"pặc....pặc....!"Nam Du Thành khớp xương kêu răng rắc giòn giã, khí thế khủng
bố bộc phát và ánh mắt vẫn không quên liếc nhìn Hàn Tín.
Khuôn mặt dần nghiêm túc lại, Hàn Tín trong lòng hối hận ...hắn thật không ngờ
Nam Du Thành vẫn còn mạnh như vậy.
Nhưng bây giờ không có thời gian nữa rồi, phải liều thôi! Hàn Tín bắt đầu
trước với một quyền bình thường nhằm do thám Nam Du Thành.
"Oành...!"Hàn Tín một quyền đến, Nam Du Thành một tay cản. Tiếng da thịt va
chạm của cả hai không vang to là mấy, có thể nói Nam Du Thành hắn cũng chưa
tung hết sức.
Hàn Tín lui nhanh về sau mười mấy bước chân, vận chuyển chân khí vào tay phải.
Rồi lại phóng nhanh về trước tiến công liên hoàn , vào đầu....vào
hông.....thốn nhất là vào khuôn mặt.
Do tốc độ không thể theo kịp Hàn Tín, Nam Du Thành chỉ có thể đến một quyền đỡ
một quyền.
"Keeng..keeng..! "Tiếng kim loại vang lên liên hồi, may cho Nam Du Thành là
một người luyện thể....vẫn có thể miễn cưỡng đỡ được thế công dồn dập của Hàn
Tín.
Điều Nam Du Thành khó hiểu nhất ....đó chính là Hàn Tín hắn đã ra hơn nghìn
quyền, nhưng hình như vẫn chưa có ý định dừng lại a.
Nhìn khuôn mặt của Hàn Tín mà xem, không có cả một giọt mồ hôi nào. Ánh mắt đó
của hắn trông thật là kiên quyết, có một chút gì đó thật là bi thương ẩn trong
con ngươi của hắn....
.
.
.
.
Một nơi nào đó....vào 12 năm trước.
"Hây da! Hây da! Hộc...hộc....hộc! "Đây là một cái tiểu nam tử khuôn mặt
....có hơi gầy, nhưng rất là anh tuấn. Mặt mày đầm đìa mồ hôi, nếu để ý ta có
thể thấy được bàn tay hắn đã bị chai sạn một mảng lớn.
Kế bên tiểu nam tử là một lão già râu tóc bạc trắng, ánh mắt chăm chú nhìn
tiểu nam tử kia luyện tập. Sau khi thấy được kết quả, lão già khuôn mặt uy
nghiêm nói :"Còn quá yếu , Tín Nhi ngươi phải nỗ lực hơn! "
Tiểu nam tử....à Hàn Tín chứ nhỉ, khuôn mặt phấn khích mong chờ một lời
khen.... nhưng sau khi nghe được lời nhận xét của lão già. Hắn lại cuối đầu ủ
rũ , chán nản :"Vâng! "
Không nói không rằng lão già quay lưng bước đi....nhưng đi được vài bước lão
già như chợt nhớ đến chuyện gì đó. Quay sang hỏi Hàn Tín :"Tín nhi, con bé
Uông gia thế nào rồi?!"
Giật mình ngẩng mặt lên, Hàn Tín thất vọng nói :"Tỷ ấy chỉ xem con như sư đệ
mà thôi!
Lão già lắc đầu nhè nhẹ, lát sau lại an ủi :"Các ngươi còn trẻ , còn rất nhiều
thời gian để tìm hiểu nhau. "
Ngập ngừng trong chốc lát lão già lại nói thêm:"...Đâu như ta đây,ta thật sự
đã quá già rồi! "
Hàn Tín nhìn bóng người lão già rời đi , khóe mắt bỗng dưng đỏ lên. Lầm bầm
:"Gia gia , ngươi chờ ta. Ta sẽ gánh vác gia tộc này, ta sẽ cưới Tình tỷ! "
....
Vì gia tộc của ta, ta phải mạnh mẽ hơn....nhắc nhở bản thân trong đầu. Hàn Tín
hét lớn một tiếng, dồn chân khí vào nắm đấm của mình :"Phượng hoàng quyền! "
Một đầu phượng hoàng hư ảo bao bọc đầu quyền của Hàn Tín, đập thẳng vào bụng
của Nam Du Thành.
"phốc....!"Nhanh quá! Nam Du Thành hoảng sợ, một quyền này lợi hại quá.
Loạng choạng đứng dậy lau vết máu nơi khoé miệng, Nam Du Thành hít sâu một
hơi. Ánh mắt nhìn Hàn Tín như một kẻ thua cuộc, sau đó hét lên :"Rống...Tiên
Long Nhân quyết - huyết mạch áp chế! "
Nếu như so sánh với trận đấu giữa Nam Du Thành vs Đại Ngưu ở lần trước, thì
trận đấu lần này Nam Du Thành đã quyết định lật hết bái ra. Ý định của hắn bây
giờ là chỉ cần thắng được Hàn Tín, dù trận sau có thua Chu Chỉ Tình cũng được.
.
.
.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm được hay không thì phải coi lại cách ăn ở a.
Một tiếng long ngâm, rất là lớn hướng Hàn Tín mà tới....cũng đúng vào lúc đó
một tiếng phượng khiếu không hẹn mà cùng vang lên.
"Oành....rống ...!"(con tác không biết phượng hoàng kêu ra sao nữa @ [email
protected] )Một trận không khí nổ vang , khói
bụi mù mịt trên sân đấu.
Sau một hồi khói bụi dần tán , mọi người đã thấy được một thân ảnh....đó là
thân ảnh của Nam Du Thành. Vảy rồng chảy máu lấm lem , hắn đứng rất "vững"
miệng thì lẩm bẩm :"không thể nào....không thể nào....Á....!"
Một tiếng thét gào bất ngờ, Nam Du Thành hai tay ôm đầu mà nắm mà bứt. Không
thể chịu nổi hắn đành đập đầu vào nền của sân đấu :"Đùng....rắc....rắc....!"
Một cú đập khá là ứ ự , đến cả sân đấu còn phải nứt ra mà.
Nam Du Thành ngất tại chỗ, đôi mắt trắng dã trợn tròn.
Phía bên kia, khói bụi mù mịt đã không còn....mọi người đã có thể thấy được
một cái hố sâu 5m . Trong cái hố sâu đó là Hàn Tín chứ ai nữa, hắn ngoại trừ y
phục có chút rách nát. Nhưng vẫn không bằng một phần của Nam Du Thành a.
---Trên cao kia, Chưởng môn nhân Thiên Long một trận thở dài :"Tiên Cốc Ta
Thua! "
P/s: không cầu gì, chỉ cầu không "vật liệu xây dựng "....