Chương Này Là Một Cái Hố.


Người đăng: evolrediar

Thực tế đã chứng minh, lịch sữ quán tính là rất khó để có thể thay đổi. Mặc dù
suốt 12 năm qua, Akashi đã ỉa đái vào mặt lịch sữ không ít lần…Nhưng riêng
trường hợp lần này, Akashi cũng đành tỏ vẻ…

Thần thiếp làm không được a!

“Ọe ọe! Tởm quá!”

“Khụ khụ khụ!”

Lần lượt nhìn thấy hai vị vai chính đang không ngừng nôn khan sau màn khóa môi
nồng nàn, Akashi trong lòng không khỏi dâng lên một cổ cảm xúc đầy mỹ mãn.

“Yên tâm đi hai đứa, khoảnh khắc “ngàn vàng” này của chúng mày đã bị anh đây
lưu giữ rồi!”

Nhìn xuống chiếc “camera 13 megapixel” đang cầm trên tay, Akashi liền nở một
nụ cười đê tiện…

“Chờ đến lúc hai thằng bây trở thành hai con ninja quyền uy nhất cái thế giới
này, thì cũng là lúc anh mày bắt đầu thu lợi tức, muahahaha!”

“Ủa? Thế giới Naruto cũng có camera 13 megapixel hay sao?” – Chợt lúc này, một
vị ăn dưa quần chúng nào đó bay ra hỏi.

Nghe vậy, Akashi liền bĩu môi một cái, “Ở đây còn có cả rạp xi-nê đó thằng nhà
quê! Không có camera thì bọn nó quay phim bằng đít à?”

Aiz! Đáng thương thay cho tương lai hai vị thái tử gia, giờ phút này vẫn không
hề hay biết, mình đã bị một con hố đồng đội vô sỉ nào đó…nắm thóp!

Mà mọi chuyện diễn ra sau đó thì cũng chả có cái chó gì để kể, đại khái là
IRUKÁ…VOI! bước vào lớp đọc danh sách phân bang; Naruto, Sasuke, Sakura,
Akashi đúng quy trình tiến vào đội 7, hai thằng nhóc rãnh rỗi sinh nông nổi
lại bắt đầu chơi trò “tương ái tương sát”, kế tiếp là tiết mục “chờ người nơi
ấy” đến dài cả cổ của cả bọn, sau cùng thì Kakashi cũng xuất hiện và gọi cả
bọn ra sân chém gió, hỏi hang các thể loại ước mơ mộng tưởng gì đó linh tinh,
chém gió xong thì lại đuổi cả bọn trở về chờ ngày mai tiến hành sinh tồn khảo
thí…hết chuyện!

Chương này đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các bạn vào chương sau!

Fin!

The End!

(tấu chương xong)

Tuyệt Thế Thiên Tài, Chinh Chiến Bát Hoang, Nhất Niệm Thiên Diệt, Nhất Nhãn
Địa Toái ==> Thần Võ Đế Tôn

Cuộc thi tìm kiếm Mỹ Nữ Tuyệt Sắc TruyenCv 2018

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ể!!!!

Ể!!!!!

“Con tác! Con tác đâu? Chuyện éo gì đang diễn ra ở đây vậy? ” – Akashi đã bắt
đầu hốt con mẹ nó hoảng, luôn mồm hô to gọi tác giả…

Lúc này, chỉ thấy trên bàn làm việc của một con tác nào đó có kẹp một tờ giấy,
trên đó ghi:

[Anh có tí vuyệc, phải lặn vài bữa, các chú ở nhà mạnh giỏi!

P/S: Vì để đề phòng chuyện đột xuất phát sinh, tồn cảo anh đã viết trước
được…300 chữ, các chú cứ tùy tiện up lên.

P/S/S: Khỏi cần cảm ơn! Ahihi!]

[…]

“Cảm cái đầu mày chứ ơn! 300 chữ up cho chúng chửi hả!” – Akashi điên con mẹ
nó tiết hét ầm lên, nhưng sau đó liền một mặt mộng bức quay sang hỏi Hệ Thống.

“Ê Thống, giờ chúng mình phải làm gì đây?”

Thống-chan cũng tỏ ra buồn bực, “Còn làm thế nào nữa, tự biên tự diễn thôi chứ
sao.”

[…]

Và thế là, mời các bạn đọc giả cùng đến với chương tiếp theo…

Nhưng trước khi bắt đầu, mời các bạn bật BMG này lên.

https://youtu.be/GnrbFe5Os1U

Chương 14: Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành…Ủa lộn! Sân thượng trường học.

