Người đăng: danmic1710@
13/12/2016, Việt Nam, Bà Rịa.
Tại một buổi lễ cực kì sang trọng, cực kì xa hoa. Một người đàn ông mặc vest
trắng, hơi gầy, khuôn mặt mang vài nét tang thương dù tuổi chỉ trạc 25-30.
Hắn đứng trên bục, giương đôi mắt sâu, ngạo nghễ nhìn tất cả . Đôi tay gân
guốc đang nắm chặt một giải thưởng ... Giải Nobel về y học.
“Bốp Bốp ..” tiếng vỗ tay vang vọng.
“Chúc mừng, Chúc mừng ,....”
“Tao biết mày làm được mà haha”
“Bạn tao đó chúng mày hahaha”
.....
Những tiếng hò hét, những lời chúc mừng, sự tôn trọng từ những người dự lễ.
Tôn trọng kẻ đứng trên bục, có lẽ họ thấy được sự cố gắng không ngừng nghĩ ,
đứng lên từ vô số lần thất bại của người đàn ông mang nét mặt tang thương ấy.
“Chúc mừng anh rễ” Một người vest đen, quàng vai hắn và nói.
“Cũng thường thôi haha ... chị mày đâu Quốc ?” Lưu Thành hỏi nhỏ
“Tầng thượng ... lên nhanh chị đợi”
“Tiếp bạn anh giùm nhé, haha” Thành vỗ vai Quốc rồi lặng lẽ đi lên cầu thang.
kétt...
“Tường ơi, anh lên rồi này, lên sân thượng làm gì cho xa xôi thế ha hả”
Thành cười to
“Ô ông Mặc, sao ông lại trên này ?” Hắn nheo mày nhìn về lão già trước mặt
“Động thủ” một giọng nói con gái vang lên sau lưng ông lão
phập...
“Hự ..”
“a...a....”
“Tại sao ... lại làm thế ...ông Mặc ?” con ngươi hắn co rụt lại, nhìn lão già
trước mặt, lão từng là quản gia của hắn.
“Bước trước một bước đi Thành a, không cần đợi em đâu” tiếng nói người cô gái
lại phát ra từ sau ông già, tiếng nói nhẹ nhàng du dương của cô gái, rất
không phù hợp.
“Vì ...Vì cái gì ...?” hắn the thẻ
“Tiền a” cô gái trả lời dứt khoát, dứt khoát như một lưỡi dao cắm sâu vào tim
hắn.
“anh .. thương em mà .. chỉ cần em nói ... anh sẽ cho em tất cả mà ... tại ..
tại sao ..”
“tôi cũng thương anh mà ? Bất quá là thương hại ...hahaha” cô gái cười lên ,
một nụ cười rất duyên dáng, nhưng trong mắt hắn ,nụ cười ấy tràn ngập sự vô
tình, nụ cười mà hắn luôn trông mong qua bao năm tháng lại vô tình như vậy ..
“nàng giết ta chỉ vì tiền thôi sao? hay vì thứ gì khác ... nàng vô tình như
vậy sao, tất cả phụ nữ đều là như vậy vô tình sao ?”Trong bụng hắn vang đầy
nghi vẫn, tâm hắn chìm sâu thẳm, vô số câu hỏi hiện lên.Nhưng là, sẽ không
ai có thể trả lời cho hắn, nếu có, hắn sẽ không thể nghe nữa rồi.
Hắn cố mở lấy đôi mắt đang dần sụp, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái ... ánh mắt
thờ thần như đang nhớ kỹ khuôn mặt nàng ... hắn cứ đứng đấy, ông lão vẫn gim
dao vào ngực hắn, cô gái vẫn đứng cười, tất cả như dừng lại.
“TA ..KHÔNG PHỤC”
Ngày hôm đó, có một kẻ được mọi người gọi là y đế.
Ngày hôm đó, y đế vẫn lạc.