Con Pokemon Đầu Tiên(hạ)


Người đăng: evolrediar

Vào một đêm gió mát trăng thanh, chim hót líu lo trên cành… vào cái thời điểm
mà mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ yên lành…

Thì vẫn còn đó một người trằn trọc mãi không yên giấc vì vẫn đang canh cánh
trong lòng một nỗi niềm khó giải…

“Con trym bại não nào mà lại có thể “líu lo” cho được vào cái lúc nữa đêm nữa
hôm như thế này!!!”

Và tiết mục “giải trí đầu chương” đến đây là kết thúc, xin mời các đón xem
tiếp vào chương sau. Chao xìn! Và hẹn gặp lại…

[…]

Nữa đêm, tại một khu rừng nào đó vùng ngoại ô Konoha.

“Iruka-sensei! Tại…tại sao vậy?” – Naruto đang nước mắt lưng tròng nhìn chằm
chằm vào người đàn ông vừa dùng thân mình để che chắn vô số kunai và shuriken
cho hắn.

“…Xin lỗi Naruto-kun! Nếu sensei có thể làm được tốt hơn, thì em sẽ không phải
như thế này…” – Iruka yếu ớt đáp…

Và lúc nào cũng vậy, dựa theo định luật Shounen 101, vào thời điểm mà nhân vật
chính đang trong trạng thái sụt sùi cảm động nhất, thì luôn có một con vai ác
não tàn nào đó xuất hiện và phun ra những câu lời thoại…xàm lìn.

“Hahaha! Rất tiếc! Nhưng quái vật là thứ không thể thay đổi bằng tình cảm được
đâu Iruka! Nó sẽ dùng cuốn bí kiếp này để báo thù cả làng!” – Vai ác số 669 -
Mizuki cười như điên nói.

“Đúng là hạng “phản diện tép riu”! Người ta vai ác khi “sắp thắng” thì mới
phải nói nhiều, còn con hàng này đã thắng éo đâu mà mồm mép thì lại bắt đầu
huyên thuyên con mẹ nó rồi!” – Nằm trên một cái cây cách đó không xa, Akashi
ngáp dài phun tào một tiếng.

Mở ra Pokedex, Akashi hướng về phía Iruka check hàng.

Đối tượng: Umino Iruka

Pokemon: Wailmer

Là một Pokemon thuộc chủng loại cá đại dương, nó rất thân thiện và thường hay
giúp đỡ ngư dân trên biển, thế nên mọi người rất yêu quý nó và hay gọi nó bằng
cái tên “thần dẫn đường”(đoạn này chém đại đó, trong Pokedex entry không có
đâu :P)

Hệ: Water

Lv: 24

Tình trạng: Suy yếu!(tương đương với máu vàng trong game,)

Tỉ lệ bắt thành công: 69,8% đối với Pokeball, 96,8% đối với Netball, Diveball

“Hệ Water sao? Cũng đúng, cụm từ “Umi no Iruka” trong tiếng Nhật có nghĩa là
“Cá heo của đại dương xanh” a, mặc dù con Wailmer lại là…cá voi con mẹ nó
rồi!” – Vừa quan sát Pokedex, Akashi vừa gãi cằm lẩm bẩm, và cũng thực địa đạo
mà phun tào Hệ Thống một chút…

Thống-kun: “…”

“Mà ai rãnh đi quản nó là heo hay voi, cứ bắt trước rồi tính! Tỉ lệ gần 70%
cũng đã là không thấp, hy vọng sẽ bắt được trong vòng 2 quả đi!” – Tự nhủ một
tiếng, Akashi lúc này đã từ Hệ Thống lấy ra 1 quả Pokeball, nhắm ngay hướng
Iruka ném tới!

Chợt ngay lúc này, một vị đại hiệp trượng nghĩa nào đó vội vàng lao ra: “Cuồng
đồ vô lại! Ai cho phép mày ném đá người bị hại! Chú công an đâu, mau đến còng
đầu thằng trẩu tre này lại!”

Việc xãy ra quá đột nhiên, cả đoàn phim liền không kịp trở tay, cuối cùng một
vị Tác giả-kun nào đành phải đứng ra giải thích:

“À nô! Xin vị bạn học này hết sức bình tĩnh! Việc ném Pokeball bắt Pokemon ở
truyện này là một công tác hết sứt bình thường a.

Xin yên tâm là sẽ không có ai bị thương trong hành động lần này, bởi vì
Pokeball cũng giống như Pokedex, đều là những vật phẩm chỉ có tác dụng lên
linh hồn đấy, cho nên đối tượng dù có bị ném trăm lần, ngàn lần thì vẫn sẽ
không hay biết gì đâu.”

“Lời ngươi nói, có thật không đó?” – Vị đại hiệp nào đó vẫn còn đang nghi hoặc
hỏi.

“Biến mẹ đi má! Sao diễn sâu quá vậy? Con chỉ mướn má vô có 5 phút để “hợp
thức hóa” giải thích vụ ném Pokeball thôi mà cứ làm quá hà! Té ra để người ta
còn làm việc!”

[…]

Trở lại cốt truyện, lúc này, quả cầu Pokeball mà Akashi ném ra, đã “nắc” được
2 cái…

“Nắc đi! Nắc cái nữa đi Bi(ball)! Cầu xin mày đó bi!” – Akashi hai mắt đã đỏ
lòm, tựa như một con nghiện nhìn chòng chọc vào chiếu bạc, nội tâm hô to “Tài!
Tài!”…Ủa lộn! Nắc! Nắc!...

Bởi vì theo thông lệ, khi quả cầu Pokeball đã nắc được cái thứ 3, thì khoản
cách con Pokemon đó tới tay cũng đã là rất gần rồi, chỉ trừ khi nào tay siêu
thúi, miệng ăn mắm ăn muối, xui bà chạy thì mới hụt được thôi…

Lách cách!

Quả cầu liền nắc được cái thứ 3…

Keng!

3 ngôi sao từ quả Pokeball bay lên, phát ra một âm thanh Keng! Giòn tan…

Vỡ òa trong cảm xúc, Akashi lúc này đã xúc động không kiềm được nước mắt, lòng
không ngừng hô lớn(đang núp mà, hô thật…lộ rồi sao!)

“Dính! Dính bầu rồi!!!!!!!!…Lộn! Dính Pokemon rồi!!!!!!!!!!!!!!!”

“Quả không hồ là lý thuyết vàng của Bửu bối thần kỳ! “Nắc 3 cái, bể **ứng
*ái!” a!” – Akashi hứng chí hét(thầm) lên!

Chợt lúc này, Thống-kun liền tiến lại nói nhỏ vào tai Akashi: “Mày đi mà nói
với con tác, cái đoạn “nắc” này anh thấy hơi lố rồi đó…Vui thôi, đừng vui
quá!”

Akashi: “…”

Sau khi thành thật nghe theo Thống-sama chuyển lời cho một vị tác giả “vui
quá” nào đó, Akashi lúc này mới bắt đầu tận hưởng cảm xúc “quá vui” khi bắt
được Pokemon của mình.

“Ký chủ có muốn đặt Nickname cho Pokemon mình vừa bắt được? [Yes]/[No]” – Cũng
giống như trong game, Hệ thống lúc này liền theo đúng quy trình hỏi.

“Đặt a!” - Akashi không hề nghĩ ngợi liền đáp.

Thực ra Akashi lúc trước vốn không phải dạng người chơi có thói quen đặt
nickname cho Pokemon, nhưng kể từ sau cái ngày mà hắn xem được một đoạn clip
ngắn của một thằng ất ơ nào đó, Akashi liền hoàn toàn thay đổi lại tư duy của
mình.

Akashi vẫn còn nhớ rõ, trong đoạn clip, một vị “thiên tài” nào đó đã đặt cho
con Metapod của mình biệt danh vô cùng kinh thế hãi tục…“My dick!”

Và như thế, cứ mỗi lần Metapod sử dụng tuyệt chiêu Harden khi chỉ số Buff
Defense của nó đã vượt quá giới hạn, màn hình lại hiện lên một đoạn nội dung
như sau:

“My dick used Harden! But…it’s failed”(you know what I mean)

Khụ khụ! Thôi không nói về nó nữa, mắc công tí lại vui quá…

Lúc này, Akashi đã đặt xong nickname cho Wailmer của mình, đó chính là,

IRUKÁ…VOI!(Tên bao gồm luôn dấu 3 chấm và đấu chấm than luôn nhé)

Nhìn thấy cái tên, Thống-kun hiện tại cũng chỉ còn biết lắc lầu…

“For real? Thiệt vậy luôn đó hả?”

[…]

Sau khi đặt tên xong, Akashi lúc này đã không thể chờ đợi thêm nữa để được xem
xét thuộc tính Pokemon của mình.

Bật giao diện menu Pokemon ra, chọn vào IRUKÁ…VOI! Bản thuộc tính liền hiện ra
trước mắt.

Pokemon: Wailmer - Nickname: IRUKÁ…VOI!

Lv: 24

Nature(Tính cách): Serious(Nghiêm túc)

Stats

Hp: 103

Atk: 46

Def: 29

Sp.Atk: 46

Sp.Def: 29

Speed: 41

Ability 1(Unsyncable): Water Veil: Giảm sát thương đến từ các tuyệt chiêu hệ
Fire và không bao giờ có khả năng bị bỏng(Burned)

Ability 2(Syncable): Ready Teaching(Sơ Cấp): Luôn trong trạng thái sẵn sàng
truyền đạo, thằng nào láo nhao thông não phát chết luôn…tác dụng thực tế là
tăng tỉ lệ bắt thành công Pokemon hoang dã lên 1.2%

Nhìn đến dòng Ability có thể đồng bộ, Akashi mới đầu liền cảm thấy khô mẹ nó
lời! Nhưng sau đó hắn lại rất nhanh sáng mắt lên.

“Mới nhìn vào thì tưởng là một Ability vô dụng, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng
không tệ lắm a, tăng tỉ lệ bắt Pokemon lên 1.2%. Nếu như ta đoán không sai thì
con số này chính là 24 cưa đôi đi, vậy thì nếu Ability này luyện lên đến lv
100 sẽ đồng nghĩa với việc luôn luôn có ít nhất 50% tỉ lệ bắt thành công bất
kỳ con Pokemon nào! Cộng với “đánh cho suy yếu” và các thể loại Ball mạnh hơn
thì lúc này đã có thể coi là “Quăng 1 quả, dính 1 con” đi! Rất không tồi a!”

Một kỹ năng thơm như vậy! Akashi tỏ vẽ phải thực hiện đồng bộ ngay! Nhưng lần
này con hàng này cũng đã biết khôn, không dám chơi ngu như đợt trước nữa, mà
rất ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn sử dụng từ Thống-sama.

Sau 5 phút, Âm thanh hệ thống vang lên: “Ability: Ready Teaching, Đồng bộ hoàn
tất!”

Và gần như ngay lúc đó, cánh rừng bên cạnh liền phát ra một tiếng nổ mạnh!

Bùm!!!

Akashi liền đen mặt lại

“Lần trước cũng “đặc hiệu” như vậy mà con Pippi xổ lồng, lần này đừng nói tới
lượt con IRUKÁ…VOI! đi…”

Nhưng vừa nói đến đây, Akashi chợt nhớ đến một sự kiện...

“Chết pà! Không ổn rồi! Con “Pokemon số 2” của mình sắp bị đánh thăng thiên
con mẹ nó rồi!...Naruto, chú mày phải nhẹ tay dùm anh!”

Vội vàng chạy đến nơi vừa phát ra tiếng nổ, thì lúc này vỡ kịch cũng đã vãn
tuồng.

Chỉ thấy tên “phản diện tép riu” ban nãy vẫn còn rất mạnh mồm nào đó, giờ đã
mặt mũi bầm dập, nằm một đống trên mặt đất như cọng bún thiu…

Vừa nhìn xuống Pokedex, Akashi liền trợn mắt.

Đối tượng: Mizuki

Pokemon 1: Raticate

Là một con Pokemon, blah blah blah…

Hệ: Normal

Lv: 22

Tình trạng: Nguy kịch!

Tỷ lệ bắt thành công: 82% + 1.2%

Pokemon 2(Chưa mở ra): Arcanine

Hệ: Fire

Lv: Không rõ!

Tình trạng: Không rõ!

Tỷ lệ bắt thành công: Không rõ!

“Đù! Arcanine luôn! Một thằng “siêu quần chúng” mà cũng được cho một con
Pokemon đẳng cấp cao vậy ru? Mà (Chưa mở ra) và “không rõ” lại là cái quỷ gì?”

Lúc này, Hệ Thống đã lên tiếng trả lời, “Chưa mỡ ra có nghĩa là tạm thời ký
chủ không thể bắt được con Pokemon này, còn “không rõ” thì…nếu vế 1 đã làm
không được thì khỏi cần bận tâm.”

Nghe xong, Akashi liền muốn chửi má nó, “Nếu đã không cho bắt, vậy còn show ra
để làm cái mọe gì! Tính kích rục cho anh mày rạo rực hay hả???”

Sau đó lại nói tiếp, “Con hàng Mizuki này nếu như nhớ không nhầm thì trong
anime có đề cập đến việc nó được Orochimaru cấp cho một cái Chú Ấn kém chất
lượng, kích phát lên hóa cọp cũng ghê lắm nhưng sau đó bị phản damg ngáp ngáp
con mẹ nó luôn! Chắc vì vậy mà mới có được con Arcanine này đây.”

Nhìn một lần nữa vào Pokedex, Akashi lại cảm thấy đau bi,

“Con 1, con 2 đẳng cấp chênh lệch nhau phải nói một trời một vực! Raticate…Ài!
Thôi bắt luôn cho rồi, “muỗi dù bé cũng là thịt”, dù gì cũng là một con
Pokemon Lv trên 20, biết đấu Ability lại ra hàng tốt!”

