Người đăng: BlackWiner
Sau, chuyện 1 cân 6 của Văn bị đồn đi bọn trẻ khá là sợ cậu. Trân cũng được
thơm lây không thằng hãm nào dám có ý đồ bất chính với cô nữa. Nghe các bà con
hàng sóm nói là Văn bên ngoài đối xử với mọi người rất là nghiêm túc rất là
đứng đắn. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng chủ động gây chuyện với ai nhưng ai
đụng tới cậu hay Trân và ba má cậu thì cậu không chút khoan nhượng, bởi đó là
vảy ngược của cậu.
Mấy ngày nay ba má cậu đi ra Tây Nguyên bàn việc mở rộng trang trại trên đó,
nhân tiện mang 1 loại thuốc bổ đặc biệt chỉ có ở trên đó có. Nghe nói loại
thuốc đó cực quý, rất khó tìm được. Cho đến nay chưa ai thành công nuôi trồng
loại thuốc đó. Tất nhiên quý hiếm thì giá phải cao, gần 1 tỷ đồng 1 gram mà.
Có lần đại gia thủ đô mua 1 gram với giá 1.5 tỷ. Được cái dược hiệu cực tốt,
trị bách bệnh, người không bệnh ăn vào cũng sống lâu trăm tuổi hơn nữa có thể
chửa trị nội tạng bị tổn thương và phòng ngừa hầu hết các loại bệnh. Ba má cậu
vì loại thuốc này mà đổ vào gần 10% gia sản chỉ để truy tìm. Sau này thất bại
nhưng nghe nói có gia đình trên buôn nào đó còn 1 túi nhỏ bột phấn mài từ loại
thuốc này. Văn và Trân cũng không biết đó là thuốc gì, bởi tính quý hiếm của
nó nên chỉ có những đại gia giàu có mới biết được sự tồn tại của nó. Cuối tuần
này ba má cậu mới về tức là còn 3 ngày nữa.
Sau khi dùng cơm xong Văn lên lầu nằm lên mạng bằng cái laptop sony 10 mấy
triệu của mình. Cậu cũng không biết loại gì chỉ biết sài khá êm từ khi sài đến
nay đã nữa năm chưa từng bị kẹt. Mở máy tính bật game LOL lên vào đánh xếp
hạng nhanh chóng chọn lane rừng top. Đợi tầm 3 phút thì có trận, sau khi cấm
thì đến lược chọn cậu chọn ngay shaco. Mặc kệ tiếng chửi rủa của bọn trẻ trâu
lớn tuổi vào trận cậu nhanh chóng thể hiện trình độ kinh khủng của shaco đứng
đầu VN. 20 phút rừng team bạn bị bắt giết 8 lần. Ad pháp sư chỉ 1 hit die. 25
phút team bạn đầu hàng. Cái rank kim cương thật chán. Xong trận Văn chán quá
muốn tìm gì đó làm thì nhìn thấy 2 quyển sách cậu mang về. Cầm quyên Bạch Hành
lên đọc, sau lời giải cậu đọc tiếp trang 1 vừa đọc xong trang 1 cậu nhanh
chóng quăng đi quyển sách và chửi.
- Đúng là hâm. Tu tiên thì tu tiên, tu quỷ thì tu quỷ, cmn dùng phương pháp
của quỷ tu để tu tiên. Khi dễ anh ít đọc truyện sau. Nhân vật chính nhận được
thần công phải mạnh mẽ vãi c*c mới hấp dẫn được chứ. Nghỉ sau khó bắt đầu, lên
cấp chậm, đã vậy còn dễ bị phát điên. Sức chiến đấu thì chẳng ra làm sao.
Truyện này chỉ có tác giả mới viết mới có thể viết đi ra. Ví dụ là thiệt đi tu
luyện thành công rồi đi làm lính cho người ta hả đâu có bị tự ngược.
Lãi nhãi 1 hồi cậu định ném bỏ 2 quyển sách thì nhớ lại lời 2 ông lão nói. Ít
ngày nữa gặp lại lúc đó trả sách lại sẵn mắn dốn 1 trận. Cậu cất 2 quyển sách
rồi lôi laptop ra chơi thêm 2 trận nữa thì ngủ.
Cứ như vậy qua 3 ngày cuối cùng ba má cũng về. Sáng nay, sau khi ăn sáng Văn
và Trân đón xe taxi ra sân bay đón ba má. Mà nói cũng lạ ba má giàu như vậy mà
trong nhà chỉ có duy nhất 1 chiết xe cherry công vụ, chỉ khi nào dùng trong
công tác hay có việc gấp mới sài. Bình thường đem giấu trong nhà xe. Ba có
chiếc xe drem ba rất là mê đi đâu cũng dùng xe đó chạy xong về là rữa rái các
kiểu. Nhờ bảo đương tốt nên chiếc xe mua sang tay của ông công an xã hồi 10
năm trước với giá 4 triệu đồng đến giờ cẫn còn ngon lành. Còn má thì sau này
có tiền nên mua chiếc future neo sang tay. Đến nay đã 5 năm.
