Chương Này Nên Để 14 Hay 15?


Người đăng: evolrediar

“Oài! Anh đã bảo cả đám cùng lên rồi mà tụi mày lại đi “xé lẻ” hết trơn vậy!”
– Trên sân, Akashi lúc này đang không ngừng thở dài mà nhìn về phía Naruto.

Ban nãy, sau khi vừa hô lên “bắt đầu!”, thì cũng giống như y chang nguyên tác.
Cả ba đều liền tản ra tự mình tìm thời cơ tiến hành “móc lốp”. Chỉ duy độc
Naruto là còn hiên ngang lẫm liệt dám đứng trước mặt Akashi.

“Haha! Sakura-chan quả nhiên là người thông minh nhất, biết bổn đại gia đây
thực lực rất mạnh, cho nên mới không hề ngần ngại mà giao phó trọng trách
chiến đấu chính cho ta, còn mình thì ẩn thân chờ thời cơ thích hợp xông ra
cùng ta kề vai sát cánh…Hừ! Còn tên Sasuke nhát gan thỏ đế, vừa vào trận liền
chỉ biết trốn chui trốn nhủi, thật chả đáng mặt làm đàn ông!”

Lúc này, Naruto đang cực kỳ quang minh chính đại mà đối với bản thân và “thiên
thần” của hắn không ngừng đưa ra những lời tâng bốc, và đương nhiên cũng “tiện
thể” hung hăng chà đạp tên đồng bạn đáng ghét nào đó một phen…Nhưng trông thế
nào thì cũng giống như một thằng tự kỷ đang tìm cách ngụy biện cho IQ chiến
đấu vô cùng “não tàn” của mình…

“Hừ hừ! Đúng là đồ Naruto ngu ngốc! Ta mới không thèm kề vai sát cánh gì với
ngươi á! Ta rời đi là vì muốn được nấp cùng một chổ với Sasuke-kun mà thôi!” –
Trong bụi cây cách đó không xa, “thiên thần Sakura” của chúng ta ngay hiện tại
dường như lại không hề tỏ ra cảm kích chút nào đối với những lời có cánh đến
từ “fan cuồng” nhà mình, mà trái lại, còn cực kỳ khinh bỉ mà không ngừng…phun
nước bọt. Sau đó lại nghe cô nàng chán nản thở dài,

“Aiz! Sasuke-kun, ngươi trốn ở đâu mà sâu quá vậy…”

Còn vị “thỏ đại vương nấp sâu”, Sasuke Uchiha, lúc này lại đang có một suy
nghĩ khác,

“Tên ngốc “đội sổ-thật” này! Còn không mau tấn công tên “đội sổ-giả” để thăm
dò thực lực của đối phương mà còn đi làm nhảm cái gì vậy! Đúng là không thể
trông chờ gì nhiều vào thứ đồ “usuratonkachi” này!”

Vốn ban nãy, Sasuke cũng liền muốn lao lên đấm vêu mồm tên “đội sổ” chảnh chó
nào đó, nhưng đột nhiên tiếng chuông cảnh giác trong lòng hắn lại không ngừng
reo lên, là một ninja “cảm giác-hình”, linh cảm đang nói cho hắn biết.

Đừng! Rất nguy hiểm!

Kẻ trước mặt chính là một con quái vật!

Cho nên mặc dù rất không tình nguyện và cảm thấy khuất nhục, nhưng Sasuke vẫn
vô cùng lý trí lựa chọn tin tưởng vào trực giác của mình, cho nên hắn tạm thời
lánh mặt chờ quan sát đối thủ.

Mà hiện tai trên sân, Naruto đã gọi ra vô số ảnh phân thân, đang đứng thành
một vòng tròn bao quanh tứ phía lấy Akashi.

“Akashi! Tuyệt chiêu Ảnh Phân Thân Chi Thuật này là ta vừa mới học được đó,
thế nào? Nhìn là ớn rồi phải không!” - Chỉ nghe Naruto vuốt mũi, tự tin nói
lớn.

“Xời! Tưởng cái éo gì! Anh mày nãy giờ vẫn đang thắt cơ mông gồng cơ đít,
chuyền tay sóc, óc tưởng tượng…Cứ nghĩ là mày đã khai phá ra thể loại Hậu Cung
Chi Thuật gì mới để anh mày thưởng lãm, cuối cùng cũng chỉ là cái thể loại cứt
đái này đây!” – Akashi ngáp dài một tiếng, thất vọng nói, sau đó lại ngoắc
ngoắc tay.

“Thôi, cứ bơi hết vào đây để anh check thử dạo này Thể Thuật mày tu hành thế
nào.”

Nghe được những lời khiêu khích đầy kích thích như vậy, “não trước giờ vốn
không dài” như Naruto làm sao còn có thể chịu đựng nổi, chỉ nghe thằng nhóc
hét ầm lên một tiếng.

“Chết tiệt Akashi! Chuẩn bị thành “áo vũ cơ hàn” nè! Dattebayo!!!!!”

Không nói hai lời, gần 400 trăm thằng Naruto liền đồng loạt nhất tề xông lên.

Đối diện thế công như hùng như hổ của Naruto, Akashi cũng chả thèm nao núng.

Chỉ thấy hắn lắc cái hông bên trái, nghiêng cái eo bên phải…Một bộ như đang
tập dưỡng sinh vậy mà hóa giải hết tất cả những đòn đánh của 400 Naruto.

400 phân thân, nghe thì có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế số lao được vào vòng
chiến thì chả có bấy nhiêu…Chuyên này cũng là hết sức bình thường thôi, 400
người vây quanh chỉ để tẩng một người, “sư nhiều cháo thiếu” như vậy, làm sao
có đủ chổ cho cả đám cùng ra tay.

Cho nên lúc này trên sân xuất hiện một cảnh tưởng hết sức quỷ dị, chỉ thấy một
biển người đứng thành một vòng tròn xoắn ốc, thưa dần từ ngoài vào trong, mà
“tâm bão” là Akashi thì đang một mình tránh né hết thảy công kích đến từ 8 đến
10 thằng Naruto cùng một lúc,

Mà các Naruto lao được vào đấm đá thì cũng chả hiểu vì cái gì, đều đánh sống
đánh chết mà vẫn mãi không đánh trúng được Akashi, mà lại còn không ngừng sơ ý
“đánh lộn” con mẹ nó lẫn nhau, tự mình đánh quân mình, “friendly fire” đến mức
càng lúc càng thưa thớt.

Sau gần 5 phút, 400 phân thân lúc này đã “vơi” đi chỉ còn lại mấy chục thằng,
mà các Naruto đang không ngừng thở phì phò, chỉ biết trố mắt nhìn vào Akashi
vẫn đang đứng tỉnh như không…

Trong bóng tối, cả Sasuke và Sakura sau khi chứng kiến được một màn, lúc này
“nước nôi”…mồ hôi cũng đã chảy ròng đầy đất.

Sasuke không ngừng luôn miệng lẩm bẩm,

“Không…Không thể nào! Làm sao còn có người có thể có được phản xạ kinh khủng
như vậy chứ! Dù cho là ta có Sharingan cũng tự nhận không thể nào đối đầu 400
người cùng lúc mà vẫn còn có thể ung dung như vậy…

Nhưng điểm đáng sợ không chỉ có như vậy, Akashi…hắn nãy giờ vẫn không hề động
đậy dù chỉ một ngón tay để đánh trả! Mà chỉ thuần túy dựa vào tránh né vô cùng
hợp lý để các phân thân của Naruto tự tàn sát lẫn nhau…Điểm này là ngay cả Tam
Câu Ngọc Sharingan cũng chưa chắc đã làm được!”

Có thể nói, Sasuke lúc này đã bị chấn kinh không nhẹ. Ban nãy khi quan sát,
hắn cũng đã mở Sharingan của mình để ra để tìm hiểu bộ pháp của Akashi, nhưng
kết quả lại khiến hắn bị dọa nhảy dựng!

Ngay cả Sharingan, Đồng Thuật có thể được xem là có khả năng copy mọi sự di
động, cũng không thể nào đọc được thân pháp mà Akashi vừa sử dụng!

Trên thực tế, tốc độ của Akashi vừa cũng không tính là nhanh, mà trái lại còn
có vẻ lề mề chậm chạp, nhưng điều khó hiểu là nó lại vô cùng hợp lý, giống như
là Naruto và Akashi đã luyện tập với nhau vô số lần chỉ để “diễn” ra một màn
vừa rồi vậy…

Nó hợp lý đến mức…Sasuke liền có cảm giác, nó hẳn phải chính là như vậy, tựa
như một loại quy luật của tạo hóa, cũng giống như việc gió phải thổi, sóng
phải vỗ, một năm phải có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông…

…Tự nhiên pháp tắc.

Vẫn không hề hay biết gì về việc cậu bé Sasuke nãy giờ đang làm công tác “yy”
giùm mình. Akashi lúc này bên tai đang không ngừng vang lên tiếng lải nhải từ
Hệ Thống.

“Sử dụng “move” DETECT để trêu một thằng con nít! Xấu hổ quá a Ký Chủ!”

Vừa nghe được Thống-chan, Akashi lúc này cũng liền ngớ người, sau đó cười khổ,

“Cái gì vậy cô nương! 400 đánh 1, còn không thèm hoàn thủ, lại chỉ sử dụng
thân pháp để hóa giải, vậy cũng là sai a!”

Bị Akashi trực tiếp gọi thẳng hai tiếng “cô nương”, Thống-chan cũng liền thẹn
quá hóa giận, tức giận dậm chân thở phì phò mà đối Akashi mắng.

“Nhưng mà…nhưng mà, Ký Chủ cũng biết dùng DETECT để “sỉ nhục” một con “thể
thuật nhược kê” như Naruto là rất vô nhân đạo sao! Rồi thằng nhóc này mai mốt
sẽ phải chịu bóng ma tâm lý thì sao! Rồi nó sẽ không thể nào có đủ tự tin để
theo đuổi ước mơ trở thành Hokage! Và vì nó hôm nay bị tổn thương như vậy, nên
nó sẽ thua trong trận chiến cuối cùng với Kaguya! Rồi thế giới này sẽ bị hủy
diệt! Nói túm lại…Ký Chủ ngươi là người xấu, là ác ma!”

Tốt a! Akashi hiện tại cũng chỉ có thể tỏ vẽ…

Ngươi lập luận quá chính xác, ta không còn lời gì để nói.

--------Sổ Tay Pokemon--------

Move: DETECT

TM: 43

Hệ: Fighting

Là một MOVE không gây sát thương, có khả năng dựa trên dòng chảy của Nature Ki
để phán đoán chiêu thức tiếp theo của đối phương, từ đó có thể tránh né BẤT KỲ
mọi thể loại công kích nào.

Trong 5 phút đầu tiên sử dụng, độ chính xác của nó là tuyệt đối, sau 5 phút,
mỗi lần sử dụng tiếp theo độ chính xác giảm 50%. Đến lần thứ 5 sử dụng, độ
chính xác còn 0%

Akashi học được từ Pokemon: Pippi(Clefairy) tại thời điểm Lv 5(Chiêu thức có
sẵn).

Số lần sử dụng: 5 PP/Ngày(1 PP tương đương với 1 lần sử dụng liên tục 5 phút.)

--------Sổ Tay Pokemon(END)--------

Tiếp tục trở lại trận đấu.

Naruto hiện tại đối với thực lực của Akashi cũng đã hoàn đổi mới nhận tri,
nhưng con hàng có thần kinh to như gân bò này cũng làm gì có dấu hiệu phải
chịu đựng “bóng ta tâm lý” hay “mindbreak” như “Thống cô nương” nào đó đã chẩn
đoán.

Chỉ thấy thằng nhóc cười hì hì đối với Akashi nói lớn tiếng,

“Ha ha! Quả không hỗ là “huynh đệ song hành” của bổn đại gia! Ta vẫn luôn biết
thực lực của ngươi là vô cùng mạnh a Akashi, so với cái tên vẫn hay tự nhận
mình “thiên tài” gì thì đó thì mạnh hơn nhiều!”

“Hừ! Lắm mồm!” – Sasuke trong bóng tối quắc mắt hừ lạnh một tiếng, nhưng sau
đó hắn liền nở ra một nụ cười,

“Thấy đánh một mình không ổn cho nên dùng kế khích tướng để ta phải xuất đầu
lộ diện hỗ trợ ngươi sao? Xem ra thằng ngốc này cũng không đến nổi ngốc lắm!”

Mà Akashi vừa nghe được thằng “tiểu đệ” mình tân bốc cũng liền nở banh lỗ mũi,
nào thèm để ý có phải khích tướng cái khỉ gì hay không, liền cười khà khà đối
với Naruto nói,

“Khá khen cho chú em có mắt tinh tường, tí về anh dắt mày đi ăn Ramen hé! Thế
nào!”

“Hoan hô! Akashi vạn tuế! Akashi vạn tuế!...Akashi vạn…chết cụ ngươi nè chứ
tuế!”

Vẫn luôn giả bộ hưng phấn, Naruto lúc này không biết từ chổ nào liền xuất hiện
ra hai con ảnh phân thân, từ trên không lao xuống tung cho Akashi hai quả đá
song phi!

“Á đựu! Mụ nội chết mẹ con rồi!”

Vừa dùng xong một lần DETECT, Akashi nãy giờ cũng đâu dám sử dụng lần thứ hai,
50% xác xuất thành công thì còn dùng làm cái éo!

Cho nên lần này bị Naruto tập kích bất ngờ, hắn cũng chỉ đành phải dựa vào tự
thân phản xạ mà xoay người né tránh, cho nên trông có vẻ chật vật hơn hẳn vừa
rồi.

Mà Sasuke nãy giờ vẫn còn đang ẩn nấp, vừa thấy được đến chuyển cơ một màn,
mặc dù nghi hoặc không hiểu vì sao Akashi lại không tiếp tục sử dụng thân pháp
kinh thế tuyệt luân như vừa rồi, nhưng với bản năng chiến đấu và trời sinh của
tộc Uchiha, hắn liền biết được đây chính là thời điểm tốt nhất để tiến hành
phản kích.

Cho nên không hề đợi cho Akashi có cơ hội chuyển mình, sau lưng hắn lúc này
liền truyền tới một trận nóng rát dữ dội.

Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Chi Thuật!

Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, khói tỏa ra nghi ngút!

“Trúng?”– Sasuke thần sắc ngưng trọng nhìn vào đám khói.

“Sasuke! Ngươi làm gì vậy! Sao tự dưng lại xía vào trận đấu của ta!” – Naruto
thấy vậy cũng lon ton chạy lại, diện mục phẫn nộ mà trừng Sasuke, sau đó lo
lắng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nổ.

Chờ cho khi gió thổi khói tan đi mất, thì tại vị trí mà Akashi vừa đứng ban
nãy, bấy giờ chỉ còn là một mảng cỏ khô cháy đen kịt, nhưng làm gì có ai!

Vẫn còn đang dáo dác nhìn quanh, thì bổng nhiên lúc này, sau lưng hai thằng
nhóc chợt truyền đến một giọng cười đầy khả ố,

“Một đứa biết dùng âm mưu, một đứa biết dùng dương mưu, nói chung là cũng
khá,…Há há! Nhưng mà rất tiếc phải nói cho hai đứa bây biết, dùng cái gì cũng
vậy, hai đứa...đã mắc mưu!”

...

Nhưng ngay sau đó, phản phất trong gió dường như lại xuất hiện thêm một giọng
nói, nghe như người kia...nhưng lại không giống người kia, đó là một giọng nói
lạnh lùng mà cô độc, mà mãi về sau này, dù đã trở thành hai nhẫn giả đứng đầu
Nhẫn Giới, nhưng mỗi khi nhớ lại, Naruto lẫn Sasuke đều không khỏi cảm thấy
bần thần...

"Nhưng có đôi lúc, tâm kế mới chính là thứ mưu kế lợi hại nhất!"


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #16