Số Ngươi Là Vận Cứt Chó


Ngay lúc Từ Soái định lui xuống dưới thì không biết từ lúc nào Liên Tử đã tỉnh
lại, đẩy ra khỏi thân thể của Từ Soái nàng yếu ớt nói :"Ta nhận thua! "

Không chỉ Từ Soái và các chưởng môn nhân bất ngờ, ngay cả nàng thân cận nhất
sư tôn Vũ Đình Đại trưởng lão cũng ngạc nhiên không kém.

Đứa bé lém lỉnh, hiếu thắng ngày xưa bây giờ đã trưởng thành rồi. Từ Soái a,
ta không biết nên hận ngươi vì làm đồ nhi ta bị thương hay là cảm ơn ngươi vì
đã làm cho nó trưởng thành hơn nữa....thật khó xử!

Đây là suy nghĩ của Vũ Đình Đại trưởng lão lúc này , một lúc sau cuối cùng
nàng cũng quyết định. Bay xuống dưới đỡ lấy thân thể suy yếu của đồ nhi , nàng
do dự hướng Từ Soái nói :"Cảm ơn...ngươi, Từ Soái! "

Uầy , một vị cao cao tại thượng trưởng lão nói "cảm ơn" con mẹ nó ngươi còn
dám giả điếc ?

Từ Soái hắn đương nhiên là biết lớn nhỏ , khép nép chắp tay cúi đầu thật thấp.
Giọng nói khiêm tốn :"Đại trưởng lão quá khen, thật ra ta cũng quan tâm chuyện
thắng thua nhiều cho lắm! "

Nhìn tên nhóc lễ phép trước mặt, nàng càng nhìn lại càng thuận mắt. Trong một
phút mất kiềm chế nàng lỡ miệng nói ra :"Liên Tử cũng đến độ tuổi "ấy" rồi
nhỉ?!"

Vốn là người thông minh sao nàng không biết sư tôn đang nghĩ gì, e thẹn nhìn
về phía thân thể cao to của Từ Soái.

Thật là hy hữu, hắn cũng đang nhìn nàng. Cuối cùng kết quả là Từ Soái thì gãi
đầu gượng gạo còn Liên Tử thì đỏ hết cả mặt.

Biết được mình sai lầm, Vũ Đình Đại trưởng lão cười trừ lảng tránh :"Vậy thôi,
chúng ta đi nhé! "

.
.
.
.
Đó là tình cảnh dưới sân đấu, nhưng trên này 3 lão già đang nhíu mày.

Chưởng môn nhân Thiên Long :"Đây là lần đầu tiên có chuyện này xảy ra a, ta
cũng chưa nghĩ ra biện pháp. Hai huynh có cao kiến nào không? "

Chưởng môn nhân Mạc Diệp vuốt chùm râu dài đỏ, khuôn mặt suy tư.

Chưởng môn nhân La Bố không nhịn được nói :"Vậy đi , ta quyết định ~trận sau
Yên Nhu và Bạch Hạc vào luôn vòng trong. Còn lại Chu Tiểu Trư với Manh Manh
bọn chúng một đứa luyện khí tầng 13 , một đứa tầng 12 còn chưa Trúc Cơ. Vào
trong cũng chả được gì thôi thì tạm thời như vậy......các huynh ~thấy sao?! "

---Qua một hồi đăm chiêu suy nghĩ cuối cùng 2 lão già cũng đồng ý, mặc dù
Tiên Cốc hơi chịu lỗ một chút.

Quyết định rồi, Chưởng môn nhân Thiên Long bay lên trời. Lăng không mà đứng,
giọng nói như sấm gầm :" E hèm....Sau khi bàn bạc, 3 tông môn chúng ta cũng
thống nhất lại với nhau. Mặc dù có chút thiệt thòi cho Manh Manh và Tiểu Trư,
thôi thì thưởng cho mỗi người 1vạn linh thạch ván sau không cần đấu. Còn lại
Bạch Hạc và Yên Nhu các ngươi được vào thẳng vòng trong, các cặp đấu sẽ được
thông báo vào 3 ngày sau . Bây giờ đại hội xin được giải tán! "

Người người lũ lượt ùa ùa ra về, rồi các trưởng lão cũng vậy. Thế Nhơn tiếc
nuối truyền âm cho Mị Nhi :"3 ngày sau gặp lại nhé lão bà.....mãi yêu nàng ! "

Mị Nhi vừa mới định đứng dậy thì lại nghe âm thanh của hắn, trong lòng tự
trách "biết vậy rời đi sớm là tốt rồi! ".Đáp trả Thế Nhơn bằng ánh mắt giết
người nàng nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Thế Nhơn hắn lại tiếp tục đi nướng gà, đang đi được nửa đường....bỗng nhiên
hắn sư tôn Vũ Cơ trưởng lão kéo hắn lại.

Đang định trêu đùa nàng một phen,bỗng hắn lại thấy được khuôn mặt rưng rưng
nước mắt của sư tôn.

Thế Nhơn hắn nhãn đồng co rút, trầm giọng nói :"Ai làm sư tôn khóc....ta sẽ
cho hắn....ây da....sư tôn sao vậy! " đang nói đến đoạn ngầu lòi , Vũ Cơ
trưởng lão đã vung tay đánh hắn.

Nàng thút thít khóc :"Đều tại ngươi,....Manh Manh không tham chiến vậy mà còn
được 1vạn linh thạch. Ngươi nếu cố gắng tu hành một chút nữa
là....huhu...hu...ta ghét ngươi. Tất cả đều tại ngươi , vì ngươi mà chưởng môn
nhân cắt mất tài nguyên tu luyện của ta! "

Ôm thân ảnh ướt át của sư tôn vào lòng, Thế Nhơn giọng ôn nhu :"Vậy sau này ta
cố gắng tu hành là được chứ gì? Sư tôn đừng có khóc nữa mà, ngoan! "
...

Một lát sau, buông ra khỏi cơ thể của Thế Nhơn nàng lại vui vẻ cười đùa với
hắn.

Đến tối ai về nơi nấy, Thế Nhơn nằm trên cây thở dài :"Nữ nhân thật là khó
đoán! "

Ngay lúc Thế Nhơn đang muốn đi ăn "nhẹ" , thì từ đâu đi ra một thân ảnh mảnh
mai màu tím.

Tập trung híp mắt đến mức nhỏ như sợi chỉ, Thế Nhơn mới thấy rõ.

Đích xác là một nữ tử lại còn rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, vòng một căng
đầy, vòng hai nhỏ nhắn, vòng ba đầy đặn mọng nước. Không muốn cũng phải
nói,....gu thời trang của nàng thật là đặc biệt. Tất cả từ trên xuống dưới đều
là một màu tím, tóc tím, môi tím, đôi nhãn đồng cũng màu tím, đôi môi mỏng màu
tím trông thật là hấp dẫn.....một khí chất thần bí đến khác thường.

Thế Nhơn tròng mắt xoay một vòng , giật mình nhớ ra :"Nàng là Thú Cốc Tam
trưởng lão , hình như tên là Tử Xà thì phải! "

Quan sát thêm một lúc sau , hắn thấy nàng đi đến cái hồ lớn xanh như ngọc
bích.....chả cần đoán già đoán non nàng là đang muốn đi tắm.

"xoạt....xoạt...." từng món đồ rơi xuống, cho đến khi nàng chỉ còn mỗi cái yếm
thêu hoa màu tím.

Thì trên cành cây kia giọng nói của chiếc nhẫn trên tay Thế Nhơn vang lên
:"Lão đại, số ngươi là vận cứt cho hay sao vậy?!"

P/s: Quá bực bội, đi leo rank mà đồng đội ngu như "bò".feed như chưa từng được
feed, haizzzzzzzzz.

Chỉ cầu không "vật liệu xây dựng"....


Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++ - Chương #12