18 : Bạch Hạc Vs Hàn Tín 1


Giọng ai ?
Người Chu Chỉ Tình đang bế trên tay, còn ai ngoài Yên Nhu.

"Ta nói....ta nhận thua, các ngươi nghe rõ không?! "Yên Nhu nước mắt xấu hổ
rơi .

"Nhu Nhu?.....ta....!" Chu Chỉ Tình trong lòng nhói đau, người muội muội ta
yêu thương nhất....bị chính ta làm tổn thương. Đau! Quá đau....trách ta sao?
Trách sư tôn ta ? Trách ta tông môn? Trách tu chân giới khốc liệt? Trách
gì....?
.
.
.
.
....12 năm trước.....

Tại một khu rừng trúc xanh tươi, tiếng cười đùa của 3 tiểu hài tử 2 nữ 1 nam
vang vọng thanh âm chuông đồng reo.

"Nhu Nhu xem này.....
Lá trúc xanh xanh.....
Cây trúc cao cao....
1...2...3....4....5...
Ngọn trúc đâm qua....mây! "Một tiểu nữ hài tử đáng yêu hát.

Bên cạnh đó một tiểu nam hài tử ngây ngốc nhìn tiểu nữ hài tử kia , nước mũi
thòng lòng xuống đất.

"xoạt....Tín ca ca , huynh dơ quá! " Một cái ôn nhu hai bím tóc tiểu nữ tử
đang giúp tiểu nam tử kia lau chùi cái mũi.

Leo xuống cục đá to tướng dưới chân tiểu nữ hài tử đáng yêu kia khịt mũi :"Thế
nào? Tỷ hảt có hay không Nhu Nhu ?! "

Cười thật tươi Yên Nhu đáp :"Tình tỷ hát là hay nhất! "

Bên cạnh gật đầu lia lịa Hàn Tín nói :"Hát hay! Hát hay lắm! "

Hàn Tín ở đây? Hàn Phong thì sao ?

Tại bìa rừng trúc, một tiểu nam tử đang đứng nghiêm túc nhìn vào . Lát sau lại
ngó lên trời, lẩm bẩm :"Hàn Tín thiếu gia , ngài phải nhanh lên a! "

Vừa dứt lời, từ trên trời kia một cái bóng đen to lớn đột nhiên lao ập xuống.

---Không phát ra tiếng động lớn nào, bóng đen to lớn khi nãy bỗng nhiên biến
thành ....một lão già.

Bạc trắng mái tóc cùng bộ râu dài, lão già khuôn mặt uy nghiêm hỏi :"Phong nhi
, Tín nhi ở đâu ?! "

Hắn vậy mà lại chính là Hàn Phong ???

Hàn Phong run rẩy chỉ tay đáp :" Thưa tộc trưởng....thiếu gia đang ở rừng trúc
bên kia! "

Vỗ vai Hàn Phong một cái nhẹ lão già nói :" Ngươi phải làm cho con bé Uông gia
đó thích Tín nhi. Ngươi có làm được không ?! "

"Dạ, được! "Hàn Phong tự tin lớn giọng trả lời.

"Còn nữa...nhớ chăm sóc tốt cho nó! "Lão già liếc mắt nhìn qua bên kia rừng
trúc dặn dò.

"Dạ, thưa tộc trưởng ! Ta dù có chết cũng sẽ bảo vệ tốt cho thiếu gia! " Hàn
Phong cắn chặt răng nói.
.
.
.
.
Gật đầu thoã mãn nhìn Hàn Phong, lão già lại hóa thành một bóng đen bay đi
mất. Để lại chân trời kia một tiếng phượng hoàng kêu vang.

Thở dài một hơi, Hàn Phong lại nhắm mắt nằm xuống bãi cỏ đánh một giấc dài.

Sâu trong khu rừng trúc, 3 tiểu hài tử tung tăng chạy nhảy cùng nhau nô đùa
trông rất vui.

Bỗng "A! "một tiếng, tiểu nữ tử Yên Nhu té ngã.

Chu Chỉ Tình hốt hoảng :"Nhu Nhu muội có sao không!?"

Nàng nhanh chóng chạy đến chỗ Yên Nhu , nhưng vẫn không nhanh bằng ai đó...

Đỡ lấy tấm lưng của Yên Nhu, Hàn Tín nhẹ nhàng hỏi:"Nhu muội có bị thương ở
đâu không?! "

Nằm trong lòng Hàn Tín, Yên Nhu đỏ mặt nhịp tim ngày càng tăng cao. Cho đến
khi Chu Chỉ Tình ôm nàng lại từ tay Hàn Tín, lo lắng nàng hỏi :"Nhu Nhu , Nhu
Nhu muội có sao không vậy? Mặt muội đỏ quá? Tim muội đập nhanh quá? Nhu Nhu
....đừng làm ta sợ....híc.....híc....!"

Nhìn Chu Chỉ Tình nước mắt chảy ra, Yên Nhu mạnh tay cốc vào đầu nàng một cái
:"Khóc cái gì chứ? Muội không sao hết! "

"Muội có bị đau ở đâu không? À mà....hình như không phải, muội còn khỏe lắm a.
Muội khỏe ta vui lắm, nhưng mà đau quá....híc....híc....!"Chu Chỉ Tình ngốc
nghếch ôm đầu nói.

Cười khổ , Yên Nhu ôm "mít ướt "tỷ tỷ vào trong lòng nói:"Tình tỷ ngốc của ta
ơi, ta thương tỷ nhất trên đời!"

Gật đầu mỉm cười Chu Chỉ Tình đáp :"Ừm! Ta cũng vậy! "

.......nhất trên đời sao ?

Trở về hiện tại, Yên Nhu vô lực bước ra sân đấu.Chợt! ánh mắt của nàng trở nên
cảm động, nhìn về phía xa kia một nam tử đang hướng về phía này tới.

Nhắc lại "hướng về phía này tới " chứ không phải hướng về nàng mà tới.

Khoảng cách ngày càng thu hẹp giữa nàng và hắn, đôi mắt của nàng ngày càng lấp
lánh cho tới khi........hắn lướt nhanh qua nàng.

Đúng! Không một câu chào hỏi, trực tiếp đi qua .

Hắn tiếp tục đi, rồi dừng lại trước mặt Chu Chỉ Tình cất lên giọng nói quan
tâm:"Tình tỷ, tỷ có bị thương ở đâu không? Nhu muội ra tay nặng quá, thật đáng
trách! "

Một tiếng sét nổ ra trong đầu Yên Nhu, đáng trách ư....trách ta sao....tại sao
huynh lại nói như vậy. Ôm mặt, Yên Nhu khóc lớn chạy ra khỏi sân đấu.

Để lại bên kia thờ thẫn Chu Chỉ Tình, lầm bầm :"Thì ra là vậy! "

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Tín, nàng giọng nói uy hiếp:" Nhanh....Nhanh
lên!Ngươi mau đi an ủi Nhu Nhu ngay cho ta!"

Nhíu mày, Hàn Tín thờ ơ hỏi :"Tại sao đệ phải làm vậy?!"

"Ngươi....tên khốn kiếp này!Ta...."Chưa kịp nói hết, nàng đã bị đánh ngất tại
chỗ.

Người ra tay không ai khác chính là Mị Nhi Đại Trưởng Lão, nàng lạnh nhạt lên
tiếng :"Tiếp tục trận đấu đi! "

"Vâng, Đại trưởng lão! "Hàn Tín khóe miệng nhếch lên đáp.

Không chậm trễ, Vũ Đình Đại Trưởng Lão cũng hô lên:"Trận đấu tiếp theo , Bạch
Hạc vs Hàn Tín! "

P/s: không cầu gì, chỉ cầu không "vật liệu xây dựng "...


Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++ - Chương #18