Cảnh Sát Tới


Người đăng: kinstrn

Cung Hàn Nguyệt buông lỏng tay ra, thân xác mập mạp của Lý tổng cứ như vậy rơi
đánh rầm một phát trên nền đất, trên mặt hai mắt trợn trắng, biểu hiện của
việc bị thiếu dưỡng khí lên não.

Từ đầu tới cuối, biểu tình của nàng cùng làm thịt một con gà không có bất luận
chút nào khác biệt, khiến Phương Tư Tư cùng Triệu Ngu một bên không rét mà
run.

"Ta phía trước nói hai ngươi hôm nay là cái người chết, ngươi tựa hồ không
tin?" - Cung Hàn Nguyệt nghiền ngẫm nhìn Phương Tư Tư, chậm chạp nói ra từng
câu từng chữ.

Mặc dù thanh âm của nàng đều đều như vậy, mỗi một chữ phun ra khỏi miệng, đều
như một con dao sắc nhọn vô hình hung hăng xuyên qua trái tim của Phương Tư
Tư, làm người sau càng thêm run rẩy, dùng hết sức bình sinh lết người về phía
sau, tránh nàng càng xa càng tốt.

Cung Hàn Nguyệt cũng không vội ra tay, từ từ một bước tiến lại một bước tiến,
tựa như mèo vờn chuột.

Mắt thấy bản thân đã lui tới góc tường, không còn có chỗ để trốn, Phương Tư Tư
nội tâm rốt cục hỏng mất, bất chấp trên mặt đau đớn, run rẩy khóc lớn lên:

"Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi, ta biết mình sai rồi, ta cũng không dám
nữa..."

Chợt nhớ tới Diệp Phàm còn ngồi tại nơi này, Phương Tư Tư vội vã hướng hắn van
xin:

"Diệp Phàm, ta sai rồi, ngươi làm ơn nể tình chúng ta từng là đồng nghiệp,
ngươi nói nàng dừng tay..., ta có tiền, ta có nhà, ngươi muốn cái gì đều có
thể!!!"

Diệp Phàm đang lặng lẽ ngồi làm khán giả, nghe được nàng không biết xấu hổ nói
chuyện, khẽ cười một tiếng, cầm lấy chiếc cốc uống nước trên bàn, rất có thích
thú nghiên cứu nó.

"Thật là cái gì đều có thể?" - thanh âm của hắn đạm mạc truyền tới.

"Đúng vậy, thậm chí ngươi muốn ta làm nữ nhân, không, làm nô lệ cũng được, ta
sẽ hàng đêm ấm giường cho ngươi... Chỉ cần ngươi nói, ta đều có thể làm!..."

Phương Tư Tư phảng phất bắt được hy vọng cuối cùng, cơ hồ là điên cuồng gật
đầu, thề thốt.

Diệp Phàm lại tỏ ra trần trừ:

"Bất quá, ta chỉ biết núp sau váy nữ nhân a, ta không có khả năng ra lệnh cho
nàng a..."

Phương Tư Tư không cam lòng, tiếp tục năn nỉ:

"Ngươi làm ơn thử thử, ngộ nhỡ nàng nghe lời ngươi..."

Diệp Phàm nhìn đối phương nội tâm liên tục chơi vơi giữa tuyệt vọng cùng thất
vọng khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, hắn vẫy vẫy Cung Hàn Nguyệt:

"Nguyệt Nhi, không cần giết nàng..."

Cung Hàn Nguyệt nghĩ nghĩ hai giây, gật đầu:

"Hảo a!"

Phương Tư Tư nghe được nàng đồng ý, mừng như điên, cũng bất chấp hình tượng
hay mặt mũi, quỳ tiến tới trước mặt nàng, dập đầu cảm tạ:

"Tạ ơn ngươi đã tha cho ta, tạ ơn ngươi, tạ ơn..."

Cung Hàn Nguyệt dửng dưng nhìn đối phương dùng hết sức dộng đầu xuống đất, để
lại trên mặt sàn một vệt máu lớn, đạm mạc nói:

"Ta chỉ nói sẽ không giết ngươi, cũng không nói sẽ tha cho ngươi a!"

Nàng nói chuyện chi gian, bàn tay vung lên, một tia ma lực ly khai ngón tay
trỏ của nàng, chớp nhoáng tiến vào Phương Tư Tư thân thể.

Một tia ma lực này, nhanh chóng len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng của nàng, bao
phủ lên toàn bộ tế bào hồng cầu, bạch cầu...

Bên ngoài, Triệu Ngu kinh hãi nhìn Phương Tư Tư dùng một tốc độ mắt thường có
thể trong thấy mà lão hóa, da dẻ bắt đầu nhăn nheo, uốn nếp, máu tóc màu đen
cũng dần dần chuyển bạc.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm, đó là nữ nhân kia không phải người,
hắn cần thiết trốn.

Chỉ là, tứ chi của Triệu Ngu không một chút nào nghe theo bộ não hắn điều
khiển, cả người như bị liệt ngồi tại chỗ.

...

"A! Đồ tiện nhân, rốt cục ngươi đối với ta làm cái gì!? Ngươi chết không tử tế
được! Ta có làm quỷ cũng không buông tha cho ngươi!" - Phương Tư Tư oán độc
nguyền rủa.

Nàng cảm thụ rõ ràng sinh cơ của mình đang từ từ, từ từ trôi đi, mà nàng thì
lực bất tòng tâm, muốn khống chế cũng không thể.

"Ngươi yên tâm, ta đã nói không giết ngươi, liền không giết ngươi. Tương phản,
vừa rồi ta còn khiến cho ngươi đạt tới tuổi thọ gấp đôi người thường. Bất quá
sao..."

Cung Vô Song đối với nàng miệng lưỡi cay nghiệt cũng không phát cáu, trái lại
khóe miệng nổi lên một tia tươi cười:

"Kể từ hôm nay, ngươi một ngày còn tồn tại trên nhân gian, liền một ngày sẽ
phải lấy bộ dạng già nua xấu xí này để gặp người. Ta khuyên ngươi đừng cố đi
tìm phẫu thuật chỉnh hình, hậu quả sẽ chỉ thêm tệ hơn mà thôi..."

Là một nữ nhân, nàng rõ hơn ai hết nữ nhân ái mỹ như thế nào, nhất là những
tồn tại chỉ có thể dựa vào thân thể đi kiếm cơm như Phương Tư Tư.

Nàng lấy đi dung nhan của đối phương, lại ban cho gấp đôi sinh mệnh thời gian,
hình phạt này không thể không nói là không tàn nhẫn, quả thật chính là sống
không bằng chết.

Đương nhiên, Phương Tư Tư hoàn toàn có thể tự mình kết thúc sinh mệnh của
nàng, Cung Hàn Nguyệt đối với việc này không chút bận tâm.

...

Thế giới tồn tại một thứ gọi là nhân quả, gieo nhân nào, thì gặp quả nấy.

Nếu Cung Hàn Nguyệt chỉ là một cái nữ nhân bình thường, nếu Diệp Phàm vẫn còn
là một người làm thuê nghèo hèn, như vậy kết cục chờ đợi bọn hắn cũng sẽ là
một cuộc sống không bằng chết.

Chính vì thế, không nói Cung Hàn Nguyệt vốn là Ma Đế, người khác đối với kết
cục của đôi nam nữ này cũng sẽ không có một tia đồng tình.

Bỏ mặc Phương Tư Tư một bên đang thấp giọng gầm rít, Cung Hàn Nguyệt vốn đang
quay qua Triệu Ngu, chợt dừng lại, nhíu mày.

Một trận còi xe cảnh sát vang lên, càng lúc càng gần.

Có người báo động!

Diệp Phàm cũng đã để ý tới, không cấm nhướn mày, hắn không sợ cảnh sát, thế
nhưng lười phiền toái.

Bất quá, lập tức hắn nhận ra được có điều không đúng.

Dựa trên lý thuyết, người không liên quan một đám đều đã hoặc là từ trước khi
xuất hiện xung đột chân tay dời đi, hoặc là sau đó bị Diệp Phàm thay thế ký
ức, cưỡng chế dời đi.

Nói như vậy, khả năng những người này đột ngột báo án cơ hồ rất thấp.

Về phần hơn chục cái bảo an kia, khả năng bọn họ báo án không phải không tồn
tại, bất quá thứ nhất, bọn hắn là dân đường phố, bản thân rất ngại dính líu
tới cảnh sát; thứ hai, bọn hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, một đám hiện giờ
khả năng đang xếp hàng trong bệnh viện, làm sao có tâm trí đi báo cảnh sát...

Nghĩ tới một loại khả năng, Diệp Phàm thần thức mau chóng bao trùm toàn bộ căn
nhà...

Chính nó!

Diệp Phàm đứng dậy, đi tới một góc chỗ ngồi, tại đây đặt toàn ghế đệm dài, có
nơi tựa lưng.

Thò tay vào giữa hai tấm đệm lưng, Diệp Phàm móc ra một chiếc camera cỡ nhỏ
được cẩn thận sắp xếp làm sao tránh được bị người phát giác, lại có thể ghi
lại vùng không gian lớn nhất.

Tung tung nó trong tay, Diệp Phàm hứng thú đánh giá:

"Thứ đồ vật này khẳng định có thể điều khiển từ xa, đối phương khả năng muốn
theo dõi chúng ta, hoặc bọn họ hai cái, tình cờ nhìn thấy một cảnh huyết tinh,
vội vã báo cảnh..."

"Khả năng theo dõi chúng ta lớn hơn, căn cứ việc đối phương báo cảnh sát mà
không phải là lặng lẽ theo dõi hay hoan hỉ ăn mừng"

Cung Hàn Nguyệt đi tới gần, ngó qua chiếc camera trong tay Diệp Phàm, tỏ ý
kiến.

Người sau gật đầu nhận đồng, tiện tay bóp nát camera thành một đám sắt vụn,
nhàn nhạt nói.

"Con sâu cái kiến mà thôi, không cần nhọc lòng tìm kiếm, tha cho hắn sống thêm
một chút thời gian. Chẳng cần bao lâu, hắn sẽ lại ngoi lên cho mà xem!"

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài, cảnh sát cũng đến nơi, tiếng còi xe đinh tai nhức
óc kêu không ngừng.

Triệu Ngu nghe thấy âm thanh đặc trưng của xe cảnh sát, mừng húm, kêu lên:

"Cảnh sát tới! Các ngươi lúc này trốn không thoát!... Hai người các ngươi
không những đả thương ta, còn giết Lý tổng, khẳng định sẽ bị ở tù mọt gông!"

Dù hắn vừa xong nhìn qua một loạt hiện tượng siêu nhiên, tiềm thức vẫn cho
rằng, Cung Hàn Nguyệt dù thủ đoạn tới đâu cũng không dám chống lại cảnh sát,
làm lơ viên đạn.

Mà Phương Tư Tư, vốn còn đang ngơ ngác, ngỡ là mình bị Cung Hàn Nguyệt làm cho
nghễnh ngãng, thấy Triệu Ngu nói như vậy, cũng liền oán độc nói chuyện:

"Một đôi cẩu nam nữ, hai ngươi chết chắc, ngươi vũ lực cao thì thế nào, đợi
hai ngươi vào trong tù, ta liền dùng tiền cho người hành hạ các ngươi hàng
ngày, tra tấn đến sống không bằng chết..."

"Các ngươi tưởng tượng hơi nhiều thì phải?"

Đổi lại lời đe dọa của hai người là một cái nhún vai của Diệp Phàm, hắn vươn
đầu ngón tay ra, tiên lực cuốn quanh.

"Đi!"

Theo mệnh lệnh cùng ý niệm của Diệp Phàm, một tia tiên lực liền phân đôi, kéo
dài tựa như dây thừng, tự động trói gô hai người lại thành hai khúc giò.

"Để ta khiến hai ngươi minh bạch, mình đến cùng có bao nhiêu vô tri!"

Nói xong, Diệp Phàm duỗi tay ra, hứng trên hư không điểm bừa bãi mấy cái, lầm
bầm:

"Khởi!"

Toàn bộ quá trình không tới năm giây.

Hành động của hắn chậm dứt, cửa quán bị thô bạo mở ra, vọt vào là ba gã mặc đồ
cảnh sát, tay nâng súng ngang mặt, chốt an toàn đã bị tháo mở, chỉ cần khẽ
động ngón trỏ liền có thể nhả đạn.

"Đứng yên, cảnh sát đây!"

Một cái trung niên cảnh sát dáng người cao gầy, trên má trái có một vết sẹo
thật dài hô lớn.

Cung Hàn Nguyệt cùng Diệp Phàm không chút sợ hãi, quay lại đứng đối diện với
cảnh sát.

"Ta nói các ngươi đứng yên!" - Trung niên cảnh sát gầm lên.

"Ta ghét người khác lấy súng chĩa vào ta!" - Cung Hàn Nguyệt đương nhiên không
bị hắn hù dọa, lạnh lùng nói - "Ba giây, ba người các ngươi không buông súng
xuống, ngày mai liền chờ bị tước súng đi!"

Trung niên cảnh sát bạo nộ, bất quá lập tức bị một cái cảnh sát trẻ tuổi hơn
phía bên trái kéo lại, thì thầm vào tai điều gì.

Cùng với lời thì thầm của cảnh sát trẻ tuổi, sắc mặt trung niên cảnh sát càng
thêm âm trầm, cũng để lộ ra không ít kiêng kị.

Hắn hỏi Cung Hàn Nguyệt:

"Ngươi là Cung gia nhị tiểu thư Cung Vô Song?"

"Nàng là tỷ tỷ ta, ta là Cung Hàn Nguyệt!" - tiểu ma nữ liếc nhìn tên cảnh sát
trẻ tuổi kia, nàng biết hắn tưởng lầm mình là tỷ tỷ.

Không tránh khỏi, ai bảo nàng ngoại trừ màu tóc cùng phong cách ăn mặc, cùng
Cung Vô Song không còn có điểm nào khác biệt đâu!

Chỉ là tựa hồ, thái độ bình tĩnh không mừng không sợ của nàng, còn có của Diệp
Phàm làm trung niên cảnh sát cực độ khó chịu, hắn khinh thường nói:

"Cung gia thì sao!? Một cái dựa hơi cha chú bên ngoài ăn trơi trác táng mà
thôi! Các ngươi hai cái, còng tay hai người này lại, đưa về đồn!"

Diệp Phàm nội tâm cười lạnh, cảnh sát không nói trắng đen, vừa mới xông vào
không nêu lý do đã muốn bắt người.

Rõ ràng nghe tới tên Cung gia liền do dự, cuối cùng lại vẫn căng da đầu đi
làm.

Không cần nói hai lời, khẳng định đằng sau có cổ quái.

Nghĩ tới đó, hắn nhàn nhạt mở miệng:

"Ngươi làm cảnh sát, không phân đúng sai, mở miệng đã đòi bắt người. Không
biết để bố mẹ ngươi biết được con mình như vậy, có đội mồ sống lại hay không?"

Luận dùng miệng tổn hại người, Diệp Phàm không kém gì ai, hẳn chả qua dưỡng
thói quen nơi thượng thiên, động thủ được liền bất động khẩu mà thôi.

Trung niên cảnh sát nghe được, trên trán nổi gân xanh, nắm tay xiết chặt, há
miệng hít sâu vài ba hơi liền.

"Tiểu tử, chờ về tới đồn cảnh sát, ngươi sẽ vì lời nói của mình mà trả giá
thật đắt!"

Kìm nén xuống cảm xúc của mình, trung niên cảnh sát đe dọa, thanh âm ngập tràn
sát khí.

"Ta đảo muốn xem các ngươi, ai dám dẫn hắn về đồn!"

Thình lình, một tiếng kinh giận nóng nảy từ bên ngoài vang lên.

(Chương xong)


Ta Mỹ Nữ Ma Đế Tiểu Lão Bà - Chương #121