Ném ra một quả Pokeball, lần này vẫn như cũ là một phát liền trúng, vừa có
được kỹ năng tăng % tỉ lệ bắt cộng thêm việc “con” này bị dập còn thảm hơn
“con” trước.

Akashi tỏ vẽ “Nếu như phải tốn 2 “bi” cho một con “xí mụi” như thế này thì mới
là không có thiên lý!”

Đang chuẩn bị đặt Nickname, thì “thằng em zai nãy giờ lao lực” liền hô lên:

“Kẻ nào? Mau bước ra đây!” – Naruto cảnh giác nhìn về phía Akashi hét lớn.

Khi nãy trong chiến đấu, do vừa mới lần đầu kích hoạt một lượng lớn Chakra Cữu
Vĩ, nên Naruto lúc này đặc biệt mẫn cảm, hắn liền ngửi ra mùi vị của kẻ thứ 4
trong khu rừng.

Nghe vậy, Akashi cũng từ trong ẩn bóng tối hiện thân. Nãy giờ hắn ẩn nấp là vì
muốn mượn tay Miziki “đánh yếu” Iruka, sau đó lại tiếp tục mượn tay Naruto
“đánh yếu” Mizuki, hiện tại mục đích đã đạt đến, hắn cũng không cần thiết phải
lén lút thêm nữa, dù gì thì cũng chả ai thấy được việc hắn bắt Pokemon.

“A? Akashi! Sao ngươi lại ở chổ này!” – Naruto nhìn thấy Akashi xuất hiện,
liền hết sức ngạc nhiên.

“Đương nhiên là đi bắt Po…Đi bắt cái thằng thi rớt xong tự kỹ dạt nhà đi bụi
nguyên đêm như mày chứ làm gì!” – Hên vãi nồi! Mém xíu là lộ hàng con mẹ nó
rồi…

Sống chung với nhau 12 năm, Akashi đối với Naruto đã quen đến mức không thể
quen hơn, cho nên có đôi lúc, hắn nói chuyện với thằng em trai này của mình
cũng đã đến mức…không cần dùng não! Bởi vì, có dùng cho lắm vào thì cũng vô
dụng với cái IQ “đỉnh cao” của thằng chóa này thôi!

Nghe vậy, Naruto liền gãi đầu cười hề hề đối với Akashi nói: “He he! Vậy hả?
Xin lỗi nha…Hôm nay ta ra ngoài là vì có chút…“công vuyệc!”

“Vuyệc cái đầu mày! Cút về nhà ngay cho pố! Mọe cái thằng, hại bố mày về sớm
chuẩn bị cơm cho đã rồi mày chạy bay chạy biến ra ngoài đi làm “công vuyệc”!
Fack diu!”

Lời Akashi nói vừa rồi, không giả!

Hắn ban nãy về nhà và có chuẩn bị cơm cho Naruto, hắn tuy biết trước Naruto
tối nay sẽ đi ra ngoài thực hiện “phi vụ”, nhưng hắn vẫn đinh ninh là thằng
mọi này sẽ phải về nhà ăn cơm chiều rồi chờ đến lúc nữa đêm khi Akashi đã ngủ
say thì mới lẻn ra ngoài.

Mấy thằng “đạo chích” còn sống chung với người nhà thì 90% đều sẽ thực hiện
theo cách này a.

Nhưng có lẽ Akashi lại một lần nữa đánh giá cao cái IQ “thần thánh” của
Naruto…Đừng nói đến việc Akashi là một người biết rõ cốt truyện, cho dù là một
người hoàn toàn không biết gì, dòm thấy thằng đệ nhà mình “mất tích” một ngày,
nói không chút hoài nghi mới là có quỷ!

“He he! Fack diu tu!”

“Mẹ kiếp! Tao đúng là éo nên dạy mày mấy thứ tốt như thế này, Beatch!”

“Haha! Du sân ợp đà bích! Tu!”

“Cái đậu móa…”

Nhìn hai thằng nhóc vô tư cười giỡn(tác giả: ngươi xác định đó không phải mắng
chửi?) Iruka Umino lúc này liền nở một nụ cười, sau đó lẩm bẩm,

“Ai! Sao cảm giác nãy giờ mình tung skill có vẽ hơi thừa vậy nhỉ! Naruto, sự
tồn tại của em…”

Mà ngay lúc này, tại văn phòng Hokage, một lão già đang đứng trước quả cầu
thủy tinh cũng nở ra một nụ cười tương tự, và cũng thì thầm một câu tương tự.

“Sự tồn tại của ngươi…”

Từ lâu, đã có người công nhận rồi!


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #9