7 Chapters Of The Night(5)


Người đăng: evolrediar

[Thế giới Tsukuyomi – Nghĩa trang Konoha]

Giữa rừng mộ bia, một người thanh niên tóc đen đang đứng lặng im trong gió.

Thong thả rảo bước tiến đến một khu mộ phần, người thanh niên này mới từ trong
túi móc ra một quyển sách đặt lên trên tấm bia, nhẹ giọng lên tiếng.

“Bản thảo Thân Thiết Thiên Đường tập mới nhất, một trong số những di vật hiếm
hoi còn sót lại của Jiraiya đại nhân, hẳn là sensei ngươi vẫn chưa được xem
qua…”

“Sai, Sakura, mấy ngày gần đây hơi nhiệm vụ hơi nhiều, ta vẫn không có thời
gian đến thăm các ngươi…không giận ta đi.” – Sau đó hắn mới quay sang hai ngôi
mộ khác cũng nằm ngay bên cạnh, cười nói.

Nói đoạn, hắn liền bước đến tấm bia có khắc tên Sakura Haruno, tựa lưng ngồi
xuống.

“Trán vồ, mấy năm qua cùng mọi người ở dưới đó, có chăm chỉ làm nhiệm vụ
không? Các ngươi đều đi cả đội, sinh hoạt hẳn là rất vui vẽ đi, chẳng bù với
ta, một mình làm nhiệm vụ thật sự rất chán…”

“Mà này Sakura, cô có sửa lại tính nết hở một tí là động tay động chân không
đấy? Dưới đó không phải ai cũng như ta, có đủ độ lượng để chịu đựng cô phát
tác…”

“Cũng không biết quá 2 năm, trán của cô có nhỏ đi được chút nào không nhỉ?”

“Còn có Sai, cũng không biết thằng này đã học xong “cười tỏa nắng chi thuật”
chưa? Ha hả! Hắn lúc nào cũng nói mình có nụ cười “chân thành” nhất Konoha,
nhưng không ai biết mỗi khi hắn trưng ra nụ cười, đều làm người khác muốn tiến
lại đấm thẳng một đốn…”

“Rồi còn Kakashi-sensei nữa, cũng nên thay đổi tác phong cà lơ phất phơ của
mình đi, ngươi hiện tại là đại diện cho cả Team 7 và ANBU ở dưới ấy đấy, đừng
làm bọn ta mất mặt…”

Những lời nói trêu đùa, nhưng sao nghe tan thương và cô độc quá.

Mà người thanh niên này, cũng không phải ai xa lạ, chính là Uchiha Sasuke,
thành viên cuối cùng của Team 7 còn sót lại.

Có thể nói suốt 2 năm qua, nghĩa trang đã trở thành ngôi nhà thứ 2 của hắn, cứ
sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, hắn liền đến nơi đây, và cũng giống hệt như
lúc này, Sasuke đều ngồi một mình, tâm sự với mộ bia cho đến trời sáng.

Sasuke nhiều lúc cũng cảm thấy mình dường như đã điên rồi.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, nguyên một Konoha rộng lớn là thế, chỉ có
duy nhất nơi này, trước những tấm mộ bia lạnh lẽo này, hắn mới có thể trải
lòng và tìm về một chút ấm áp trong tâm hồn, mà việc này, dù là trước mặt
người anh trai mà hắn hết mực yêu quý và sùng bái, cũng không làm được.

Sasuke thích nói chuyện với người chết…

Vì hắn biết,

Người chết sẽ không dối gạt hắn.

Và người chết cũng sẽ không tổn thương hắn.

Ngẩng mặt lên nhìn ánh hoàng hôn, chợt trong đầu Sasuke thoáng hiện hình ảnh
của một người…

Cũng là một người đã chết.

Gương mặt của người kia ra sao, đã trôi qua quá nhiều năm, Sasuke đã không còn
nhớ rõ.

Hắn chỉ nhớ đó là một thằng nhóc tóc vàng, khi còn đi học vẫn thường hay làm
trò quậy phá và thích quấn lấy hắn kiếm chuyện vô cớ hết lần này đến lần khác.

Là một tên dở hơi vô tâm vô phế.

Nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, Sasuke biết hắn không phải như thế!

Có đôi lúc, Sasuke thấy hắn ngồi lủi thủi một mình trên chiếc xích đu góc sân
trường.

Cảm xúc của thằng nhóc đó khi đó, cũng giống hệt như hắn bây giờ.

Cô độc mà tịch mịch.

“Usuratonkachi…” – Sasuke vô thức lẩm bẩm một cái tên không ai hiểu.

Dường như nghĩ đến điều gì, dứt lời hắn cũng liền đứng dậy, đi đến một khuông
viên khác trong nghĩa trang.

Vừa đặt chân đến đây, đập vào một trang viên bày trí vô cùng trang trọng và
những ngôi mộ có thiết kế tinh xảo, từ đó có thể dễ dàng nhận thấy, nơi đây
nằm xuống cũng không hề là bình dân và phổ thông ninja.

Nơi này chính là mộ phần của các vị lịch đại Hỏa Ảnh.

Thong thả bước đến ba phần mộ nằm liền kề, đứng trước mặt Sasuke lúc này là
một bức tượng được tạc bằng bạch ngọc.

Tượng điêu khắc hình ảnh một người nam tóc ngắn khoác một bộ Ngự Thần Bào, tay
nắm tay một vị phụ nhân tóc dài có dung nhan xinh đẹp, đang cùng nhau ôm ấp
một đứa trẻ sơ sinh vào lòng, gương mặt cả hai hiền hòa mà âu yếm. Là khung
cảnh của một nhà ba người quây quần đầm ấm.

