Hai Đứa Cô Nhi


Người đăng: evolrediar

Pokemon: Raticate – Nickname: Cờ-Huột!

Lv: 22

Nature: Impish(Ranh ma)

Stats:

HP: 63

Atk: 47

Def: 41

Sp.Atk: 29

Sp. Def: 42

Speed: 54

Ability 1(Unsyncable): Run Away – Tăng khả năng chạy chốn khi gặp Pokemon
hoang dã.

Ability 2(Syncable): [Theft’s Eyebrow, Sight of Rat] Tặc mi thử nhãn: Tăng xác
xuất thành công của các đòn tấn công đánh lén, đồng thời cũng tăng thêm kỹ
năng chôm chỉa, rất thích hợp cho người có yêu thích làm đạo chích…

Lúc này, Akashi đang nhìn bản thuộc tính con Cờ-Huột của mình. Không sai,
chính là con “Mizuki” hắn vừa bắt được ở chương trước!

Nhìn đến dòng cuối cùng, Akashi liền cười hố hố mà gọi to Hệ Thống,

“Ối giời! Nhìn kìa Thống! Nhìn cái thằng thi bằng A anh văn 3 lần rớt sml còn
bề đặc xổ Ếnh Lệch kìa em! “Thief” đồ, “Sight of rat” đồ, kinh ghê nhờ!”

Thống-kun cũng chả buồn liếc mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Ờm! Hoi kệ đi! Cái thứ
viết tên 1 cái tên Ability thôi mà phải lên google translate gần 30 phút thì
chắc giỏi lắm đú thêm được 3 con Pokemon nữa là kịt kim, chịu nhiệt hông nổi
thì lại trở về bú tiếng mẹ đẻ hoi!”

Một con tác nào đó: “Đậu móa! 2 thằng con chóa chúng mày nhớ mặt tao
đó!凸ಠ益ಠ)凸”

[…]

Trở lại chuyện chính sự, cũng giống như nguyên tác, sau khi Chân heo Naruto
đập vêu mồm con “siêu quần chúng” Mizuki và thành công được Iruka quán đỉnh
cho tuyệt học Miệng Độn: Thông Não chi Thuật, thì con hàng này cũng được cấp
trên hợp thức hóa mà bổ nhiệm thành Hạ Nhẫn đúng quy trình.

Trên đường về, hai thằng nhóc kì quái một vàng một đỏ đang đi, một thằng mặt
mày thì hí ha hí hửng, không ngừng rờ rờ chạm chạm vào cái băng trán Ninja
đang đeo trên đầu, cứ như thể là một thứ gì đó hết sức trân quý.

Còn thằng nhóc còn lại thì cứ cắm mặt xuống nhìn vào lòng bàn tay trống không
chả biết để làm gì, trông cứ như một thằng ngáo đá…

Đột nhiên, thằng nhóc tóc vàng lúc này không biết bị “chạm cọng dây gì”, bất
ngờ la lên:

“HÚHÚ! VUI QUÁ! Akashi! Hôm nay ta vui quá xá! Cuối cùng thì ta cũng đã tốt
nghiệp và trở thành ninja rồi! Đi! ta hôm nay bao ngươi một chầu Ramen,
Ichiraku mì sợi thẳng tiến!” – Naruto hứng chí bừng bừng, bay choàng vai
Akashi cười nói.

“Đậu má! Bà bắn chó cắn thằng Tarzan nào rừng rú vừa hú vừa la!”

Vẫn còn đang mãi mê check hàng, tự dưng nghe hét to một tiếng không khỏi khiến
Akashi giật mẹ cả mình!

Sau khi hoàn hồn lại, hắn lúc này mặt đầy ghét bỏ mà đẩy đầu một thằng ngu
tăng động nào đó ra.

“Khùng hả thằng điên! Tự dưng la ó làm cái củ cọ gì vậy! Hiện tại chỉ mới có
4h sáng thôi đó, khiến chủng chửi vào mặt không à! Mà “ông chú mỳ sợi” của mày
sợ giờ này vẫn còn đang di hí cùng với bồ nhí trong mơ kia kìa, lấy cái chóa
mà có mì cho mày ăn được đấy!”

Nhưng nhìn đến ánh mắt “A! Quên mất, thật đáng tiếc” đầy thất vọng của Naruto,
Akashi cũng không đành lòng,

“Mày cũng đi quẩy cũng đã cả đêm rồi, giờ thì về nhà rửa ráy rồi ngủ tí đi!
Tao hồi nữa ra chợ mua ít thịt rồi chiều về mình làm cái party BBQ lai rai tí!
Coi như tiệc chúc mừng mày tốt nghiệp, thế nào?”

“Thật?” – Vừa nghe Akashi nói xong, Naruto liền dùng cặp mắt mắt long lanh
lóng lánh mà nhìn xem hắn, sau đó không biết vì sao lại đột ngột trở nên ỉu
xìu lần nữa.

“Mấy lần sinh nhật ta ngươi cũng nói là làm party, nhưng lần nào cũng vậy, ăn
nhậu chưa đã gì cả thì ngươi lại bỏ ra ngoài đi đâu mất, hại ta lúc nào cũng
phải một mình mà dọn dẹp chiến trường…thịt nướng vừa ăn cũng chả còn thấy ngon
nữa!” – Naruto tố khổ.

Nghe được lời của Naruto, Akashi cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh
liền điều chỉnh lại cảm xúc, chạy lại câu vai thằng nhóc, cười nói:

“Cái đậu! Đã nấu ăn và nhường cho mày cả bàn mà còn muốn gì nữa hả! Hôm sinh
nhật mày tao thường có chút công vuyệc nên mới phải thế thôi, nhưng hôm nay
thì khác, anh cho mày quắt mẹ cần câu luôn nè!”

“Hehe, hứa nhe! Thằng nào dóc làm con bích-trì!”

“Á đù! Thằng này mày láo!”

[…]

Phía sau không xa, có một bóng người đang dùng một ánh mắt hết sức thâm thúy
mà nhìn về phía hai thằng nhóc, người này cũng không phải ai xa lạ, chính là
Umino IRUKÁ…VOI!.

Thực ra thì nãy giờ, Iruka cũng cùng đi về với Naruto và Akashi, nhưng chỉ là
thong thả bước phía sau mà thôi, nhưng vừa nghe được đến cuộc nói chuyện về
sinh nhật của hai thằng nhóc, Iruka liền đột nhiên sửng sốt.

Bởi vì hắn biết rất rõ, vào những hôm sinh nhật của Naruto, Akashi thực ra đã
đi đâu…

[…Flashback…]

(Con tác: Xin mấy bạn hãy cho một tràn pháo tay để chào mừng nhân vật mới của
chúng ta trong chương này, Flashback-kun!

Flashback-kun: Hân hạnh! Hân hạnh a!)

*Và là một con tác có tâm và cực kỳ chuyên nghiệp, truyện này là truyện có BGM đấy!!! Mấy bạn hãy mở cái link bên dưới, yên tâm là éo có hù ma hù mọi giề đâu, rồi sau đó vừa để đó vừa đọc, không bật…cũng éo sao =))

Vodka Cá sấu…Lộn! Ta ở Konoha làm PokeMaster! Cảm xúc chỉ có thể tốt hơn!)

Link:

https://youtu.be/rptoHB6ZAWM

Tại nghĩa trang Konoha, hôm nay là ngày 10 tháng10, và có lẽ đối với bất kỳ
người dân Mộc Diệp nào, cũng sẽ không bao giờ quên được ngày này, bởi vì, đây
chính là ngày, Cữu Vĩ tấn công Làng Lá…

Vào ngày hôm ấy, vô số người đã mất đi gia đình, cả thường dân lẫn ninja…

Vào ngày hôm ấy, vô số đứa trẻ, chính thức trở thành cô nhi…

Và Umino Iruka, cũng là một trong số đó.

Hằng năm, Iruka đều đến đây để tế bái cha mẹ mình, nhưng hôm nay lại khác, hắn
đặc biệt đến sớm hơn mọi năm, bởi vì hắn đang có chuyện vui muốn thông báo với
bọn họ…

Đứng trước hai tấm bia mộ, Umino Iruka hào hứng kể,

“Cha, mẹ! Cha mẹ đã biết tin gì chưa? Con trai của hai người lúc này đã chính
thức trở thành một Giáo Nhẫn giáo rồi đó!”

“Ha ha! Đệ Tam nói với con rằng con rất có tư chất để trở thành một người cầm
thước gỏ đầu trẻ…”

“Bọn học sinh rất đáng yêu! Ngày đầu tiên con đứng lớp, đứa nào đứa nấy đều
dùng ánh mắt ngây thơ và tò mò nhìn con. Nhìn thấy ánh mắt của bọn nhỏ, con
lại không khỏi nhớ lại những ngày tháng mình còn đi học…”

“…Nhưng cũng vẫn có một vài đứa thực sự thương không nổi a! Như thằng nhóc nhà
Uchiha ấy! Mặt nó cứ lạnh một cục, như thể con thiếu sổ gạo nhà nó không bằng,
hừ!”

“Rồi đến thằng nhóc Shikamaru nhà Nara nữa! Thật là, Shikaku đại nhân là một
Ninja tinh anh như vậy, thế nhưng không hiểu sao con của ông ấy lại là một
thằng nhóc lười biếng và ham ngủ, nó không ít lần ngủ ngái o o trong lớp khi
con đang giảng bài, làm hại con bị mất mặt trước bao nhiêu bạn nhỏ!”

“Rồi còn một thằng nhóc tóc vàng nữa…”

Nói đến đây, Iruka chợt im lặng, một lúc lâu, hắn mới nói tiếp.

“…Thằng nhóc tóc vàng họ Uzumaki…Nó chính là thằng nhóc Cữu Vĩ, vốn ban đầu nó
vẫn học rất nghiêm túc, nhưng càng lúc nó lại càng quấy phá, bởi vì bạn nhỏ
trong lớp không ai thèm chơi với nó cả, kể cả nói chuyện cũng không…”

“À không hẳn! Vẫn còn một thằng nhóc tóc đỏ chịu chơi chung với nó, nhưng nghe
nói thằng nhóc kia cùng sống chung từ nhỏ đến lớn với thằng nhóc Hồ ly a. Có
đôi khi thằng nhóc Choji nhà Akimichi và Shiramaru cũng có đến bắt chuyện với
nó vài câu nữa…”

“Nhưng hầu như tất cả các bạn còn lại, đều không ai dám lại gần nó cả…”

“Con vẫn thường thấy nó hay ngồi một mình trên chiếc ghế xích đu ở sân
trường…Nhìn nó…Trông rất đáng thương…Vài năm trước, lúc mà cha mẹ vừa mời rời
đi, thì người ngồi trên chiếc ghế đó…lại chính là con a.”

Nói đến đây, giọng nói Iruka đã trở nên run rẫy nghẹn ngào, nước mắt trên mặt
đã không ngừng nhỏ giọt, nhưng sắc mặt của hắn lúc này thì lại không ngừng vặn
vẹo, khi thì tiếc nuối, khi thì buồn khổ, khi thì lại như…hả hê.

Dường như ngay bây giờ, trong nội tâm của hắn đang có một cuộc đấu tranh hết
sức căng thẳng và quyết liệt.

Nhưng cũng không lâu lắm, đã nghe được Iruka gằng giọng nói tiếp.

“Nhưng nó bị như thế là xứng đáng! Ai bảo nó lại chính là con quái vật khốn
kiếp kia làm gì! Ai bảo nó chính là thứ hại chết hai người!!! Nó bị như thế
chính là quả báo!!!”

Chợt ngay lúc này, một âm thanh bất ngờ vang lên từ phía sau lưng Iruka.

“Có nhân thì mới có quả, mà một đứa trẻ mới sinh, thì nó đã gieo được nhân gì
chứ? Vậy tại sao nó lại phải nhận cái báo mà đáng lý ra không hề là của nó?”

“Ai đó?” – Vội quay đầu lại, Ikura lúc này đã tìm ra được chủ nhân của giọng
nói vừa rồi.

Dưới ánh tịch dương, chỉ thấy một thằng nhóc có mái tóc đỏ hòa cùng ráng
chiều, đang dùng một ánh mắt nhàn nhạt mà sâu thẩm nhìn hắn.

“Akashi Taija? Tại sao trò lại ở đây?”

Cũng không vội trả lời Iruka, chỉ thấy Akashi liền tiến lên phía trước, chắp
tay trước hai ngôi mộ, cúi người vái chào cung kính một cái.

“Cảm ơn!” – Thấy hành động này, Iruka cũng rất lễ phép mà đáp trả một tiếng
cám ơn.

Lúc này, Akashi mới mở miệng lên tiếng.

“Iruka-sensei, không biết ngươi có còn nhớ, vào 3 năm trước, ngươi từng ở Cô
Nhi viện, nói là muốn nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi họ Taija hay không?”

Nghe được câu hỏi từ Akashi, Iruka chợt ngẩng người, rồi sau đó liền kinh ngạc
hô lên,

“Akashi Taija…Taija! Thằng nhóc đó…chính là Akashi-kun! Vậy thì không hề kỳ
quái vì hôm nay trò đến đây, hẳn là để tế bái cha của mình đi.”

“Đúng vây!” – Akashi cười đáp.

“Ta còn nhớ năm đó, Đệ Tam đã kể cho ta nghe về thân thế của Akashi-kun, lúc
đó ta cảm thấy hết sức đồng cảm và rất muốn nhận ngươi làm em trai, nhưng lúc
ấy ngươi lại không đồng ý, nghĩ lại cũng thật đáng tiếc”

“Mấy hôm sau đó ta vẫn hỏi về ngươi, những Đệ Tam đại nhân nói là ngươi đã dọn
ra ngoài sống riêng cùng với một thằng nhóc 4 tuổi khác rồi.”

– Iruka vừa nói vừa chìm vào hồi ức.

Akashi nghe vậy cũng chỉ cười cười mà không đáp, một lúc sau, hắn mới hỏi,

“Thế sensei có nhớ lý do vì sao lúc ấy ta lại từ chối lời mời nhận nuôi của
ngươi hay không?”

Nghe được Akashi hỏi, Iruka lại một lần nữa nhớ lại, sau đó nói.

“Ừm! Ta nhớ là khi đó ngươi có hỏi ta là, “có thể nhận thêm một đứa trẻ để
cùng sống chung được hay không?”.

Nhưng nói thật, lúc ấy ta cũng chỉ là một Hạ Nhẫn vừa đủ 16 tuổi mà thôi, số
tiền ta kiếm được và số tiền mà cha mẹ ta để lại cho ta cũng không đủ nhiều để
nuôi thêm 2 miệng ăn…Cho nên ta chỉ có chỉ nhận nuôi một đứa trẻ, và cũng
chính vì đều này mà Akashi từ tối ta đi…Rất xin lỗi a Akashi-kun.”

Sau đó dường như chợt nghĩ đến đều gì, Iruka liền không khỏi sửng sốt,

“Một thằng nhóc khác mà trò hỏi khi đó, Đừng nói với ta là, chính là…”

“Không sai, chính là Uzumaki Naruto” – Akashi nhàn nhạt trả lời.

Nhưng Iruka lúc này thì lại không thể bình tĩnh được như vậy.

Sau khi nghe được câu trả lời từ Akashi, hắn lúc này không biết vì nguyên nhân
gì, bổng nhiên trở nên vô cùng gấp gáp, giọng nói của hắn đã bắt đầu run run,
không ngừng mà truy vấn Akashi…Tựa như, nếu như hắn đạt đến câu trả lời, thì
đó sẽ chính là đáp án cho sự rối rắm và cảm giác mẫu thuẫn trong lòng mà hắn
đã không ngừng tìm kiếm bấy lâu nay.

“Thế nhưng mà…nhưng mà, chẳng phải cha của Akashi-kun…cũng là bị Cữu Vĩ…sát
hại hay sao? Tại sao ngươi lại còn có thể đối xử tốt với thằng nhóc Hồ Ly đó
như vậy?”

Và có lẽ đúng là như thế, mãi đến tận sau này, khi Iruka Umino lúc này đã bước
qua tuổi trung niên, ngồi lên chiếc ghế Hiệu Trưởng Trường Học Ninja, nhưng
mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, hắn vẫn không thể nào quên được.

Ngày hôm đó, dưới ánh chiều tà, có bóng lưng của một người tóc đỏ, giọng nói
vang vọng trong gió.

“Ta và Naruto từ bé sống cùng nhau, ta nghe thấy nó khóc, ta nghe thấy nó
cười, ta nghe được nó là người, nào có điểm gì là giống Hồ Ly.”

“Cho nên khi ta nghe người khác nói Naruto là Hồ Ly, ta liền không tin bọn họ,
bởi vì ta tin vào tai mình.”

“Ta và Naruto từ bé sống cùng nhau, ta nhìn thấy hắn khóc, ta nhìn thấy hắn
cười, ta nhìn thấy hắn làm người, nào có điểm gì là giống Hồ Ly.”

“Cho nên khi ta nhìn thấy người khác đối xử với hắn như Cữu Vĩ, đối xử với hắn
như quái vật mà không một lý do, ta liền tin tưởng Naruto mà không tin vào bọn
họ, bởi vì ta tin vào mắt mình.”

“Ta và Naruto sống với nhau từ bé đến lớn, ta cảm nhận được lúc hắn vui, ta
cảm nhận được lúc hắn buồn, tâm ta biết được hắn là một con người, mà không hề
là Cữu Vĩ Hồ Ly!”

“Có đôi khi, chỉ nên tin vào những gì bản tâm mình cảm nhận được, đừng tin vào
những thứ mà người khác muốn ngươi thấy, cũng như những gì người khác muốn
ngươi nghe…”

“Thôi ta về trước, vẫn còn một con người chờ ta trở về cùng ăn sinh nhật ở
nhà, tạm biệt Iruka-sense!”

Ngày hôm đó, dưới ánh chiều tà, có hai đứa cô nhi, mỗi đứa đều tìm ra được con
đường phải đi dành cho mình…

[…Flashback-end…]


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #10