Bé Gái! Muốn Làm Pokemon Trainer Không?


Người đăng: evolrediar

-----Flashback-Đêm trước ngày diễn ra trận diễn tập, tại một cánh rừng nào
đó-----

“Akashi, Naruto! Hai người các ngươi bị làm sao vậy? Nửa đêm nửa hôm còn gọi
bọn ta ra đây làm gì?” – Người đang bất mãn lên tiếng chính là Sakura Haruno,
chỉ thấy cô bé dường như vẫn còn đang say ke, vừa nói vừa không ngừng lấy tay
dụi mắt.

“Sakura-chan! Việc này không liên quan gì đến ta nha, tất cả đều do một mình
Akashi tự dưng giở chứng á!” – Mà Naruto vừa thấy Sakura nổi giận, cùng liền
hết sức thành thật mà bán luôn anh em…

“Hừ!”– Tuy không hề tỏ vẻ buồn ngủ, nhưng cái hừ lạnh đầy bực dọc của Sasuke
cho thấy con hàng cũng không phải rất dễ chịu.

Nhìn đến ba đứa nhóc đang không ngừng tỏ thái độ lồi lõm, Akashi cũng rất tức
giận mà chỉ vào mặt cả ba mắng.

“Mẹ kiếp cái đám bạc bẽo! Anh mày khổ cực thức đêm thức hôm vì bọn mày “giải
đề”, đã méo biết ơn thì thôi lại còn tỏ thái độ với anh mày như vậy!”

“Khoan!” – Sakura lúc này đột ngột chen ngang, sau đó vẻ mặt mờ mịch hỏi. “Cái
gì mà lộ đề, giải đề, ngươi càng nói ta càng không hiểu gì cả! Chẳng phải ngày
mai chỉ là một buổi dã ngoại bình thường thôi sao?”

Vừa nghe được lời của Sakura, Sasuke nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, lúc này mới
đột nhiên lên tiếng.

“Buồi chiều ngươi cùng bọn ta đánh một trận, chẳng lẽ việc này có liên quan gì
đến buổi dã ngoại ngày mai?”

Quả không hổ là “thái tử phi”, IQ cao không thể nghi ngờ. Từ chìều đến giờ
Sasuke vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về việc này, giờ lại thấy Akashi một bộ
thần bí khó lường gọi cả bọn ra đây như vậy, hắn lại càng thêm xác định suy
đoán của mình.

“Ý ngươi nói, ngày mai Kakashi-sensei cũng sẽ giống như ngươi vậy, sẽ đánh một
trận để kiểm tra thực lực của bọn ta?”

“Chuẩn! Thằng nhóc này khá!” – Akashi cười cợt đối với Sasuke đưa ra khen
ngợi. Sau đó liền kéo cả bọn ngồi xuống, từ từ kể rõ chi tiết về bài kiểm tra
ngày mai.

[…]

“Thế nhưng vì sao Akashi ngươi hồi chiều lại không nói thẳng với bọn ta, mà
còn phải chờ đến đêm hôm khuya khoắt như bây giờ nha?” – Naruto nãy giờ nghe
được Akashi giải thích thì cũng đã hiểu, nhưng vẫn có một chuyện làm thằng
nhóc nghi hoặc.

Còn chưa kịp để Akashi mở miệng trả lời, thì Sasuke lúc này đã chen trước một
bước.

“Hẳn là hồi chiều Kakashi-sensei cũng đang đứng một bên quan sát chúng ta đi,
thế nên Akashi mới không thể một hơi nói rõ được.”

Mà Akashi nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhướng mày một cái tỏ vẻ khen ngợi,
sau đó liền nghe hắn nghiêm túc nói.

“Mọi chuyện đại khái cũng như anh mày vừa nói, nhưng thay vì đánh băng trán
thì ngày mai bọn mày sẽ chơi “rung chuông vàng”, nói chung là cùng một dạng.”

“Mà hồi chiều bọn mày cũng đã thấy, đối với một cục diện như vậy, “gank lẻ” là
không có cửa thắng, muốn thành công bắt buộc phải “party” tổ đội…”

“Và hẳn là mấy đứa cũng đã nhìn ra, vấn đề lớn nhất của trong đội hình của tụi
bây không thể nghi ngờ chính là…”

Nói đến đây, cả Naruto và Sasuke đều vô thức nhìn về phía một cô nhóc nào đó.