Dưới chân bức tượng còn có ghi một dòng chú thích.

TƯỞNG NHỚ GIA ĐÌNH ANH HÙNG.

ĐỆ TỨ HỎA ẢNH MINATO KAMIKAZE CÙNG PHU NHÂN KUSHINA UZUMAKI VÀ NHÓC NARUTO.

Nhìn đến những dòng chữ này, Sasuke không biết vì sao lại lộ ra một nụ cười
nhạt nhẽo.

“Anh hùng? Hừ, không phải quái vật sao?...”

“Khi còn sống, các ngươi xem con trai của hắn không như một con người, đối xử
tệ bạc, đến khi hắn chết đi, thân thế được phơi bày, các ngươi liền không biết
gượng mồm mà treo lên hai tiếng anh hùng…”

“Konoha ơi là Konoha…Các ngươi, đều là những kẻ giả dối như vậy sao?”

Chợt lúc này, một giọng nói âm trầm chợt truyền đến từ phía sau.

“Đến bây giờ ngươi mới nhận ra được bản chất thật sự của Konoha sao? Hoặc nói,
bản chất thật sự của thế giới này?”

“Ai?” - Sasuke ngay lập tức quay phắt lại, Mangekyo Sharingan cũng tự động mở
ra!

Thân là đương nhiệm Ám Bộ đội trưởng, trải qua bao năm tháng chiến đấu tôi
luyện, Sasuke hiện tại đã không còn là một tên hạ nhẫn nhỏ yếu năm xưa mà đã
là một nhẫn giả thiện chiến hùng mạnh, trực giác chiến đấu kinh người đang
mách bảo cho hắn biết, người vừa vô thanh vô tức xuất hiện này là một kẻ địch
vô cùng nguy hiểm!

Vừa quay đầu lại, đập vào mắt Sasuke lúc này là thân ảnh một người được phủ
kín dưới lớp Xích Vân Hắc Bào(đồng phục Akatsuki), trên mặt mang một chiếc mặt
nạ xoắn ốc chỉ còn chừa một con mắt Mangekyo Sharingan đang không ngừng xoay
vòng quỷ dị.

“Madara Uchiha?” – Sasuke kinh hãi thốt lên.

Là một thành viên nòng cốt của MEIBU – Minh Bộ, hắn đương nhiên biết sự tồn
tại của người này.

Trên thực tế, Sasuke và mọi người đều không ít lần chạm trán trực diện với
Madara, cho nên khi vừa nhìn đến tạo hình này, khí tức này, hắn liền nhận ra,
chỉ là không hề nghĩ tới, kẻ này sau mấy năm biệt tích, lại dám ngang nhiên
xuất hiện giữa Konoha.

Sau vài giây thất thố, Sasuke rất nhanh liền mở ra trạng thái chiến đấu, bình
tĩnh mà nhìn “Uchiha Madara”

“Dù Konoha có giả dối hay không, thì nó cũng không liên quan gì đến ngươi!” –
Sasuke lạnh nhạt đối với Madara nói.

Nhìn đến sát khí bức nhân từ trên người Sasuke không ngừng bạo lộ, “Madara”
cũng không hề nao núng, mà chỉ nhẹ giọng đáp lại một câu.

“Ồ! Nếu như ta nói cho ngươi biết, thứ mà ngươi nhìn thấy chỉ là sự dối trá
trên bề mặt, còn sự thật nằm bên dưới ngươi lại không hề nhìn thấu…”

“Tỉ như, sự giả dối của Đệ Lục Hỏa Ảnh, Uchiha…Itachi!”

“Ngươi vừa nói cái gì!” – Sasuke phẫn nộ quát lên.

Sasuke tuy từ lâu đã chán ghét Mộc Diệp, và hắn vô tình cũng xa cách với
Itachi, nhưng hắn vẫn không cho phép bất kỳ kẻ nào dám xúc phạm đến đại ca của
hắn, sợi ràng buộc duy nhất còn sót lại.

Cho nên vừa nghe đến những lời của “Madara”, Sasuke lền bạo nộ, Mangekyo
Shainran cũng ngay lập tức phát động.

Amaterasu! Sasuke phóng Thiên Chiếu về phía “Madara”!

Ngay tại thời điểm Hắc Diễm lao lên cắn nuốt thân thể của "người man mặt nạ",
“Madara” cũng liền quỷ dị tan biến vào hư không và chỉ để lại một giọng nói
vang vọng.

“Nếu ngươi muốn biết sự thật về Itachi, về Fugaku, về Uchiha, và bản chất giả
dối của thế giới này…

Thì hãy đến tấm Thạch Bi ở Nam Hạ Thần Xã tìm ta!”

Lúc này, trên sân chỉ còn lại một mình Sasuke, huyết lệ đang không ngừng tuông
ra từ mi mắt, vẻ mặt âm trầm không nói một lời.

----------Lời Con Tác------------

Huhu! Mấy nay nhà có chuyện lùm xùm rồi mắc chuyển chổ ở tùm lum, giờ trong
phòng bừa như ổ chóa, đến giờ vẫn méo có internet để viết truyện, máy tính còn
chưa cắm dây luôn.

Chương này là ngồi cầm di động gõ đấy các bác, hụ hụ, ngồi rị mọ viết gần 2
tiếng chỉ được bấy nhiêu, cũng chả biết bao nhiêu chữ nữa, nhưng chắc không đủ
2k đâu, mấy bác xơi tạm vậy, cố cho em qua hết cái tuần khổ nạn này….


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #36