành, còn có thể làm cái gì đây? Như vậy càng có nhiều thời
gian để hiểu rõ hơn về game đi, Tiêu Ngự thầm nghĩ.

Tiêu Ngự ở trong thành đi dạo một hồi, phát hiện các người chơi khác đều bận
rộn rèn luyện kĩ năng sống, cơ hồ mỗi một game thủ đều học tập một hay hay kĩ
năng sống, như là luyện kim, rèn, công trình học, …. đều là lợi dụng ban đêm
để luyện tập.

Học tập một hai kĩ năng sống dùng để kiếm tiền cũng không tệ lắm, Tiêu Ngự hai
mắt sáng lên.

Mình lên học cái kĩ năng gì cho tốt đây? Không bằng trên diễn đàn quan sát một
chút đi, Tiêu Ngự thầm nghĩ, rời trò chơi, dùng đầu khôi tiến nhập vào diễn
đàn game, lật xem các cảm ngộ của người chơi đối với truyền thuyết Ân Trạch
Tư.

Từ các bình luận của các người chơi, ma dược học là thích hợp nhất cho đạo
tặc. Chế dược chia làm hai chi nhánh, một cái chính là Thống ma dược học, có
thể chế tạo các loại thuốc tăng ích, trị liệu, giải độc, cái thứ hai chính là
độc dược học, có thể chế tạo ra độc dược, các lại thuốc độc ác.

Đạo tặc thường xuyên bôi lên chuỷ thủ các loại độc dược, gia tăng thêm công
kích thương tổn, tác động thêm lên địch nhân các trạng thái xấu, tự nhiên cũng
dùng đến ma dược học, học tập ma dược học ngoại trừ có thể chế tạo độc dược
dùng để bôi lên chủy thủ, còn có thể làm nước thuốc trị liệu, tiết kiệm tiền
mua bình máu.

Cẩn thận cân nhắc kĩ, Tiêu Ngự quyết định học tập ma dược học, say này còn
phải dựa vào kĩ năng này để mà kiếm tiền nữa chứ, nếu học tập ma dược học, tự
nhiên cũng phải học tập thu thập thảo dược, tự cung tự cấp, cuộc sống cũng có
thể khá giả hơn một ít.

Tiêu Ngự nhìn lại một số các bình luận của người chơi phát biểu về ma dược
học, sau đó tiến nhập vào game, sau khi tiến vào game, Tiêu Ngự học tập ma
Dược học cùng thu thập thảo dược, hoàn hảo hai cái kĩ năng này đều không đắt,
chỉ cần 5 ngân tệ là được rồi. Nhìn một chút cái bọc đựng tiền của mình, vẫn
còn lại 21 ngân tệ. Ngoại trừ ngân tệ ra, còn có 5 kiện trang bị bạch bản của
các nghề nghiệp khác nữa.

Đem mấy trang bị bạch bản này bán cho NPC cũng không biết có được bao nhiêu
tiền, Tiêu Ngự đến một cửa hàng của NPC hỏi chút, cái trang bị bạch bản này
không ngờ bán chỉ có 5,6 đồng tệ, Tiêu Ngự lại có điểm không nỡ, không biết có
game thủ nào cần mua các loại trang bị này không, chỉ cần so với cửa hàng NPC
giá cao hơn một chút là được rồi.

Tiêu Ngự đi trên phố, phát hiện ra chỉ có thưa thớt mấy game thủ đang bày quán
bán trang bị, bọn họ bán trang bị phương thức rất đơn giản, xé một khối rẻ
rách, đặt ở trên mặt đất, đặt trang bị ở bên trên là được rồi, tiểu trấn Tháp
Ba Khắc, không có thành quản.

Game thủ quan sát các quầy hàng rất nhiều, nhưng chính thức muốn mua trang bị
lại không có mấy người.

Tiêu Ngự đi qua quan sát một chút, giật mình, bạch bản trang bị này không ngờ
mỗi kiện giá lại hơn 10 ngân tệ, không trách được không ai muốn. Nhìn cái quầy
hàng bên cạnh một chút, có ghi giá 8 ngân tệ nhưng không có một ai muuwsh

Chẳng lẽ trang bị thật sự rất đáng giá sao? Tiêu Ngự ngẫm lại, mình mặc dù chỉ
có level 3 nhưng trong các game thủ bình thường, xem như tương đối cao, tuyệt
đại bộ phận game thủ đều chỉ có chừng hai cấp, bọn họ giết quái số lượng ít,
tự nhiên cũng không ra được nhiều trang bị, rất nhiều người liền nghĩ tới đi
chợ đêm mua sắm một ít trang bị, tăng lên một chút phòng ngự, chờ ngày mai đi
giết quái có thể ung dung hơn một chút. Nhu cầu về trang bị số lượng đã tăng
lên rồi, giá cả tự nhiên cũng tăng lên.

Tiêu Ngự tính toán một chút, nhìn mỗi trang bị này cái ghi giá 5 ngân tệ, cái
ghi giá hơn 10 ngân tệ, thuần tuý là muốn lừa một số người chơi “gà” mà thôi.

Tiêu Ngự suy nghĩ một chút, cũng xé một khối rẻ rách, bày quán, đem mỗi kiện
trang bị ghi giá 6 ngân tệ mà bán ra. Tiêu Ngự hạ quán, đã có rất nhiều game
thủ đang đi qua, bất quá không một ai lại mua, có một số người thấp giọng tựa
như đang thương lượng cái gì đó, 6 ngân tệ vẫn còn có điểm hơi đắt.

- Huynh đệ, cái pháp bào này có thể giảm một chút hay không?

Một nguyên tốt pháp sư trẻ tuổi chỉ vào bố giáp pháp bào trên quầy hàng hỏi.

- Cái này giá đã là rẻ nhất rồi!

Tiêu Ngự lắc đầu, game thủ này ở bên cạnh còn đang chần chứ, chưa chắc đã
không mua, nếu Tiêu Ngự hạ giá kiện trang bị đó, như vậy các trang bị khác đều
phải hạ giá xuống, dù sao thời gian cũng còn sớm, dứt khoát cứ bày hàng tới
nửa đêm rồi mới nói tiếp, nếu như thật sự không có ai mua, hạ giá sau cũng
không muộn.

Nguyên tố pháp sư kia chần chừ một chút, cắn răng, làm ra vẻ quyết định, nói:

- Ta mua, đây là 6 ngân tệ.

Quả nhiên giá này mặc dù hơn đắt một chút nhưng vẫn là có người chịu tiếp
nhận, Tiêu Ngự trong lòng an tâm một chút, một lát sau, nhiều người lui tới
hơn, có thể họ phát hiện ra ở chỗ khác bán trang bị so với quầy hàng của Tiêu
Ngự có đắt hơn một chút, cho nên chỗ của Tiêu Ngự được nhiều người dừng chân,
trên quầy hàng số lượng trang bị ít dần đi, đến nửa đêm là lúc tất cả các kiện
trang bị đều được bán đi, Tiêu Ngự thu được 30 ngân tệ.

Thu hoạch coi như không tồi, việc này cũng làm Tiêu Ngự hiểu được một chuyện,
nếu buổi tối có thời gian nhiều như vậy, trang bị hẳn là đợi buổi tối rồi bày
ra bán, như vậy có thể kiếm được cho mình không ít tiền, có thể cho kinh tế
của mình dư giả ra không ít.

Tiêu Ngự thu hồi quầy hàng, đang muốn rời đi.

- Huynh đệ, chờ một chút đã.

Một thanh âm vang lên phía sau Tiêu Ngự, Tiêu Ngự quay đầu nhìn lại, chính là
nguyên tố pháp sư vừa nãy.

- Có chuyện gì sao? - Tiêu Ngự hỏi, sắc trời tối đen, bên cạnh đèn ma pháp có
chút sáng chút tối làm cho Tiêu Ngự có chút không thấy rõ bộ dáng của nguyên
tố pháp sư kia.

- Ta mới vừa rồi mua của ngươi một kiện trang bị, ta tên là Tập Hoả! - Nguyên
tố pháp sư kia giới thiệu.

- Ta là Tiêu Ngự! - Tiêu Ngự hồi đáp, hắn rất buồn bực, cái người này gọi
mình vội vội vàng vàng là có chuyện gì, hắn không phải muốn trả hàng chứ, đồ
đã bán ra, không thể đổi lại. Vì lễ phép Tiêu Ngự vẫn là báo tính danh.

Tập Hoả nói:

- Là như thế này, ta đang tìm một game thủ cùng nhau lập một tổ đội để luyện
cấp, ta level 4, là Hoả hệ nguyên tố pháp sư, ta thấy ngươi bày bán quán nhiều
trang bị như vậy, cấp bậc của ngươi chắc cũng không thấp, ít nhất là level 3.

Hắn phỏng đoán rất chuẩn, Tiêu Ngự đánh giá đối phương một chút, cái người gọi
là Tập Hoả này là thanh niên tầm 26, 27 tuổi, trên người mặc một pháp bào màu
xám mới mua của Tiêu Ngự, lúc này khoảng cách tương đối gần, xuyên qua ánh
sáng mờ nhạt, Tiêu Ngự có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn, bộ dạng của hắn có
thể xem như khá anh tuấn, cầm trên tay một thanh nam mộc pháp trượng, trang bị
so với Tiêu Ngự thì tốt hơn một chút, kiếm được nguyên bộ Bạch trang.

- Ta đúng là level 3, về phần tổ đội…! - Tiêu Ngự chần chừ, người này không
ngờ lại là muốn tìm mình vào tổ đội, 4 cấp hoả hệ nguyên tố pháp sư, trước mắt
mà nói, thật là cao cấp, hiện tại cả Tà Ác liên minh, cao cấp nhất cũng chỉ là
6 cấp mà thôi, bất quá đối phương lại là một hoả hệ pháp sư, tấn công thương
tổn cao, cấp bậc so với mình cao hơn một bậc cũng là lẽ thường.

- Đạo tặc cùng Hoả pháp, là tổ hợp không tồi, ngày mai có muốn cùng nhau đi
sát quái hay không?

Tập Hoả có chút chờ mong mà hỏi thăm, hắn vừa lúc thiếu một chức nghiệp cận
chiến ở phía trước, hắn có thể bộc phát ra giá trị thương tổn lớn nhất, cứ
theo kinh nghiệm phân theo tổ đội thì hai ngươi sát quái khẳng định nhanh hơn
so với một người sát quái rồi, tốc độ thăng cấp có thể nhanh hơn không ít. Tập
Hoả trong trấn nhỏ này tìm đã rất lâu, đều không tìm được chiến hữu thích hợp,
trên cái trấn nhỏ này tuyệt đại bộ phận đều mới 2 cấp, cho nên hắn mới nghĩ
tới Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự nhiều lúc đều tập thói quen một mình, không thích đi theo tổ đội
thăng cấp, mình một người thăng cấp cũng nhanh, càng huống chi mình còn muốn
luyện tập thêm kĩ năng, nhất là Bối Thứ cùng Dịch Cốt hai kĩ năng này, đều
chưa có nắm bắt được, vì vậy lắc đầu nói:

- Ta ngày mai còn có công việc khác, sau này có cơ hội gặp lại sau.

Tiêu Ngự rõ ràng là đang từ trối, nếu Tiêu Ngự đã không muốn vào tổ đội thì
quên đi, Tập Hoả có chút thất vọng nói:

- Vậy được rồi, sau này có cơ hội thì liên lạc sau.

Tập Hoả cũng khách khí nói, hai người không thể là bạn tốt liền đường ai nấy
đi.

Sau khi bán hết trang bị, ra ngoài ăn cơm một chút, Tiêu Ngự lại tiến nhập vào
trò chơi, không có gì làm, Tiêu Ngự đi dạo trong chợ đêm.


Tặc Đảm - Chương #11