Đối diện ánh mắt “gợi đòn” của cả hai, Sakura lúc này liền thẹn quá hóa giận,
đứng lên chỉ mào mặt hai tên đồng bạn khốn nạn mà hét lên.

“Nhìn gì chứ! Người ta là còn gái mà! Sức yếu hơn hai cậu là điều hiển nhiên!”

Sau đó lại cực kỳ quan minh chính đại mà ngồi xuống, một bộ bình thản đối với
Akashi nói,

“Uhm! Đại khái ta chính là điểm yếu lớn nhất của Đội 7 đi, Akashi-kun ngươi cứ
tiếp tục…”

Nhìn đến bộ dạng ngoài mềm trong cứng này của cô bé, Akashi cũng chỉ cười cười
lắc đầu, sau đó liền nghe hắn nói tiếp.

“Nhưng có đôi khi, điểm yếu nếu biết lợi dụng đúng lúc, thì cũng sẽ trở thành
điểm mạnh nha.”

Cười như không cười, Akashi lúc này mới nhàn nhạt đối với ba đứa nhóc hỏi,

“Tụi mày có biết, quy tắc cơ bản nhất của một kẻ săn mồi là gì không?”

[…]

Trở lại trên sân, sau một trận thua đau dưới tay bọn nhỏ, Kakashi liền không
đầu không đuôi nói thở ra một câu.

“Kẻ săn mồi…sẽ luôn lựa chọn con mồi yếu nhất!”

“Cố tình giả vờ một bộ lo lắng bất an, rồi lại làm như do dự, thiếu quyết đoán
không tham gia tấn công cùng đồng đội, cốt chỉ để dụ cho ta phải đối với ngươi
xuống tay…”

“Mà ảnh phân thân Naruto một bên quạt gió thổi lửa, chẳng qua cũng chỉ là kế
khích tướng, để ta không càng thêm không thèm phòng bị mà nóng đầu xông lên…”

Híp mắt nhìn về phía “Sakura Haruno”, Kakashi hiện tại liền lắc đầu cười khổ.

“Ta nói đúng không…Sasuke-kun?”

Mà ngay lúc này, cũng liền thấy “Sakura” đã giơ tay lên kết ấn.

Chỉ nghe “Bùm!” một tiếng! Sau làn khói trắng chợt lộ ra gương mặt tươi cười
đầy ngạo nghễ của Uchiha Sasuke!

“Là Uchiha có Sharingan, Ma Huyễn loại tiểu xiếc này đối với trò mà nói chẳng
đáng kể gì, mà trái lại, trong lúc mắt đối mắt, ta ngược lại còn bi dính huyễn
thuật từ Sharingan.”

“Hẳn là ngay từ cảnh tượng “Sakura-trúng-huyễn-thuật-té-một-đống-trên-đất”,
cũng là lúc ta rơi vào ảo cảnh đi...”

Lại nghe Kakashi nói tiếp, lúc này hắn mới mờ mịch quay đầu nhìn về phía
Sakura-thật vẫn còn đang cầm hai cái chuông cười tủm tỉm.

“Nhưng điều làm ta kinh ngạc nhất chính là, thật không ngờ “Uchiha Sasuke”
nhẫn thuật, thể thuật, ám khí thuật thượng thừa vẫn luôn ăn ý chiến đấu cùng
Naruto nãy giờ…lại chính là Sakura Haruno a.”

Sau đó, hắn liền thở dài cảm thán.

“Vẫn là ta quá mức sơ ý, nếu dùng đến “nó” sớm hơn thì có lẽ ta đã nhìn ra
được, Sakura và Sasuke, ngay từ đầu đã bị hoán đổi thân phận.”

[…]

Mà cách đó không xa, có một bóng hình lười nhắc đang nằm vắt vẻo trên cây,
đang lắc đầu cười lẩm bẩm.

“Nhầm rồi chú em! Dù chú có bật Sharingan lên thì cũng không thể nhìn ra được
cái gì đâu…”

“Bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu làm gì có chuyện hoán đổi thân phận nào ở
đây…Sasuke đánh nhau với chú chính là Sasuke thật, mà Sakura đứng lo lắng
ngoài xa cũng không phải Sakura giả…”

“Chỉ có thể nói, hai đứa nó ngay tại lúc chú bắt đầu thi triển Ma Huyễn thì đã
hoán đổi vị trí cho nhau mà thôi! Oáp!”

Ngáp dài một cái, Akashi lúc này mới như có như không mà nói ra một cái tên…

“Nó cũng chính là chiêu…BATON PASS!”

[…]

-----Flashback-Đêm trước ngày diễn ra trận diễn tập, tại một cánh rừng nào
đó-----

“Ngày mai, ngươi cứ đứng cánh ngoài làm thế này…Rồi ta phía trong sẽ làm thế
này…”

“Đầu đất đúng là đầu đất! Kakashi-sensei là Thượng Nhẫn, hắn mới sẽ không
trúng cái kế gà mờ đó ngươi!”

“Sasuke thúi! Vậy làm thế nào ngươi nói thử xem!”

“Im mồm mà nghe ta chỉ huy! Đầu tiên là…”

[…]

Ngồi một mình nhìn cảnh hai con hàng nào đó “yêu nhau”, Sakura lúc này đang
nhỏ giọng thở dài,

“Vốn ban đầu cứ nghĩ một “học sinh tiên tiến” như mình khi vào đội sẽ trở
thành trụ cột, nhưng cuối cùng vẫn là kéo chân sau…”

Một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Naruto và Sasuke, cô nàng lại cúi đầu xuống,
bờ vai thì lại không ngừng run lên, trong giọng nói run rẫy lộ rõ cảm giác bất
lực và không cam lòng.

“Cả Sasuke-kun và Naruto-kun thực lực đều quá mạnh, chưa kể còn một con quái
vật là Akashi cũng ở trong nhóm…Nhìn lại mình…Cũng may chỉ là vừa mới bắt đầu,
còn chưa quá nặng ràng buộc…Có lẽ ngày mai mình nên xin Kakashi-sensei cho rời
khỏi đội.”

Tưởng chừng như đã vô cùng im lặng, nhưng những giọt nước mắt trong suốt của
cô bé làm sao che giấu được ánh mắt của Akashi

Lúc này, chỉ nghe hắn quay sang hỏi Hệ Thống.

“Nè Thống! Nếu một người bình thường đến được một quả Pokeball thì nó có dùng
được không em?”

Đối với câu hỏi của Akashi, Thống-chan cũng là im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối
cùng mới nghe được em ấy lên tiếng.

“Theo lý thuyết thì vẫn được, khi một người bình thường chạm đến Pokeball, thì
đồng dạng hắn cũng sẽ giống như Ký Chủ, nhìn đến được con Pokemon, vốn chính
là Guardian Spirit của mình diễn sinh ra và hoàn toàn có thể bắt nó.”

“Nhưng không giống Ký Chủ có được Hệ Thống hỗ trợ, lúc này người đó chỉ có thể
huấn luyện Pokemon dựa trên cách thức bình thường, tức là không ngừng gia tăng
tự thân lực lượng, và hẳn cả đời cũng chỉ có thể sở hữu một con Pokemon duy
nhất. Ngoài ra, con Pokemon này cũng không thể sử dụng các loại Item đạo cụ
cũng như học các loại chiêu thức TM, dù cho Ký Chủ có tự mình tặng nó cho
người đó đi nữa.”

“Nói nôm na, chủ thể đó lúc này sẽ trở nên giống như một Jinchuuriki mà Vĩ Thú
của hắn chính là Pokemon, nhưng khác với Jinchuuriki là Pokemon có thể tự do
Triệu Hồi ra ngoài để chiến đấu.”

“Thế thì còn về chiêu thức và khả năng tiến hóa thì sao?” – Akashi trầm ngâm
hỏi.

“Không có gì thay đổi, chỉ cần người đó không ngừng tăng tiến thực lực thì
Pokemon của hắn cũng sẽ đồng dạng lên cấp, học được các chiêu thức mới và sẽ
có khả năng tiến hóa.”

Nói đên đây, Hệ Thống liền nhắc nhở Akashi.

“Nhưng Ký Chủ đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như ngươi để Sakura tự mình giữ lấy con
Pokemon này thì ngươi xem như sẽ mãi mãi mất đi cơ hội bắt được nó, nên biết
rằng “Sakura” là một con Pokemon có khả năng tiến hóa Mega nha.”

“Chỉ là một con Buneary mà Lv 18 mà thôi, cũng không có gì phải đáng tiếc!” –
Akashi nghe vậy cũng chỉ cười cười.

Sau đó liền thấy hắn tiến lại bên cạnh Sakura, cực kỳ thần côn mà đối với cô
bé nói.

“Em gái! Ngươi đã sẵn sàng cho cuộc hành trình trở thành huấn luyện viên
Pokemon huyền thoại chưa?”

[…]


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #23