Team 7


Người đăng: evolrediar

“Sasuke! Ngươi lại làm cái khỉ gì vậy? Sao tự dưng lại đi phóng Shuriken
“diệt” mất của ta 2 ảnh phân thân!” – Naruto trừng mắt đối với Sasuke quát
lên.

“Câm mồm đi thằng ngu! Nếu không do phải bọn phân thân “cà na xí mụi” của
ngươi đột nhiên lao ra che mất tầm ngắm của ta, thì pha hồi nãy ta đã thành
công rồi!” – Sasuke cũng chỉ vào mũi Naruto mắng to.

“Naruto!!!!!!”

“Sasuke!!!!!!”

(Chổ này tĩnh lượt vài trăm cái Naruto!!!!!!/Sasuke!!!!!!!)

[…]

“Ố ố là la! Mùa xuân quả nhiên chính là thời điểm tuyệt giao phối tuyệt vời!
Nhìn bọn nhỏ “ân ái” với nhau như vậy, lòng anh mày cũng chợt lâng lâng đến lạ
Thống à…”

Hệ Thống: “…”

Đứng ở ngoài xa, Akashi đang một tay chống cằm, giương cặp mắt cá chết lờ đờ,
chiêu bài của một tên “Samurai có mái tóc quắn tự nhiên” nào đó mà nhìn về
phía hai thằng nhóc đang không ngừng “ve vãn đánh yêu” kia.

Mà tình huống như vừa rồi, nãy giờ đã xuất hiện không dưới 10 lần.

[…]

Vốn ban đầu, Naruto và 500 anh em của hắn đã lao lên quấn lấy Akashi triền
đấu, bởi vì không thể tiếp tục sử dụng DETECT, cho nên Akashi lúc này chỉ có
thể dựa vào tự thân phản xạ để đối chiến với thằng nhóc, mà hắn cũng chả điên
đâu để đi tiếp tục giả vờ “phong phạm đại gia”, đút tay túi quần tiếp chiêu,
mà lúc này đã bắt đầu chủ động tấn công hoàn thủ.

Là một thằng “nhà có điều kiện”, đối với hai tiếng Chakra Naruto liền tỏ vẻ,
“Ta đây trước giờ nghèo chỉ mỗi Chakra a!”. Cho nên mỗi khi Akashi vừa đánh
bay một con ảnh phân thân nào đó, thằng nhóc liền tạo ra 10 con để bù vào chổ
trống…

“Bang bang bốp bốp!” liên tục là những màn trao đổi chiêu thức, trận đấu lúc
này diễn ra hết sức kịch liệt.

Đột nhiên Sasuke lao vào vòng chiến. Vốn không hề cùng một tần sóng não với
Naruto, mà hình như thằng nhóc cũng chưa nhận thức được việc Akashi đã không
thể tiếp tục sử dụng thân pháp “ảo diệu” như vừa rồi, cho nên lúc này Sasuke
chiến đấu trông có vẻ phá lệ câu nệ.

Chỉ thấy thằng ku cứ chạy loanh quanh cánh ngoài, lâu lâu lại phóng vài cái
shuriken hoặc kunai vào thăm dò mà không hề dám “tiêu sái” cận chiến như thằng
em “cùng ông cố khác ông nội” nào đó của mình.

Mỗi khi Sasuke nhìn thấy Akashi lộ ra sơ hở, liền từ xa phóng tới shuriken. Mà
Naruto thừa hưởng tư duy chiến đấu của ông già cũng không phải dạng vừa, cho
nên thằng nhóc cũng nhìn ra được điểm yếu hại mà “điều động binh mã” đánh tới.
Một thằng là shuriken, một thằng là ảnh phân thân, cả hai đều hướng đến cùng
một mục tiêu, cho nên không xảy ra tình trạng “đâm xe” mới là chuyện lạ!

Và cũng chính vì điều này mà liên tục xãy ra những pha tình huống “dỡ khóc dỡ
cười” như ban nãy!

[…]

Chán con mẹ nó ngán nhìn cảnh hai thằng nhóc lại một lẫn nữa quấn lấy nhau,
Akashi lắc đầu thở dài một hơi, sau đó liền hướng về phía Naruto và Sasuke nói
lớn tiếng.

“Hai thằng chúng mày, một thằng thì suốt ngày ra rả nói là phải làm Hokage,
còn một thằng thì cứ hể mở miệng ra là đòi giết người, đòi báo thù!” – Không
ngừng cười lạnh, giọng nói của Akashi lúc này liền trở nên hết sức châm chọc,

“Thứ cho anh mày nói thẳng! Thực lực chỉ như vậy thì về nhà kiếm miếng đậu hủ
đập đầu chết mẹ nó đi! Còn ở đó đòi làm Hokage, đòi đi giết thằng này thằng
kia, nực cười!”

Dường như cảm thấy độ “kích dục” vẫn còn chưa đủ đô, Akashi lại tiếp tục…quăng
lựu đạn.

“Chớ lo lắng, Hokage anh mày sẽ lên làm! Còn thằng nào đó thì anh cũng sẽ tự
tay giết! Hai thằng phế vật chúng mày cứ yên tâm mà đi chết đi!”

“Ngươi nói cái gì?” – Vừa nghe nhắc đến người kia, Sasuke lúc này đã không còn
giữ nổi bình tĩnh, chỉ thấy thằng nhóc hai tay siết chặt, mắt không biết từ
khi nào đã mở Sharingan, lập lòe sát ý mà nhìn chằm chằm Akashi.

“Akashi Taija!!!” – Còn Naruto thì cũng không khá hơn là bao, miệng nghiến
răng nghiến lợi, không ngừng gọi tên thằng “ca ca” độc miệng nào đó.

Nhìn đến hai thằng nhóc đang bùng nổ chiến ý, Akashi lúc này cười như không
cười, nhỏ giọng lẩm bẩm,

“Như vầy trông mới đúng…”

[…]

“Đầu đất! Lấy cái chân ghẻ của ngươi ra!”

“Im đi! Chỗ này ta xí trước!”

“Sasuke thúi! Coi chừng phía sau!”

“Hừ! Khỏi nhắc!”

“Đầu đất! Hướng 4 giờ có sơ hở!”

“Biết rồi! Nói lắm!”

“Hừ! Mạnh miệng!”

[…]

(Hộc hộc!)

(Phì phò! Phì phò)

Cười tủm tỉm mà nhìn về phía Naruto và Sasuke đang không ngừng thở dốc, giọng
điệu cợt nhả của Akashi lại vang lên,

“Sao vậy! Vừa rồi vẫn còn sung ba khía lắm mà, sao giờ thằng nào thằng nấy
nhìn như chết rồi chưa chôn vậy!”

Sau đó hắn lại cười cười nói tiếp,

“Còn biết lẫn nhau công phòng tiến thoái, xem ra cũng không tệ lắm…”

Ban nãy, sau khi thành công bơm máu gà cho hai thằng, vốn ban đầu cả hai vẫn
còn một bộ cậy mạnh cắm đầu xông lên, mạnh đứa nào đứa nấy đánh. Nhưng sau vài
pha “lạc đạn” tự tàn sát lẫn nhau, cũng như bị Akashi chèn ép quá rát, cho nên
rất nhanh, cả hai liền bắt đầu vô ý thức mà trở nên phối hợp lẫn nhau.

Naruto ỷ vào việc mình có được tinh lực dư thừa, da dày thịt béo, cho nên đảm
nhận vai trò tanker, chuyên môn áp sát quấn lấy Akashi, còn không quên tạo ra
ảnh phân thân không ngừng quấy rối từ bốn phía.

Còn Sasuke, có được lợi thế quan sát từ Sharingan, cũng liên tục đứng cánh
ngoài “nuke” nhẫn thuật và ám khí vào yểm trợ đồng đội, đồng thời lợi dụng
Sharingan thông báo tình hình quân địch để Naruto có thể dễ dàng ứng phó.

Tuy chỉ là lần đầu tiên hợp tác, nhưng những gì mà hai thằng nhóc này thể hiện
đã có thể nói là “nước chảy mây trôi”, vô cùng nhuần nhuyễn. Mà đối với sự ăn
ý quá độ này của hai thằng, Akashi cũng chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ,

Quả không hổ danh là “bạn gay 10 kiếp” sao!

Nhưng dường như sự hợp tác ăn ý đó vẫn chưa thực sự đủ để suy suyển một con
hàng “siêu cấp bug” như Akashi. Chỉ thấy con hàng này vẫn là một bộ vô cùng
ung dung nhàn nhã mà đối chiến hai thằng.

Có được một chiêu “imba như hack” như TELEPORT, nếu như chỉ xét riêng về tốc
độ thì Akashi lúc này cũng đã đủ tư cách để đứng “cùng mâm cùng bàn” với Phi
Lôi Thần của Đệ Tứ và Đệ Nhị rồi.

Vì vậy, việc hai tên Hạ Nhẫn đối chiến với một “thời không-hình” ninja vẫn là
có chút quá sức, cho nên rất nhanh, cả Naruto và Sasuke đều không thể làm gì
khác hơn ngoài việc sức cùng lực kiệt mà thở hồng hộc không ngừng.

Biến ra đằng xa cho hai thằng được ít phút xả hơi, Akashi lúc này mới nhìn vào
một bụi cây gần đó mà lắc đầu lẩm bẩm,

“Hai thằng nó đã sắp yêu nhau tới nơi rồi, tiểu tam như cô còn có thể trố mắt
mà nhìn à! Hành động gì đi chớ!”

Mà trong bụi cỏ, Sakura lúc này cũng đã là mồ hôi lạnh chảy đầy đất, miệng
không ngừng lẩm bẩm,

“Thật không ngờ Akashi Taija lại mạnh như vậy, ngay cả Sasuke được xưng là
thiên tài mà cũng không thể làm gì được hắn!…Mà Naruto hôm nay biểu hiện cũng
là quá mức kinh người, không ngừng tạo ra vô số ảnh phân thân…Chakra ở đâu mà
hắn có thể làm được việc này? Chẳng lẽ nói, “team đội sổ” trước giờ mới thực
sự là “boss ẩn” của lớp!!!”

Càng nghĩ càng thấy sợ, Sakura đã khóc không ra nước mắt,

“Híc! Ta thuộc team “học sinh tiên tiến”…giờ nhìn kỹ lại, thì team này mới là
yếu nhất á!”

Vẻ mặt đã trở nên vô cùng khó coi, không ai biết lúc này, trong lòng cô bé
đang không ngừng diễn ra một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội.

“Thân là đồng bạn, lẽ ra ngay từ đầu mình phải bước ra sát cánh chung vai cùng
hai người bọn họ mới phải…Nhưng lúc này mình chỉ biết trốn chui trốn nhủi!
Thật đáng xấu hổ!”

“Nhưng mà…thực lực của mình yếu như vậy, đi ra thì cũng chỉ càng vướn bận tay
chân mà thôi…Mình nên làm gì mới phải?”

Sau một hồi im lặng tự hỏi, dường như lúc này Sakura cũng đã tìm ra câu trả
lời.

Chỉ thấy trong ánh mắt cô bé chợt lóe lên một tia quyết đoán, tay nắm chặt
lại, từ trong bụi cỏ lao nhanh ra ngoài.

Nghe được âm thanh xào xạc, Akashi lúc này chợt nở một nụ cười, sau đó thấp
giọng thì thầm,

“Team 7...Cuối cùng cũng đã chính thức THAM THƯỢNG!”


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #18