Tiêu Ngự.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Đây là một phòng gỗ thấp bé nhất, hoang phế, đổ nát, không còn một từ tốt đẹp
nào để hình dung đến nó nữa, tựa như một lão nhân thấp bé tang thương, trải
qua năm tháng lạnh lùng mà kéo dài chút hơi tàn. Bên ngoài căn nhà gỗ, là
nhiều khối đá hình thành nên một khu phố, dơ bẩn, đục ngầu, không thể ở nổi,
nước bẩn từ phía trên chảy xuống, mà ngay cả một số con chó hoang đi tìm thức
ăn cũng phải bỏ qua nơi này.

Cái cửa thấp của căn nhà gỗ trước gió đầy mùi xú khí chỉ chực mở ra, phát ra
tiếng vang chi chi cha cha, nửa chắn lên tường, nghiêng nghiêng lung lay như
muốn đổ, bất quá cuối cùng cũng không có sụp đổ được.

Địa phương đến cả chó cũng không muốn đến, nhưng lại chưa chắc đã không có
người ở.

Chi cha một tiếng chiếc cửa mở ra, ở bên trong đi ra là một cô gái mặc chiếc
váy màu trắng, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, tóc đen buông xuống, phát ra
thật mượt mà như trân châu bình thường. Vân vê mái tóc của mình, cô gái dùng
ngón tay khều khều một chút tóc, để một ít tóc ra phía sau, sau đó dùng bàn
tay có chút trắng nhợt kéo váy lên một ít, nhảy về phía trước một bước, đứng ở
bên trên một khối đá tương đối sạch sẽ, sau đó hướng vào trong nhà lo lắng kêu
lên:

- Ca, nhanh lên một chút, huynh toàn ra muộn thôi!

Thanh âm của cô gái thật là thanh thanh thuý thuý tựa như Hoàng Oanh xuất cốc,
nghe rất êm tai.

Bên trong cửa gỗ thấp bé một nam tử đi ra, bộ dáng khoảng 25, 26 tuổi, bởi vì
cửa phòng của căn nhà gỗ thấp quá, nam tử không thể không đi qua mà không cúi
xuống thấp tới hơn phân nửa cái đầu.

Thấy nam tử đi ra, cô gái kéo váy, nhảy tới một tảng đá khác, nhường tảng đá
ban đầu cho đại ca đang đi ra.

Nam tử mặc dù mặc một bộ tây phục, cũ, đầy nếp nhăn. Nhìn qua có vẻ hắn có vóc
người tầm hơn một thước, hơi gầy yếu, nhưng lưng lại rất thẳng, thoạt nhìn anh
tuấn phi thường.

- Nhớ kĩ phải nghiêm túc làm việc nhé, không được đánh nhau nữa, nếu không,
nói thầm….Buổi tối không được ăn cơm.

Cô gái giơ giơ hai nắm tay rất nhỏ, hai mũi cau lại, sau đó ngọt ngào cười, lộ
ra đôi má núm đồng tiền nhợt nhạt, phi thường vui vẻ đáng yên, nếu như người
ta thấy được, khẳng định rất kinh ngạc, ở xóm nghèo lộn xộn này, tự nhiên lại
xuất hiện một cô gái xinh đẹp xuất chúng như vậy.

Làm việc? Nam hài trong mắt hiện lên một tia áy náy, cái này chẳng qua chỉ là
lừa gạt muội muội hắn mà thôi, hắn làm gì có nơi làm việc, người giống như
hắn, có thể tìm được việc gì sao?

- Ừ! Nam tử đáp, tay phải tự nhiên vuốt vuốt cái mũi, cổ tay áo tây phục cũ
màu đen đã hiện lên chút trắng, cánh tay của nam tử dị thường bắt mắt. Đây là
một đôi tay phi thường trắng trẻo, ngón tay thon dài, không có bất cứ vết sẹo
gì, trắng tự như một khối ngọc trắng ngần, đôi tay giống hệt như của nữ hài tử
có cuộc sống an nhàn sung sướng vậy, một đôi tay như vậy căn bản không nên có
trên người một nam tử như thế.

- Ca, tay huynh thật xinh đẹp!- Cô gái mím môi mỉm cười nói, khom lưng cúi
đầu đánh giá cẩn thật một hồi, nàng cũng rất kì quái, tại sao ca ca mình có
một đôi tay xinh đẹp như vậy, cô gái cúi đầu nhìn đôi tay mình, tự nhiên có
một chút tự ti mặc cảm, nhanh chóng đưa hai tay ra giấu ở đằng sau. Hai tay
này có một ít vết thương mà cũng có vẻ thô ráp nữa.

Nhìn thấy động tác của cô gái, nam tử hai cánh mũi hơi cay cay, quần áo trong
nhà đều là do cô gái giặt, bất luận đông lạnh hè nóng, đến tiết trời mùa đông,
trời giá rét như thế, đến sắt đá cũng có thể bị nứt ra, đôi tay xinh đẹp cũng
trở lên thô ráp. Nam tử cũng muốn giúp cô gái giặt quần áo những cô gái thế
nào cũng không chịu.

- Ừ! - Nam tử không phản bác, thấp giọng đáp, trong lòng rất xúc động, tay
ngươi mới là đôi tay xinh đẹp nhất thế giới, nam tử vuốt vuốt mũi cô gái, nói:

- Ta đi làm đây, muội phải đọc sách đấy nhé.

- Biết rồi! - Cô gái hất hất cái mũi, mở miệng tỏ vẻ bất mãn với hành động
của nam tử.

- Giữa trưa nhớ phải ăn cơm biết không, còn nữa buổi tối nhớ trở về sớm một
chút.- Nam tử lo lắng dặn dò.

- Được rồi, được rồi, biết rồi! ca phải biến thành bác gái trong hội Chữ Thập
Đỏ của bệnh viện mới đúng.- Cô gái thúc lưng nam tử lên phía trước.

Nam tử cười khổ lắc đầu, giẫm từng khối đá nhô lên rời đi cuối ngã tư đường.

- Ca, chờ một chút đã!- Cô gái vội vàng kêu lên.

- Có chuyện gì vậy? - Nam tử quay đầu lại hỏi.

Cô gái nhảy nhịp nhàng đuổi theo nam tử, đi tới trước mặt nam tử, mở cái miệng
nhỏ nhắn, ngữ khí có chút oán giận nói:

- Huynh xem huynh kìa, đi làm mà cả cổ áo cũng không gấp! - Giơ tay lên cổ
nam tử sửa lại cổ áo một chút, sau đó cẩn thận đánh giá lại, rồi lộ ra vẻ hài
lòng, vui vẻ nói:

- Tốt lắm, ca ca người vĩnh viễn là đẹp trai nhất, cố gắng lên!

Nam tử xoa xoa cái đầu của cô gái, mỉm cười, cô gái tươi cười luôn làm cho hắn
quên đi hết tất cả các phiền não.

- Ta đi! Nam hài nói xong đã biến mất cuối ngã tư đường.

Xuyên qua khu phố đầy đá này, sau đó lại đi qua mấy nơi đường tắt chật hẹp
không ai lui tới, trước mắt tự nhiên thông suốt, trước mặt là vô số nhà cao
tầng, người người qua lại “ngựa xe như nước” (ý nói đông vui tấp nập), cùng
với những thứ vừa thấy thật là hai thế giới bất đồng, phảng phất như phân biệt
thiên đường cùng địa ngục.

Nhìn quán rượu rực rỡ trước mặt, nhìn thì gần nhưng thật ra khoảng cách với
mình lại rất xa xôi.

Ánh mắt nam hài đảo qua mỗi một người đi đường, người đi đường trên người mỗi
động tác rất nhỏ, mỗi chỗ nhỏ nhất trên người đều không qua khỏi cặp mắt lợi
hại của nam tử. Nam tử này nhìn tới nhìn lui những người đi đường, hơi mang
chút thất thần, đi tới không có mục đích.

- Tiêu Ngự! - một thanh âm khoan khoái nhẹ nhàng ở phía sau vang lên, trong
giọng nói có pha chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Nam tử quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người người vừa đến, người đến là
một thiếu niên khoảng 26,27 tuổi, hắn trên người mặc độc một chiếc áo cộc, bên
dưới là một chiếc quần jean rách nát, cũng không biết nhặt được ở đâu nữa, bất
quá được giặt rất sạch sẽ.

- Là ngươi! - Tiêu Ngự vừa nói, ánh mắt lại chuyển hướng về phía đường cái.

- Đang tìm gì chứ! - Thiếu niên ánh mắt hướng về những người đi đường qua
lại, hỏi.

Tiêu Ngự vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, ngay cả chính mình còn mâu thuẫn nữa là.

Nhìn mặt người thiếu niên kia một chút, Tiêu Nhự nhớ tới lần đầu tiên gặp
thiếu niên kia, bởi vì thiếu niên kia trên đường hành khất bị người ta đánh
đập suýt chết, chính là Tiêu Ngự đã đem hắn tới hội Chữ thập đỏ của bệnh viện,
từ khi đó, hai người quen biết nhau, bất quá cũng chỉ là quen biết mà thôi.

- Ngươi có một thân bản lãnh, nhưng lại luôn luôn không ra tay, ngươi cuối
cùng là đợi cái gì? Nếu không, ngươi dạy ta một chút đi, nếu ngươi có thể dạy
ta, sau này kiếm được bao nhiêu ta đều đưa cho ngươi một nửa được không ?-
Thiếu niên cầu xin nói.

Tiêu Ngự lắc đầu nói:

- Hầu Tử, cho dù ta đồng ý dạy ngươi, ngươi cũng không học nổi.

- Tại sao? - Người thiếu niên kia gọi là Hầu Tử bất đắc dĩ hỏi lại, ánh mắt
rơi vào đôi bàn tay trắng nõn thon dài của Tiêu Ngự, rất khó tưởng tượng loại
người như bọn họ lại tồn tại một người có đôi tay như vậy, hai tay này nếu để
đàn dương cầm có lẽ phi thường thích hợp đi, hầu tử thầm nghĩ, tựa hồ có thể
hiểu được cái gì đó.

- Quên đi, không học sẽ không học.

Hầu Tử thở dài nói, nếu như người khác có bản lãnh này, Hầu Tử khẳng định sẽ
không từ thủ đoạn mà học được, nhưng là Tiêu Ngự không giống thế, Tiêu Ngự là
bằng hữu của hắn, tuy Tiêu Ngự không coi hắn là bằng hữu nhưng hắn vẫn coi
Tiêu Ngự là bằng hữu, hơn nữa lại là bằng hữu sinh tử.

Ánh mắt Hầu Tử từ trên người Tiêu Ngự rời đi, hướng tới một nữ nhân yểu điệu
tầm hơn ba mươi tuổi. Nữ nhân yểu điệu này vóc người cao gầy, mặt váy siêu
ngắn, trên cặp đùi thon dài xinh đẹp đi một đôi tất chân màu ngọc toả ra vẻ
hấp dẫn trí mạng, bất quá ánh mắtcủa Hầu Tử không phải hướng về đôi chân đẹp
của nàng, mà là hướng đến chiếc ba lô màu đen trên lưng nàng.

- Xin lỗi! - Hầu tử thấp giọng nói, sau đó hướng tới phương hướng của nữ nhân
kia đi tới.

Hầu Tử là một kẻ trộm, hắn tiếp theo chính là muốn ăn trộm trong ba lô của nữ
nhân kia một số vật.

Vì cuộc sống mà thôi, không có gì là đúng hay sai cả. Tiêu Ngự đôi mắt hiện
lên một tia ảm đạm, tự giễu chính mình, chính mình không phải cũng thế sao,
cũng là kiếm ăn từ trong túi người khác.

Tiêu Ngự cũng là một tên trộm! giống như ăn trộm, không khác gì Hầu Tử, nhưng
Tiêu Ngự tự nhận là mình với tên trộm cắp khác có phân biệt.

Tiêu Ngự có chút thất vọng đi tới phía trước, tìm ba bốn giờ rồi, đi qua cả
nửa thành phố. Thỏ không ăn gần hang. Tiêu Ngự cũng không dám hành động ở gần
nhà.

Hắn khi thì ngồi ở trong một góc mà quan sát, khi thì đi một đoạn đường ngắn,
thuỷ chung cũng không có phát hiện ra được một con “dê béo” nào thoả mãn cả.
Tiêu Ngự có thói quen, hắn đôi khi cả nửa tháng cũng không bắt được một con
“dê béo” nào. Trên thực tế thủ đoạn của Tiêu Ngự, đi qua một con phố có thể
tuỳ tiện dắt được khá nhiều con “dê béo”, chỉ là hắn sẽ không làm như vậy.

Tiêu Ngự ngón tay phải động đậy, hai ngón tay như bạch ngọc không có chút tì
vết nào, một đạo ánh sáng hiện lên rồi lại biến mất không thấy, đạo ánh sáng
đó phảng phất chưa từng xuất hiện ở đây.

Tiêu Ngự giơ đôi bàn tay phải của mình lên, năm ngón tay mở ra, ánh mặt trời
xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, đây là một đôi tay hoàn mỹ như thế
nào? Nhưng hai tay này lại dùng để đi ăn trộm, Tiêu Ngự ngước đầu lên nhìn ánh
sáng mặt trời chiếu qua làm hiện ra ngón tay hồng hồng lộng lẫy, tự nhiên sinh
ra một chút căm ghét đôi bàn tay này.

Tiêu Ngự dừng lại trên đường một chút, đôi khi là đến cả giờ đồng hồ, hắn có
thể đi như vậy cả ngày trời, sau đó về nhà với hai tay trống trơn à.

Lúc Tiêu Ngự đi qua một góc đường, có nhìn thấy hai tên dáng vẻ lưu manh tầm
hơn 30 tuổi, trong đó có một người tóc trắng, người kia trên người mặc một bộ
áo tây phục, nửa dưới cũng mặc một cái quần jean rách nát có vài phần tương tự
như quần của Hầu Tử.

Những người này hơn phân nửa là trên đường rất hỗn đản, lầm một đạo tặc, tốt
nhất là chớ chọc vào đám người này. Bởi vì trộm cắp bình thường, bị phát hiện
nhiều nhất cũng chỉ là bị mắng vài tiếng mà thôi, trộm của những người này,
nếu như bị phát hiện khẳng định là sẽ bị đánh cho rất là thê thảm, có đôi khi
bị người đánh chết nửa người ấy chứ.

- Mụ đàn bà nọ cũng thật ghê gớm, trộm đã không được lại đánh lại tao, bực
thật! - Tên tóc trắng nói một hơi.

- Đừng nói nữa, càng nói càng thêm giận, lần tới phải chỉnh mụ đàn bà đó đên
cha mẹ cũng không nhận ra nữa! - Tên quần Jean rách nát mắng.

Hai người hùng hùng hổ hổ đi tới, trên đường người đi đường cũng không dám
nhìn nhiều, vội vã đi qua, sợ rằng vô ý mà chọc tới đám người này.

Tiêu Ngự ánh mắt đảo qua hai người, chỉ là dừng lại trên người họ vài giây
thôi, rồi cúi đầu, đi tới phía bọn họ.

- Thằng thỏ con này, nhìn cái gì vậy mày? - Tên tóc trắng mắng, ánh mắt nhìn
vào nếp nhăn trên trang phục tây trang cũ kĩ của Tiêu Ngự, khoé miệng cười
nhạo, tiểu tử này nhìn qua lớn lên chắc chỉ là một con chó trong hình người mà
thôi, còn giờ là hình dạng của một con vịt đây.

Tiêu Ngự không có trả lời, vội vã đi tới.


Tặc Đảm - Chương #1