"bịch....!"Nam Du Thành chống hai tay xuống đất, thở có hơi gấp gáp.
Bỗng nhiên một thân ảnh từ chỗ ngồi của các vị trưởng lão bay xuống sân đấu,
nói rõ hơn đó chính là sư tôn của Nam Du Thành kiêm luôn chức vụ con trai của
Chưởng môn nhân Thiên Long tên hắn là Thiên Trúc.
Nam nhân này rất là soái , mắt đen mày kiếm. Chính trực khuôn mặt không thể
nào nhìn giống một cái tiểu nhân, không giống một cái con ông cháu cha đại
thiếu gia a.
Thiên Trúc động tác nhanh nhẹn đem Nam Du Thành lui ra sân đấu , giọng nói dễ
nghe :"Đồ nhi , ngươi có sao không? ! "
Nam Du Thành ho sặc sụa một ít huyết, ánh mắt miễn cưỡng nói :"Đồ nhi không
sao , cảm ơn sư tôn! "
Ném vào tay Nam Du một viên thuốc màu xanh thơm ngát mùi thảo dược, Thiên Trúc
gật đầu :"Ngươi làm tốt lắm không hổ là ta đồ nhi , uống vào đi! "
Nhanh chóng nuốt vào viên đan dược, Nam Du Thành cảm thấy cơ thể như được gột
rửa. Có một chút ngứa, có một chút nóng ở chỗ những vết thương thật sự rất là
thoải mái.
Sau khi quan sát được các vết thương của Nam Du Thành đã đóng vẩy , Thiên Trúc
bay về chỗ của mình tiếp tục quan sát trận đấu tiếp theo. Khi bay ngang qua Vũ
Đình Đại trưởng lão, ánh mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên một cái.
.
.
.
.
Đang ngoáy mũi ở dưới , Thế Nhơn đột nhiên dừng động tác. Ánh mắt băng hàn
cười gằn :"Mẹ nó! Dám có ý đồ xấu với ta sư tôn tỷ tỷ! "
...
Thời gian không bao lâu, sau khi kết thúc cuộc chiến khốc liệt với sự chiến
thắng của Nam Du Thành.
Kế tiếp chính là cuộc chiến giữa hai mỹ nhân của Ma Cốc, Chu Chỉ Tình và Yên
Nhu.
Chiếc eo mềm mại rung lắc theo từng bước chân uyển chuyển, ngũ quan xinh đẹp
say đắm lòng người. Kèm theo đó là ngọc thủ không tỳ vết nắm chặt thanh kiếm
tinh xảo đằng sau lưng, khí chất của một nữ hiệp làm cho nàng càng thêm hoàn
hảo cả tài lẫn sắc.
-Chu Chỉ Tình : Trúc Cơ trung kỳ
Mặc dù không được chú ý như Chu Chỉ Tình , nhưng cô gái cột tóc đuôi ngựa năng
động này vẫn cười rất tươi.
Đôi nhãn đồng to lấp lánh, má lúm hai đồng tiền thật sâu. Nàng cho ta cảm giác
như một tiểu sư muội đáng yêu, dù có làm sai chuyện gì thì chỉ cần nàng cười
lên là ta có thể bỏ qua cho nàng vậy đó!!!
-Yên Nhu :Trúc Cơ sơ kỳ
"Tình tỷ , tỷ nỡ đánh muội sao?! "Đôi mắt lấp lánh, Yên Nhu hướng Chu Chỉ Tình
hỏi.
Mẹ ơi! Ai mà ngờ một cái băng sơn mỹ nữ như Chỉ Tình nàng lại nói chuyện dễ
thương như vậy chứ.
"Nhu Nhu ta....không đánh muội! Nhất định không đánh muội đâu! "Chu Chỉ Tình
hoảng hốt .
"Vậy tỷ nhận thua nha...nha? !" Yên Nhu giọng nói khẩn cầu.
Chu Chỉ Tình liếc mắt nhìn Mị Nhi sư tôn trên chỗ ngồi , ấp úng
:"Ta...ta...không biết! "
Mị Nhi từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, lên tiếng :"Đồ nhi, ngươi còn chần
chừ gì nữa! "
Trong chốc lát, thân thể của Chu Chỉ Tình cứng đơ . Nàng chậm rãi rút kiếm ra,
giọng nói kiên định :"Ta không thể! "
Yên Nhu bất ngờ che miệng, sau đó lạnh lùng cười :"Vậy là phải đánh rồi!"
...
Phía dưới lại là Thế Nhơn, hắn hài hước truyền âm cho Mị Nhi :"Nàng sau này
làm mẫu thân của con ta, không được hung dữ như vậy nha!"
Mị Nhi không thèm trả lời, chỉ chăm chăm quan sát trận đấu. Lát sau....nàng
mới trả lời :"Im lặng! "
Ngắn gọn và súc tích,làm Thế Nhơn hắn đơ ra luôn.
"Rốt cuộc cũng có hiệu quả!"Mị Nhi ngoài mặt lạnh lùng, bên trong thì vui vẻ
nghĩ. (@ [email protected] )
.
.
.
Bên dưới sân đấu lúc này, chính là hai nữ tử nghiêm túc nhìn nhau.
Bắt đầu động thủ trước chính là Chu Chỉ Tình, những nhát kiếm nhanh, chuẩn,
độc với mục tiêu là những điểm "không yếu "của Yên Nhu.
Lại một lần nữa trên chỗ ngồi, Mị Nhi ôm mặt chán nản :"Ngốc quá đi! "
Yên Nhu không khó để né tất cả , lạnh giọng :"Tình tỷ, đánh thật sự đi! "
Chu Chỉ Tình lo lắng :"Vậy nếu ta đánh trúng muội, muội có ghét ta không?!"
Yên Nhu đáng yêu cười :"Không sao! Không sao! Tình tỷ là người ta yêu mến nhất
mà!"
Chu Chỉ Tình cảm động gật đầu, không muốn cũng phải nói....nàng thật là một
cái ngốc nghếch nữ nhân.
P/s:Không cầu gì cả, chỉ cầu không "vật liệu xây dựng "...