Hệ Thống Nhà Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Vậy!


Người đăng: evolrediar

Trên một cánh đồng nào đó vùng ngoại ô Konoha, Akashi đang một mình nằm trên
bãi cỏ, cực kỳ đau đầu mà nghe “bé Thống” của mình không ngừng càm ràm…

“Ký chủ, ngươi là heo a, tại sao ngươi lại có thể vô ý như vậy hả!”

“Lại gì nữa đây?”– Akashi ngoái ngoái lỗ tai, một bộ không thèm để ý nói, “Anh
thấy mày dạo này mày sao sao ấy Thống ạ! Lâu lâu cứ nổi điên lên mà không một
lý do gì cả, bộ…mày lại tới tháng nữa à?”

“Ký chủ ngươi mới tới tháng, cả nhà ngươi mới đều tới tháng!”

Akashi nghe xong cũng liền vô ngữ…

Mà Thống-kun…Chắc lúc này phải gọi Thống-chan quá…Thì vẫn đang còn tức giận
dậm chân, một bộ “Onii-chan! ngươi là đồ ngốc!” mà đối với Akashi chất vấn,

“Ta hỏi ngươi, ngươi mấy năm qua không tiếc hết thảy che giấu thực lực là vì
cái gì nha? Vì sao chỉ trong vòng hai ngày vừa qua, ngươi lại không hề phòng
bị mà hết lần này đến lần khác, thể hiện năng lực ra trước mặt người ngoài,
ngươi nói nha!”

Nghe đến Thống-chan, Akashi cũng liền dỡ khóc dỡ cười,

“Cái đậu phộng! Hệ Thống nhà người ta ai là không tìm cách để ký chủ nhà mình
đi trang bức vả mặt, thiếu điều còn tạo ra nhiệm vụ cốt chỉ để “ép” ký chủ
phải trang bức, riêng mày thì ngược lại, thấy ký chủ trang bức liền bất mãn,
vậy nà thao?” – Akashi khó hiểu gãi đầu.

“Nhưng mà…nhưng mà chẳng phải lúc trước ngươi đã từng nói, một khi chưa có đủ
thực lực, khoe khoang trang bức là tự tìm đường chết sao! Vậy sao bây giờ
ngươi lại…” – Thống-chan lúc này cũng là gấp gáp nói.

“Ố! Ra là “Thống em” nãy giờ đang quan tâm tới anh à! Sợ anh mày trang bức quá
độ sẽ tao sét đánh sao?” – Akashi cười tủm tỉm đối với Hệ Thống nói, sau làm
bộ lộ ra vẽ mặt không thể tin được thốt lên,

“Hệ Thống nhà tao không thể nào đáng yêu như vậy được! Nói đi, ngươi là yêu
quái phương nào giả mạo Hệ Thống!”

“Yêu quái cái đầu Ký Chủ á!” – Hệ Thống giận mắng một tiếng…nhưng nghe thế nào
cũng có mùi…nũng nịu đâu đây.

Nhìn thấy Hệ Thống nhà mình “vừa thẹn vừa giận” như vậy, Akashi cũng không
ghẹo “em nó” thêm nữa, chỉ cười cười đối với Thống-chan đưa ra giải thích,

“Ngày xưa anh ẩn nhẫn, đó là vì anh mày cần thời gian để quan sát một vài
người, để xem bọn hắn có giống với những gì trong lòng anh suy nghĩ hay không,
nay đã xác định được, nên anh mới không ngần ngại mà thể hiện ra thôi. Vả lại,
hiện tại cũng đã là thời điểm để hiển lộ ra một chút thực lực, tranh thủ được
một vài lợi ích.”

“Người Ký Chủ đang nói đến là Đệ Tam sao?” – Hệ Thống nghi ngờ hỏi.

“Ờ, lão già là một trong số đó.” – Akashi lười biếng đáp, sau đó lại nói tiếp

“Mày cũng biết, những con người này thông qua truyện tranh anh đã biết từ lâu.
Nhưng đó cũng chỉ là dựa trên góc nhìn của thượng đế mà biết được thôi…”

“Nhưng trên thực tế, tâm tính bọn hắn ra sao, lòng dạ sâu cạn thế nào, anh vẫn
chưa hoàn toàn có thể nắm chắc được,…Bởi vậy anh cần một thời gian quan sát,
để tự mình kiểm chứng xem bọn hắn có thực sự đáng giá để anh tin tưởng hay
không…”

Nghe vậy, Hệ Thống liền nhẹ giọng hỏi khẽ,

“Vậy ký chủ đã xác định được Hiruzen Sarutobi là đáng tin sao?”

Vơ tay bứt lấy một nhành cỏ lau ngậm vào trong miệng, nằm gối tay ngửa đầu
nhìn lên bầu trời, Akashi lúc này mới thong thả trả lời,

“Người được xưng là Nhẫn Hùng của toàn bộ Nhẫn Giới, là vị Kage đã từng trải
qua 3 cuộc đại chiến và lúc nào cũng là người đứng về phe giành thắng lợi, ai
dám nói lão già này là “kẻ ăn chay” thì người đó mới chính là kẻ ngốc.”

“Anh trước giờ vốn vẫn luôn né tránh tai mắt của lão, đó là vì anh không hoàn
toàn tin tưởng vào hình tượng “cụ ông hiền lành tốt bụng nhà bên” mà lão vẫn
luôn đeo trên mình, và quả thật là những năm tháng đề phòng đó của anh là
đúng…Nếu như không có sự kiện của 3 năm trước, đủ để khiến lão tỉnh ngộ ra ít
nhiều, thì anh lúc này chắc cũng sẽ không dám để lộ quá nhiều điều gì với
lão…”

“Nhưng vì sao Đệ Tam vẫn biết được về năng lực của Ký Chủ a?” – Hệ Thống tỏ vẽ
không hiểu hỏi.

“Đương nhiên là vì có một con “quạ” nhiều chuyện lắm mồm nào đó chạy đi tọc
mạch với lão rồi, nhắc lại càng tức! Anh đã nể tình hắn từng là nhân vật yêu
thích số một của anh mà giúp đỡ hắn nhiều như vậy, còn tiện tay xử lý giùm hắn
con nhện nhiều mắt vẫn luôn nấp trong bóng tối, nhưng không ngờ hắn lại cấu
kết lão già úp sọt anh…Xem ra ít đi một mối uy hiếp khiến con hàng này hành sự
lỗ mãn hơn rất nhiều so với trước kia a…Hừ hừ, đúng là đồ quạ đen không đáng
tin!” – Akashi đang nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến một người nào đó…

Sau đó, hắn lại tiếp tục nói,

“Bởi vậy anh mới nói với mày, giữa người với người, không hề có cái gọi là sự
tin tưởng tuyệt đối, nhiều lắm cũng chỉ là 8-9 phần mà thôi!”

Nói đến đây, Akashi lại một lần nữa đưa mắt nhìn xa xăm, tựa như hồi ức lại
điều gì đó,

“…Ai cũng vậy, đều nên để dành lại ít nhất một phần tin tưởng dành cho riêng
mình, và phần tin tưởng đó…là dùng cho hối hận!”

“…Xem ra ký chủ ngươi cũng là một người có nhiều chuyện xưa qua ta! Có thể kể
cho Thống nghe thêm một chút được không?”

Nghe được Hệ Thống bắt đầu bán manh, Akashi liền cười lên ha hả,

“Ha hả! Một thằng “tử trạch” hai đời hết ăn lại nằm như anh mày thì có cái cứt
gì chuyện xưa, chém gió với mày chơi nãy giờ thôi…”

Nói xong, hắn cùng liền đứng dậy phủi phủi quần áo,

“Én thôi, sắp tối rồi, về nhà ăn cơm!”

Lúc này giữa cánh đồng, bồ công anh đang bay lượn phất phới, một bóng người
đơn bạc cùng với mái tóc đỏ như ráng chiều đang bước đi cô độc trong gió…

Và nếu như có bất kỳ một người nào khác ở đây ngay lúc này, hẳn là hắn sẽ
không thể nào tin tưởng được, cảm giác tang thương tịch mịch như thể đã từng
trải qua vô số kiếp người này, lại xuất phát từ một thằng nhóc 12 tuổi…

Dường như đã chịu bầu không khí này ảnh hưởng, Hệ Thống lúc này chợt lấy hết
can đảm, tựa như bâng quơ mà đối với Akashi hỏi một câu…

“Giữa người với người là vậy, thế còn giữa người và Hệ Thống…thì sẽ có bao
nhiêu phần tin tưởng được đây?”

Akashi nghe xong cũng là lặng yên không đáp, mà chỉ cười như không cười tiếp
tục bước đi…

Nhưng dường như trong gió, lại đâu đó vang lên một giọng nói nhỏ đầy sủng
nịnh,

“Cái con bé này…Anh đã nói nhiều lần rồi, giữa người với “người”…thì cũng chỉ
nên tin được 8-9 phần 10 mà thôi…”

[…]

Lúc này, ở một thời không xa xôi nào đó, có một bóng người yêu kiều đang thất
thần mà nhìn về phía màn hình trước mặt.

Và nếu như có Akashi ở đây lúc này, hẳn là hắn sẽ nhận ra ngay cảnh tượng đang
xuất hiện trên màn hình lúc ấy…Bởi vì nó chính là cánh đồng bồ công anh…

Lúc này, chỉ thấy bóng người duyên dáng ấy, răng ngọc khẽ cắn nhẹ cánh môi,
sau đó tựa như nức nở mà nhẹ giọng thì thầm…

“Đại nhân, lại bị ngài…nhìn thấu rồi sao?”

[…]

Và có lẽ như qua giờ “nhá hàng” có hơi nhiều, nên tác giả kun lúc này cũng một
lần nữa xin được tiếp tục quay trở về cốt truyện…

“Hế nhô mấy cưng! Mới cách có hôm thôi mà làm gì nhìn anh mày dữ vậy!”

Trong lớp, Akashi và Naruto đang đứng trước vòng vây của một đám hùng hài tử…

“Naruto, Akashi, hai ngươi làm sao lại đến đây a? Chẳng phải chỉ có những
người vượt qua kì thi tốt nghiệp mới có thể có mặt ở đây ngày hôm nay sao.”

Một vị bạn học ăn dưa nào đó đang cực kỳ “thuộc bài” mà nói ra câu thoại mở
màn của chap 3 trong manga. Nhưng vẫn có điểm khác so với nguyên tác, đó là
lần này, sau tên của Naruto, lại có thêm tên Akashi.

Và đối với một người bạn diễn “yêu nghề kính nghiệp” như vậy, Naruto của chúng
ta tỏ vẽ, “Cam đoan sẽ hoàn thành tốt suất diễn được giao!”

Chỉ thấy thằng nhóc liền đứng ra giữa lớp, tay chỉ chỉ vào băng trán đang đeo
trên đầu, vẽ mặt ngạo nghễ mà nói to với các bạn học,

“Nhìn thấy đây gì không hả bọn bần nông! Bố mày hiện tại cũng đã là Ninja rồi
đấy!”

Lúc này, đã an tọa ở một băng ghế cách đó không xa, Akashi đang âm đối với một
con tác nào đó khinh bỉ.

“…Bọn bần nông…Naruto mà cũng có tố chất để phát ngôn ra mấy câu kinh điển như
vậy ru?”

Sau đó lại ngáp dài một liếng lẩm bẩm,

“Oáp! Nếu không phải sáng hôm nay có tiết mục “thái tử và chính cung lần đầu
tiên tiếp xúc thân mật” thì anh mày cũng không thèm đến sớm như vậy làm gì
đâu…”

Bổng nhiên, bên cạnh Akashi lúc này liền vang lên một giọng nói,

“Đội sổ-giả! “Thái tử phi và chính cung” trong miệng của ngươi là ai vậy?”

Vừa gặp mặt liền kêu đội sổ, nhưng cũng còn rất “hiểu biết” mà thêm vào chữ
“giả”, Akashi tỏ vẽ, “Thằng ku này xem như vẫn còn chút ánh mắt”

Hắn quay sang đối với Sasuke cười tiện tiện nói,

“Chú mày hiện tại chưa cần biết đâu, tí nữa, khi nào có con nhỏ tóc hường xuất
hiện là kịch sẽ tự động diễn, tự khắc lúc ấy chú mày sẽ hiểu thôi, hề hề.”

“Giả thần giả quỷ!” – Sasuke liếc mắt hừ lạnh một tiếng, sau đó liền trở về
với tư thế “ngồi cầu cá vồ” truyền thống của mình.

“Hai tay đan nhau che lỗ mũi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm.”


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #14