"Đúng, chờ lão bà yêu dấu của ta trở thành một cái Nguyên Anh đại tu sĩ a! "
Thế Nhơn cười.
Khuôn mặt lại một trận nóng bừng, Vũ Đình ngập ngừng nói :" Ta...ta chưa quen
cách xưng hô này! "
"Ây dô, sẽ quen....sẽ quen mà...!" Thế Nhơn xoa xoa đầu nàng.
Ngươi đang sờ đầu một người "đã từng " là Kim Đan tu sĩ đó con kiến Trúc Cơ
kia, nhưng không hiểu sao ta lại ....không muốn ngươi buông tay ra.
Tim đập nhanh quá , mặt ta nóng quá....đây là cảm giác gì.
[Nội tâm một trận rối tung, Vũ Đình nàng....rốt cuộc có yêu hắn không ?
Một người cứu sống ta...mà còn đến tận 2 lần, hỏi thừa rồi.
Ta Vũ Đình ...nguyện yêu hắn suốt đời này. ] ( Đóng khung: Độc thoại nội tâm )
Hít một hơi sâu, Vũ Đình ngước mặt lên hỏi :"Ngươi có yêu ta thật lòng hay
không?! "
.
.
.
.
Đứng hình -Thế Nhơn khó hiểu gãi đầu :"Nàng hỏi gì mà lạ thế, ta đương nhiên
yêu nàng rồi! "
"Ngươi ngoài ta ra...còn rất nhiều nhân tình đúng không?!" Vũ Đình nắm tay
siết chặt lại đau khổ nói.
---Móng tay nàng đâm sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu đào rơi lã chã
xuống.
.
.
.
.
"Bốp! "Một cái tát đau điếng Thế Nhơn dành cho nàng , hắn ôm chặt nàng vào
lòng....dữ tợn nói :"Ta đã từng thề ai làm lão bà ta bị tổn thương....ta sẽ
khiến hắn sống không bằng chết, nàng làm như vậy....ta đau lắm. Ta đã từng mất
đi thứ quý giá nhất của mình , ta không muốn mất đi một thứ gì nữa cả. Ai cướp
lấy đồ của ta....hồng hộc...hồng hộc....hả?! "
Vũ Đình nàng sợ, khuôn mặt của hắn....kinh khủng quá. Run rẩy....bất an....lo
lắng....đây là cảm giác của nàng khi chạm vào ánh mắt của hắn.
"Aaaaa....!" Nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Vủ Đình trong ngực mình, Thế Nhơn hét
to một tiếng....buông nàng ra và chạy vào trong hang động.
"viu...viu...!"từng cơn gió lướt qua khuôn mặt nàng , Vũ Đình chỉ đứng ngây
ngốc ở đó.
Một lát sau, nàng chạy thật nhanh vào hang động....đập vào mắt nàng là Thế
Nhơn. Hắn đang dùng một viên đá sắt nhọn cứa vào tay mình,....
"Dừng lại! Ta nói ngươi dừng lại,...lão công! "Vũ Đình hét lên.
Ngừng lại, động tác của Thế Nhơn đã dừng hẳn....nhưng hắn vẫn không quay lưng
lại nhìn nàng.
"Ập! "Nàng ôm hắn từ đằng sau, hai hàng lệ tuôn trào vào vai hắn. Nàng nức nở
khóc :"Lão công, ta sai rồi....sai rồi. Tha thứ cho ta
nhé...nhé....hic....hic...!"
--- 5 phút trôi qua, Thế Nhơn hắn rốt cuộc cũng quay lại....trong tay cầm một
chiếc vòng làm bằng đá quý trông rất đẹp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, ... hắn che miệng cười khúc khích :"Nàng tưởng ta đang rạch
tay mình à, ta đâu có ngu. Ta chỉ đang gia công lại chiếc vòng tay này cho
nàng thôi...ha ha! "
Phồng má lên, Vũ Đình lau đi hai bên nước mắt...giọng nói lạnh lùng :"Vui
không?!"
"Hả ? Cái gì?! "Thế Nhơn ngoáy tai nghe lại.
"Ây da, ây da đau ta ....nàng làm gì thế?! "
"Chống cự vô ích, coi hai cái lỗ tai của ngươi đây! "
"Đầu hàng, ta đầu hàng! "
"Hi...hi....ha....haha , lão công là đồ ngốc! "
....
Một thời gian sau, dụi đầu vào trong ngực Thế Nhơn....Vũ Đình giọng hình sự
:"Chàng có bao nhiêu nhân tình?! "
"Haizzz, lão bà....ta có hình như là....!"Thế Nhơn đem bàn tay ra mà đếm
ngón....lát sau, hắn mới nhìn nàng hỏi lại :"Chắc không?! "
"Chắc! "Vũ Đình tim đập mạnh.
Thế Nhơn với vẻ mặt khốn nạn cười nói :"Cho ta mượn tay nàng một lát! "
"Hả?! "Vũ Đình tròng mắt mở to, sau đó ....đôi nắm đấm nhỏ nhắn đánh liên tục
vào ngực hắn . Vừa đánh nàng vừa chu mỏ nói :"Đập chết cái tên đào hoa ngươi!
"
Do nàng quá đáng yêu, cho nên trong chốc lát không kiềm chết...Thế Nhơn hắn
lại hôn nàng một cái. Sau đó vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của nàng, ôn nhu nói
:"Ta có tổng cộng có 3 tình nhân : Mị Nhi Đại trưởng lão của Ma Cốc, Tử Xà Tam
trưởng lão của Thú Cốc và nàng cái kia muội muội nữa. Hết rồi! "
"Ừm....!"Gật đầu thoã mãn với kết quả đã có, Vũ Đình lát sau lại hỏi :"Còn Chu
Chỉ Tình thì sao ?! "
"A! "Thế Nhơn giật mình một cái, tròng mắt xoay vòng nhanh nhẹn đáp :"Ta với
tiểu hài tử không có tình cảm lắm, nàng ta chỉ là bị ta lợi dụng thôi! "
"Ồ, lão công ! Ngươi có quên hay không....ngươi cũng chỉ mới 18 tuổi thôi a!
"Vũ Đình chỉ ra sai xót.
"Bốp! "Bất chợt Thế Nhơn đánh vào mông nàng một cái, trầm giọng :"Ta là người
trưởng thành rồi! "
"Ồ! "Vũ Đình vừa gật đầu, vừa xoa mông.
"Lão công! Ta muốn hỏi? ! "Vũ Đình hoạt bát giơ tay lên.
Thề Nhơn cũng phối hợp giả vờ vuốt chùm râu trong tưởng tượng, giọng điệu mang
đậm chất tiên sinh :"Mời nàng! "
Vũ Đình ánh mắt long lanh hỏi :"Lão công! Khi nào ta mới được Kết Anh ?! "
"A hèm, vị cô nương này Kim Đan vừa bị vỡ... thân thể suy yếu. Việc đầu tiên
cần làm đó là cải thiện thể chất của bản thân a! "
Vũ Đình nghiêng đầu, đáng yêu hỏi :"Thề chất của ta ?! "
Cốc nhẹ vào đầu nàng, hắn nghiêm túc nói :"Muốn cải thiện thể chất của
nàng,....ta sẽ phải "ăn" nàng! "
"Á!Lão công , chàng muốn ăn ta ! "Vũ Đình mặt mày tái mét nhìn Thế Nhơn.
Thế Nhơn mặt cười bỉ ổi :"Ha! Đúng vậy, ta sẽ phải ăn nàng! "
Nói xong, hắn đè nàng thật nhanh xuống mặt đất...
----một tiếng sau----
"Lão công! Ta phải bị chàng "ăn" trong một tháng mới có thể Kết Anh được hả?!
"Vũ Đình không một mảnh vải che thân hỏi.
"Đúng, đúng là như vậy! Ngày nào cũng phải "ăn" ...nếu không sẽ bị ....à, mà
thôi ghê lắm! "Thế Nhơn có dịp hù doạ nàng một phen.
"A, Lão công đáng sợ quá! "Vũ Đình che mặt khóc.
...
Tối đến, hai người một nam một nữ...biết ai rồi đấy. Đang ngồi dựa vai vào
nhau để ngắm thác nước chảy xuống....
Bất chợt , Vũ Đình đưa tay phải ra trước mặt Thế Nhơn. Giọng nói lên mặt
:"Vòng tay của ta đâu?! "
Thế Nhơn mặt xám lại, véo nàng một cái ngay bên hông ...hắn hách dịch nói
:"Không đưa, chờ lão bà Kết Anh thành công....ta tặng sau ! "
Xoa xoa làm dịu cơn đau nhói, Vũ Đình khó chịu nói :"Hứ, chờ đi! "
----Một lát sau, Vũ Đình lại ấp úng lên tiếng :"Ta biết...việc này có hơi ích
kỷ, nhưng làm ơn cho ta biết đi lão công. Ta là người thứ mấy của chàng ?! "
Không trả lời,....Thế Nhơn chờ cho nàng cúi đầu xuống thật thấp sau đó mới giơ
ra một ngón tay.
Nhoẻn miệng cười sung sướng, nàng càng ôm chặt tay của hắn hơn.
P/s: Nói thật, ta cũng méo biết ta ghi cái gì nữa....tình cảm lộn hết cả lên .
(-_-)
Không cầu gì, chỉ cầu không "vật liệu xây dựng "...