(Lời Hệ Thống: Oi Ký Chủ! Tên chương không thể có “ủa lộn” được!”)

Mặt trời đã ngã về tây, một buổi chiều không có ánh trăng.

(Chiều thì đương nhiên là không có ánh trăng...)

Những gương mặt trên Hỏa Ảnh Nham trước giờ vẫn vậy, vẫn như tượng đá, không
hề cảm xúc…

(Hỏa Ảnh Nham…chính là tượng đá á.)

Nếu như nói cô độc là một chén rượu, vậy thì Akashi cả đời vẫn luôn là một túy
nhân.

Độc ẩm cô độc, xưa nay vẫn luôn là đặc quyền của hắn.

Nhưng hôm nay, có người đang muốn tranh cùng hắn chung rượu này…

(Ê Ký Chủ! Phong cách này…hình như không đúng)

“Gió, dường như có gì đó bồn chồn hôm nay.” – Sasuke lạnh nhạt nói.

“Gió, chỉ là đang khóc thầm một chút…” – Akashi đáp.

Sakura nãy giờ vẫn luôn yên lặng đứng cạnh hai người, chợt lấy tay vuốt nhẹ
mái tóc, lúc này nàng mới lên tiếng,

“Gió, đang thổi một điều gì đó…đau buồn vào thôn…”

“Đi thôi! Đuổi theo cơn gió, đừng để nó tan đi…” – Sasuke xoay người, chuẩn bị
rời đi…

(À nô! Cho Thống hỏi…nãy giờ các ngươi, là đang nói về cái ch..gió gì vậy???)

“Chờ đã!”

Ngay lúc này, một giọng nói hối hả vang lên.

“Oi! Đại sự không ổn! “Khoai Tây Rong Biển” đang bán đại hạ giá! chúng ta phải
nhanh lên!!!”

Bốp!

“Ui da! Sao tự dưng đánh tui…Á!”

Binh!

“Huhu, đừng đánh nữa a Sakura-chan!!!”

Lúc này, Akashi liền quay qua nhìn 3 con hàng rảnh háng nào đó hét ầm lên,

“Đậu móa! Kakashi-sensei chẳng phải đã kêu cả bọn phắn về nhà hết rồi mà! Sao
chúng mày còn lẽo đẽo theo tao chi vậy!”

(Hệ Thống vuốt ngực thở ra một hơi: Phù! Cuối cùng cũng chịu trở về đúng phong
cách rồi…)

Dứt lời, liền nghe được Sakura cười hì hì nói,

“Hihi, bọn ta chỉ là muốn biết ngươi vì sao lại có thể tốt nghiệp được thôi
mà, hôm trước không phải nói là ngươi đã thi trượt rồi sao?”

Sasuke Uchiha lúc này cũng vội chen vào một câu,

“Ban nãy, mỗi lần Kakashi-sensei nhắc đến tên ngươi đều tỏ ra rất thiếu tự
nhiên, hắn cũng nói là ngày mai ngươi không cần cùng bọn ta tham gia sinh tồn
diễn tập…”

Ngập ngừng một lúc, hắn mới nói tiếp,

“...Ngươi là người thân của Kakashi-sensei?”

Nhưng câu nói tiếp theo của Naruto, thằng em trai mà Akashi vẫn luôn hết mực
thương yêu, không thể nghi ngờ, mới chính là nhát dao chí mạng đâm vào tim của
hắn…

Chỉ nghe Naruto cực kỳ thận trọng nói,

“Akashi, mấy hôm nay ta thấy ngươi vẫn cứ hay đi tới đi lui văn phòng của lão
già Đệ Tam, khi về liền cầm theo băng trán ninja, chẳng lẽ…ngươi vì tốt nghiệp
mà ngay cả lão già đó cũng có thể…”

Và dường như Naruto hiện tại cũng đã không dám tin vào suy đoán của mình, chỉ
thấy thằng nhóc đang một tay bụm miệng, một tay đưa ra, vẻ mặt thản thốt chỉ
về phía Akashi…

Nghe được cả ba, Akashi mặt cũng liền đen con mẹ nó lại, sau đó chỉ vào mặt
từng đứa từng đứa hét lớn.

“Đậu móa mấy thằng con chóa! Suy diễn cái củ cọt gì đấy, bộ dạo này Fristy rẻ
lắm rồi hả! Nói cho bọn mày biết, anh mày là bằng tài thực, học thực mà tốt
nghiệp, đứa nào còn nghi ngờ lung tung tao đấm phát chết lun giờ!”

“Đội sổ-giả chỉ được cái mạnh mồm!” – Sasuke hừ lạnh một tiếng.

“Nè nè Akashi-kun! Dù sao chúng ta cũng là đồng bạn với nhau, ngươi vì cái gì
nãy giờ vẫn luôn nói lời thô lỗ như vậy với bọn ta, có biết là vẫn còn có con
gái ở đây không hả?” – Sakura lúc này cũng là một bộ bất mãn đối với Akashi
đưa ra tố cáo.

Mà Naruto, thứ con hàng “trọng sắc khinh bạn” này vừa nghe được Sakura nói
xong liền cực kỳ “chân chó” mà bán luôn anh em,

“Đúng đó Akashi! Nếu như ngươi đối với Sasuke nói như vậy thì ta sẽ đồng ý 2
tay 2 chân luôn, nhưng ngươi đừng hung dữ với Sakura-chan như vậy chứ!”

“Á đù! Phản! Phản hết rồi!” – Akashi lúc này cũng một mặt mộng bức mà nhìn ba
đứa. Sau đó liền thẹn quá phản cười,

“Tốt, tốt a! Lão hổ không phát uy thì tụi bây khinh tao là Hello Kitty sao.”

Dứt lời, liền thấy hắn đứng ra giữa sân, lấy tay chỉ vào băng trán ninja đang
đeo bên hông, ngạo nghễ nói,

“Cùng xông lên đi, nếu như các ngươi có thể động vào cái băng trán này dù chỉ
một lần, xem như ta thua.”

Sau đó lại cười giễu cợt mà nhìn cả ba,

“Thế nào? Dám không?”

Lúc này, âm thanh Hệ Thống trong đầu Akashi chợt vang lên, “Ê ê Ký Chủ! Ngươi
càng lúc càng bành trướng rồi đó nha! Hành gà là không phải phong phạm của bật
đại gia a.”

“Kệ mẹ nó đại gia! Anh mày điên đám khỉ con này lâu rồi, không dạy cho bọn nó
một bài học có lỗi với mấy vị đọc giả đang chờ coi combat!” – Akashi đỏ mắt
đối với Thống-chan nói.

Thống-chan: “…”

[…]

Mà lúc này, đối diện Akashi đang hùng hổ dọa người như vậy, ba đứa nhóc cũng
đã bắt đầu nổi lên chiến ý.

Thân là học sinh giỏi toàn khối, nay lại bị một thằng quanh năm đội sổ nói
thách, Sasuke không thể nghi ngờ chính là con hàng đang máu chiến nhất,

Chỉ thấy thằng nhóc liền khốc khốc đứng ra đối với Akashi liếc mắt,

“Hừ! Chỉ hi vọng tới lúc đó ngươi không cần quá sớm cầu xin tha thứ!”

Còn Naruto, con hàng này thì còn lạ gì nữa, cũng là một thể loại hổ báo cáo
chồn chứ nào phải thiện nam tín nữ gì cho cam. Cho nên vừa nhìn thấy Sasuke
đứng ra ứng chiến, cũng liền một bộ đấm tay dậm chân, hầm hừ nóng lòng muốn
thử.

“Akashi! Hình như ngươi vẫn chưa có cơ hội chứng kiến tuyệt chiêu mới của ta
đúng hông? Hè hè, hôm nay ta sẽ cho ngươi tả tơi luôn!” – Naruto bùng cháy nói
lớn tiếng.

Còn đừng hỏi vì sao thằng nhóc này vốn là “thân huynh đệ” với Akashi mà lại đi
“tiếp tay cho giặc” đòi xử lý anh mình. Cũng chính vì nó đã sống chung với
Akashi 12 năm, cho nên nó mới càng hăng máu như vậy.

Có thể nói, trong số 3 người có mặt ở đây, Naruto là người duy nhất có nhận
thức “gần đúng” nhất về thực lực của Akashi, cho nên nó mới không hề lo lắng
về việc Akashi sẽ thua hoặc bị thương.

Lúc này, duy độc chỉ có mỗi Sakura là vẫn “giả nike” tỏ vẻ lo lắng nói,

“À nô! Chúng ta là đồng bạn mà, làm như vậy có chút không tốt lăm đâu!”

Nhưng trên thực tế, trong lòng con nhỏ có triệu chứng tâm thần phân liệt này
lại đang không ngừng hung hăng hét lớn,

“Ike! Naruto, Sasuke! Đấm vêu mồm cái thằng chảnh chó trước mặt này ra cho
chụy!”

[…]

Nhìn thấy cả ba đều đã bắt đầu bừng bừng chiến ý, Akashi liền cười như không
cười khẽ nói,

“Let’s the game…Begin!”


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #15