Quạt Máy!


Người đăng: evolrediar

“Hắn còn có thể giết chết…cả ta và ngươi!”

Nghe được lời của Itachi, Kasime không những không hề sợ hãi, mà trái lại,
trong ánh của hắn còn lộ ra một tia mạc danh hưng phấn, chỉ nghe hắn cười nói.

“Ồ! Ngươi càng nói càng làm ta muốn ngay lập tức đến Konoha…Ta đang rất nóng
lòng muốn biết, người có thể giết được ta và ngươi, lại là thần thánh phương
nào!”

“Là một thằng nhóc 12 tuổi.” – Itachi nhàn nhạt đáp.

Vừa nghe đến lời này, Kisame đột nhiên cười phá lên.

“Hahaha! Itachi ngươi càng lúc càng biết đùa, một thằng nhóc…” – Nhưng còn
chưa kịp nói hết câu, hắn cũng liền im miệng lại, bởi khi nhìn đến ánh mắt hờ
hững của Itachi, Kisame liền biết…Những lời vừa rồi, không hề là lời nói chơi!

Ở Konoha, thực sự tồn tại một thằng nhóc 12 tuổi có giết chết hắn!

Thu lại vẻ cợt nhả vừa rồi, lúc này Kisame mới trầm ngâm nói.

“12 tuổi, chẳng lẻ là Cữu Vĩ Jinchuuriki?”

“Naruto Uzumaki vẫn chưa có được thực lực này, là một người khác…” – Itachi
vẫn là một bộ lạnh lẽo đáp lại, sau đó lại nghe hắn nói tiếp.

“Nếu ngươi gặp được hắn, ta cũng chỉ có thể khuyên ngươi một câu…”

“Dùng tâm lý khi phải đối chiến với Thủ Lĩnh mà đãi hắn,…Thì lúc này ngươi mới
có cơ may…”

“Còn một con đường sống!”

[…]

Tại một căn nhà nhỏ nào đó ở Hỏa Quốc, lúc này mặt trời cũng đã ngã về Tây.

Và có lẽ vài bạn sẽ đang thắc mắc.

“Tại sao sự xuất hiện buổi chiều trong truyện này lại nhiều quá vậy?”

Để trả lời cho vấn đề này, con tác xin được phép giải thích một tí về giá trị
nghệ thuật của buổi chiều cho các bạn hiểu…

Từ ngàn xưa, ông bà ta đã nhận ra, buổi chiều chính là thời điểm đặc biệt nhất
trong ngày, nó là sự giao hòa giữa ngày và đêm, giữa sáng và tối, giữa quang
và ám,…Có thể nói, buổi chiều chính là ranh giới giữa Âm và Dương!

Và hết sức hiển nhiên, một thời điểm giao thời linh thiên như vậy, lại không
lý gì nó không xuất hiện nhiều trong văn thơ…

Thế nên, chúng ta mới có những vầng ca dao...

“Chiều chiều ra đứng bờ sông

Thấy em tốc váy nhổ lông bên cầu!”

“Chiều chiều ra đứng hàng ba,

Thấy em hàng xóm rên la quá chừng!”

“Chiều chiều trông bảy trông ba,

Trông ra bốn-sáu, tạch bà con lô!”

Hoặc những áng thơ ca đã đi bất hủ, mà trong sách giáo khoa mấy bạn cũng đã
gặp qua…

“Bước tới đèo ngang bóng xế tà

Thấy ba đâm má, má rên la…”

Rồi đến cả lĩnh vực âm nhạc, Lam Chường cũng đã từng hát…

“Chiều “nắng, cực” vắng…Em với chúng tôi mấy thằng…”

Cho nên có thể nói, “buổi chiều” chính yếu tố không thể thiếu trong nghệ
thuật.

Và cũng là, một công cụ không thể thiếu để con tác thực hiện hành vi…Câu chữ!

[…]

Tại một căn nhà nhỏ nào đó ở Hỏa Quốc, mặt trời cũng đã ngã về Tây. Trong
phòng khách lúc này có 3 người đang ngồi nói chuyện với nhau, phân biệt là một
thằng nhóc tóc đỏ và đối diện là một cặp phu phụ trung niên tóc đen.

Chỉ thấy vị phụ nhân có mái tóc dài như nhung cùng dung nhan tinh xảo đang
không ngừng lấy tay che miệng cười khúc khích.

“…Akashi-kun thật là nghịch ngợm! Ngươi làm như vậy thì nhóc Kakashi vừa mới
trở thành đội trưởng sẽ rất mất mặt cho mà xem, dù gì thì thằng bé này trước
giờ vẫn luôn là học trò cưng của Kushina nha.”

Akashi nghe vậy cũng chỉ hài hước nhún vai một cái, vẻ mặt chả thèm để ý nói.

“Ai biểu mấy năm qua con hàng này vẫn luôn một bộ “cá mặn” như vậy! Cho hắn
“quê độ” trước mặt đám con nít một lần cho thêm phần động lực cũng là điều
tốt!”

Nãy giờ vẫn luôn im lặng nhàn nhã uống trà, người đàn ông trung niên hiện tai
mới bắt đầu lên tiếng.

“Cũng không phải Hatake Kakashi không chịu nổ lực, mà là con Sharingan đó
trước giờ vẫn luôn là một gánh nặng đối với hắn.”

Thong thả đặt chung trà xuống bàn, lúc này mới nghe hắn lạnh nhạt nói tiếp.

“Không phải Uchiha mà sở hữu Sharingan, luôn cần phải trả giá đắt!”

“Fagaku! Chuyện này đã qua lâu lắm rồi! Sao anh vẫn luôn có thành kiến với
Kakashi-kun như vậy hả!” – Vị Phụ nhân đột nhiên tức giận cắt ngang.

“Thân là con trai Bạch Nha! Chỉ vì một lời hứa hảo huyền mà từ bỏ Đao Thuật
thượng thừa gia truyền, ôm khư khư một thứ sức mạnh vốn không thuộc về mình!
Ta là đang thay Sakumo thất vọng giùm hắn!” – Mà người đàn ông gọi là Fugaku
này cũng đang trừng mắt cãi lại.

Không sai! Cặp phu phụ này chính là hai vị “hoàng thân quốc thích” đáng lý
phải sớm đi “lãnh cơm hộp” của “thái tử phi” Sasuke và “quốc cữu” Itachi.

Fugaku Uchiha và Mikoto Uchiha!

Còn lý do vì sao hai người này vẫn còn sống nhăn răng mà tung tăng chém gió
thì tạm thời gác lại, cứ kể tiếp về cuộc gặp mặt trong căn nhà nhỏ này cái đã.

[…]

Đối mặt với cục diện “dầu sôi lửa bỏng” này của hai vợ chồng. Akashi rất thức
thời mà lựa chọn im lặng, vẫn cứ bình tĩnh uống trà của mình. Sau khi thấy
chiến hỏa đã bắt đầu êm dịu, hắn lúc này mới lên tiếng.

“Hai cô chú không muốn nghe gì về thằng nhóc Sasuke sao? Bàn về người dưng
hoài vậy?”

Nhất châm kiến huyết! Chỉ vừa nghe được 3 tiếng Sa-su-ke, hai vợ chồng này
liền lập tức đình chiến.

Chỉ nghe âm thanh Mikoto nhỏ nhẹ vang lên.

“Akashi-kun, Sasuke…dạo này thế nào?”

Fugaku tuy vẫn là một bộ nhắm mắt không thèm để tâm, nhưng từ động tác giật
giật lỗ tai liền thấy được, ông chú này cũng là một thể loại tsundere không hề
nhẹ!

Nhìn thấy hai người như vậy, Akashi cũng không thèm úp úp mở mở làm trò thần
côn thêm nữa mà trực tiếp kể luôn.

“Cũng không khác gì mấy năm trước, vẫn là một thằng học sinh “3 giỏi”, vừa tốt
nghiệp liền có thực lực của trung nhẫn, cái thiếu duy nhất chính là kinh
nghiệm. Nhưng nếu đã có Kakashi một bên “chăn dắt” thì việc này cũng không
phải vấn đề…Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì khoảng nữa năm nữa nó
cũng sẽ được để cử thi lên cấp.”

Vừa nghe, Fugaku Uchiha cũng là một bộ gật gật gù gù, đúng kiểu “con tao thì
phải như thế chứ!”, nhưng cũng chả gật nổi bao lâu thì cũng liền cau mày lại,
bởi vì hắn đã nghe được Akashi nói tiếp.

“Nhưng mà tâm lý thằng ku này lại hơi có chút có vấn đề, tâm háo thắng quá
cường, dục vọng sức mạnh quá lớn, nếu nắn không khéo thì sẽ rất dễ trật đường
rày.”

“Mà lý do vì sao tâm lý của thằng nhóc trở nên vặn vẹo như vậy thì hai cô chú
cũng biết phải nên “xử lý” thằng nào rồi!”

Nghe đến đây, Mikoto liền nức nở lên tiếng.

“Cũng không thể trách thằng bé kia! Nó cũng là bất đắc dĩ. Hẳn là trong mấy
năm qua nó cũng không hề dễ chịu gì đi!”

Sau đó, lại nghe bà cô này nhỏ giọng nỉ non.

“Akashi-kun, ta biết ngươi vẫn chưa hề nói gì về tình huống của hai người bọn
ta cho cả hai đứa nó biết, nếu như có cơ hội, ngươi có thể…”

Nhưng còn chưa để Mikoto nói hết câu, Fugaku đã lạnh lùng cắt ngang.

“Đã là nam nhân Uchiha, một khi đưa ra quyết định thì phải tự mình gánh lấy
hậu quả…”

“Mikoto! Em nên nhớ, chúng ta đã chết từ 3 năm trước! Gia tộc Uchiha hiện tại
chỉ còn lại hai người là Uchiha Itachi và Uchiha Sasuke! Tương lai của gia tộc
này ra sao sẽ do hai người này quyết định, chúng ta đã không còn quan hệ!”

Sau đó hắn lại quay sang nhìn Akashi, trong mắt hiện lên sự tín nhiệm và kiên
định.

Lúc này, mới nghe hắn thong thả nói tiếp.

“Chúng ta hiện tại là gia thần của tộc Taija…”

Fugaku Senpuji và Mikoto Senpuji!

Mà không biết vì lý do gì, mỗi khi nhắc đến ba chữ Senpuji, gương mặt lãnh lẽo
của Fugaku lại đột nhiên…nở một nụ cười!

[…]

------Flashback------

“Trở thành gia thần? Ban danh? Ừm…Để ta suy nghĩ chút đã…”

“…Nếu như Uchiha đã là chơi chữ của Uchiwa(quạt tròn) …Mà Senju(Thiên Thủ) lại
là đọc lệch của Senpu(Phiến Thủ/quạt tay)

“…Nếu như ông bà xưa đã thích chơi “quạt” như vậy…Vậy thì bây giờ chúng ta
phải chơi sao cho hiện đại chứ! Éo cần xài ba cái thứ quạt thời “đồ đá” kia
nữa!”

“Cứ gọi nó là…”

“Senpuji!”

“Tiên Phong Kỳ! Lá cờ đầu để ta đặt gót chân ở cái thế giới này! Vàchú định nó
sẽ trở thành một gia tộc vượt qua cả Senju và Uchiha! Hô hô!”

*Chú: Senpuji – Tiên Phong Kỳ còn đọc đồng âm với Phiến Phong Cơ, có nghĩa là quạt điện, quạt máy.

------Flashback(END)------


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #25