Kiếm Tiền


Người đăng: thangbr147@

Ngày hôm đó khiến Lưu Vân Tử nhận ra sự yếu ớt của mình, ngày hôm đó khiến
hắn nhớ ra được cuộc sống luôn không đơn giản. Hắn cần thực lực, cần cương
đại để có thể bảo vệ Yên Nhiên và để có thể báo thù.

Thật ra, muốn thực lực rất đơn giản, chỉ cần sỡ hữu một quyển công pháp phù
hợp, vài cuốn võ kỹ phù hợp, đan dược phụ trợ, pháp bảo phù hợp
,..v..v..Tất nhiên con đường dê dàng nhất có được những thứ đó chính là tiền ,
là kim tệ. Lưu Vân Tử cảm khái, quả nhiên quyền lực của tiền vẫn luôn cường
đại dù ở bất cứ nơi đâu.

Chảy xuôi dong máu của hắn đúng là dòng máu hoàng tộc, hắn đúng là được gọi
vương tử, nhưng nghèo a ! Hắn mang danh vương tử cũng thật nhụt chí mà !

Hắn thật ghét cay ghét đắng tên vua là cha Lưu Vân Tử cũ, chỉ vì một căn bệnh
mà bỏ hai mẹ con họ một xó, hắn dù sống 2 đời vẫn thấy khó hiểu, nhân tính
tron con người luôn tồn tại sao? tình người ai ai cũng có sao?

Hắn lắc đầu, bây giờ việc của hắn là xoay quanh chữ tiền, cái khác không
quan trọng.
" Bây giờ la ta cũng có thể chế dược, liệu có bán được giá không nhỉ?" hắn
nói nói rồi lại lắc đầu, dược mà hắn chế thật đúng là tiên tiến, đúng là cao
minh hơn ơ đây, bằng chứng sống là chính hắn có thể vuọtw qua căn bệnh hiểm
nghèo nhưng người ở đây thì không, dù vậy đây cũng chỉ dành cho thường nhân a,
bệnh đó còn không thể lây cho tu sĩ, tu sĩ cần gì dùng thuốc của hắn.

Nhưng thật ra cũng có thể ... nếu họ bị dính một loại độc mà từ thảo dược chế
đâu? độc của thảo dược chắc chắn sẽ không phải tu sĩ có thể dễ dàng giải như
linh thảo a, linh thảo độc là từ chân khí ẩn chứa độc tính có thể bằng chân
khí chèn ép, nhưng còn thảo dược độc là từ dược độc, phải dùng thảo dược
tính xung khắc để giải.

"Thử chút cũng không chết ai, được." hắn cảm thấy thoải mái một chút rồi leo
lên giường ngủ, lão thiên chính là để hắn 2 bàn tay trắng đứng lên thì hắn
chính là hai bàn tay trắng đứng lên, hắn không phải đen đã cạn dầu, hắn
không thể dừng bước ở đây được.

Sáng hôm sau LVT mặc thường phục cùng 2 tên hộ vệ mang vài cái giỏ lên đồi tìm
thảo dược. Tại sao là đồi thì cũng dễ hiểu thôi, ở trên đường thì khó mà có
thể thấy thảo dược, ở trên núi, rừng thì nhiều thảo dược nhưng lại có man thú
, hắn muốn thảo dược nhưng lại muốn mạng hơn a.

Ngoài dự liệu của Lưu Vân Tử chính là ở đây thảo dược mộc khá nhiều dù chỉ đơn
giản một cái ngọn đồi, nơi đây đúng là xa xa Địa Cầu không thể so được, thật
là bảo địa. Hắn vừa lặt vừa chỉ các hộ vệ lặt, tương lai hắn không muốn lại
tự thân kiếm thế này, có người sai vặt không sai chín là ngu.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, tối tới sau khi chế xong 1 lượng dược, hắn khoác
lên trường bào đen, đi ra vương phủ rồi một mình đi vào hắc thị.

Sau khi đi vài vòng các con hẻm trong thành thị ,trước mặt hắn chính là một
dãy các gian hàng xập xệ, có người tới người đi ai ai cũng có cách ẩn danh
riêng của mình dù vậy, không khí ở đây cũng không ngột ngạt như hắn tưởng.
Nhưng là nếu hắn có thể chọn ở ngoài thành thị bán độc dược, hắn chính là
không thèm vào cái chốn thị phi này nhưng đời đâu được như mơ, hắn không có
quyền lựa chọn, ai bảo hắn bán chính là độc dược đâu ?

Hắn kiếm một cái gian hàng thuận mắt rồi tiến tới. Gian hàng chiếm đa phần
bình lọ, rất ít chiến khí và võ kỹ như cửa hàng khác.
Người trung niên trong gian thấy LVT đến mặt mày hí hửng:"Khách nhân đến là
muốn lựa gì a?"

"Ngươi đây có bán độc dược hay không?" Lưu Vân Tử nói với giọng trầm trầm ,
hắn mà dùng giọng 11 tuổi của mình ở đây thì chắc chắn không được tốt lắm.

"Tất nhiên, ngài là muốn mua mấy giai độc dược a?" Người trung niên nét cười
rộng mở, của hàng ông bán độc dược chính là chủ đạo.

"Ta muốn bán độc dược, ngươi có thể định giai sao?" Câu trả lời của Lưu Vân
Tử làm ông thất vọng, nhưng ông nhanh chóng đáp lại "Có thể cho ta xem sao?"
ông nghĩ nếu là cao giai đan dược giá được cũng sẽ tốt mua.

Lưu Vân Tử trút một viên màu đen từ bình ngọc mang sau lưng ra. Người trung
niên chau mày, ông cảm thây lạ vì viên dược không có chân khí vây quanh ,
chẳng lẽ hôm nay thật trái gió trở trời có tên điên rảnh rỗi đến chơi ông sao?

Như thấy được sự biến hoá của ông trung niên, Lưu Vân Tử nói:"Đây là viên
dược dùng làm ám khí, ong có thể thử bóp viên dược, ta có giải dược, không
phải lo"

người trung niên càng là khinh bỉ liếc nhìn Lưu Vân Tử, đây không biết có
tính là một viên dược không mà còn bày đặt giải dược, ông nghĩ cũng không
nghĩ bóp nát viên độc dược.

1 tầng hắc vụ xông ra thẩm thấu vào tay ông ,ông kinh ngạc rồi nhanh chóng tụ
tập chân khí vào tay mình.Nhưng nhanh chóng ông cảm thấy không ổn, tay ông
vẫn cứ đen dân, khôg có dâu hiệu chậm lại, ông còn cảm thấy khí tức tử vong
đang dâng lên.

Lưu Vân Tử mỉm cười, xem ra hắn đoán đúng, hắn thật có thể kiếm tiền bằng
độc dược. Hắn không nhanh không chậm lấy ra một viên dược màu trắng đưa cho
ông trung niên.

Ông nhanh chóng nuốt lấy viên dược rồi điều động chân khi vận hành, một việc
làm bình thường mà ai ở Minh Châu Đại lỤc cũng sẽ làm nhưng Lưu Vân Tử chính
là chề môi, độc dược hắn chế há có thể dùng chân khí điều động như vậy sao?
Hắn tiếp cận ông trung niên rồi điểm vào các huyệt trên cánh tay ông, màu đen
trên tay ông mới bắt đầu ngừng lan truyền, không lâu sau liền tán đi. Mồ hôi
đầy mặt, ông trung niên run rẩy hỏi"Đây .. đây là cái gì độc dược?"

Lưu Vân Tử mỉm cười "1 viên ngọc 300 kim tệ, 1 bình 5 viên, ta có mang 7
bình, bán 1 vạn kim tệ bao gồm cả giải dược, thế nào?" hắn tính tính chỉ bán
được 200 kim tệ một viên thôi, nhưng nếu ông chính là thế hoảng sợ thì hắn
cang là được nước lần tới a. Trời phù hộ không biết dung chính là ngu !

"Ta vào thông báo bà chủ" ông trung niên luống cuống đi về sau gian hàng.


Tà Y Ngạo Thiên - Chương #5