Vừa đến phi trường Văn bà Trân nhanh chóng chạy tới chổ đón người. Sân bay mới
xây được 1 năm nên đây là lần đầu Văn tới nơi này cũng là lần đầu cậu đến sân
bay. Vừa vào trong cậu cảm thấy ngay 1 điều đó là rộng. Chổ này rộng ghê gớm
rộng hơn nhiều so với sân banh 22 người mà có lần cậu được đi xem. Đứng đợi
tầm 30 phút, lúc này là 9h10, chuyến bay ba má đi theo lịch trình là 9h hạ
cánh. Tức là ba má sắp xuất hiện rồi. Quả nhiên cậu nghe tiếng gọi.
- Trân ơi, ba má đây nè.
Lên tiếng là 1 người phụ nữ trung niên tầm 3 mấy 40. Tóc ngắn chấm vai, uống
cong lãng lãng, vóc người cân đối, da dẻ hồn hào, ngũ quan đoan chính, mặc 1
chiếc váy liền dài tới gối màu xanh có họa tiết bông hoa phía dưới, chân đi
guốc. Bên cạnh má tất nhiên là ba rồi. Lúc này ba mặc quân kaki xám với áo
sơmi trắng vóc người ba có chút cao lớn khuôn mặt nghiêm nghị, trên tay bên
kéo vali bên cầm áo khoát. Thấy ba má về tới Văn nhanh chóng chạy lên đón lấy
vali kéo ra chổ xe taxi. Ba má vừa đi vừa hỏi tình trạng học của Trân sao rồi.
Suốt hành trình cậu đóng vai người tàng hình. Nếu không phải Trân nhắt lại vụ
bửa hổm cậu bị bệnh mà tự đi mua thuốc không cho cô hay thì chắc là ba má cũng
không nhớ tới cậu luôn. Thấy ba má quay lại lãi nhãi kéo tơ kéo kén trong lỗ
tai cậu, Văn chỉ muốn ba má quay lại nói chuyện với Trân.
- Ba má, con lớn rồi chuyện gì cũng để ba má với Trân lo cho con từng chút
con thấy khó chịu lắm. Đàn ông con trai lưng dài vai rộng mà để con gái lo
liệu từng chút một sao được.
Văn thấy rất oan, rõ ràng mình không làm gì sai chỉ muốn một mình đi mua thuốc
thôi mà. Với lại hôm trước đã nịn nọt tới vậy mà Trân vẫn "nhẫn tâm" báo cáo
với ba má. Đúng là phu cương không chấn mà. Phải tìm cơ hội trọng trấn phu
cương mới được.
- Giỏi ghê há lưng dài vai rộng các kiểu, giờ sao cứng cánh rồi muốn bay hả,
mơ đi.
Đúng là trong mắt ba má con cái mãi mãi là con nít. Mà trong khi đó Trân còn
nhỏ tuổi hơn cậu mà không thấy ba má xem cô là con nít chút nào.
Rầy Văn xong ba má quay lại tiếp tục trò chuyện với Trân. Bổng dưng má nói.
- Trân mau lớn thiệt, mới đây mà lớn lên dễ thương như vậy rồi. Đợi học xong
đại học cho 2 đưa làm đám hỏi được rồi ông hé.
Má vừa nói xong bầu không khí trong xe bổng cứng lại. Trân đỏ mặt như ớt cúi
đầu không nói lời nào. Ba cũng thấy không ổn quay nói.
- Bà tào lao con nó còn con nít, với lại chuyện của tụi nó để tụi nó tự lo.
- Ừ ừ để tụi nó tự lo đi. Văn con có định vô học đại học không. Muốn thì tụ
trường má để ba mày đi lo cho mày vô học.
Má nhanh chóng chuyển đề tài tránh sự xấu hổ.
Nghe má nói cậu cũng hơi động lòng. Cậu nói.
- Con định đợi Trân lên đại học rồi 2 đứa học chung.
- Vậy cũng được, 2 đứa học chung có gì lo cho nhau.
Ba sợ cậu lên đại học bệnh không ai lo, với lại để 2 đứa học chung cũng không
cần lo Văn ra ngoài bị hư.
3 người nói nói chóc lát đã về đến nhà. Về đến nhà Trân cùng má vào bếp làm đồ
ăn, Trân ngăn má lại mà không được. 2 người phụ nữ nhanh chóng chuẩn bị bữa
trưa, 2 người đàn ông rãnh rang ngồi nói chuyện. Ba nói.
- Chút ăn cơm xong má mày lấy thuốc nấu cho mày, lần này thuốc tốt lắm.
- Ba má làm vậy chi có bổ gì được nhiêu đâu mà. Tốt lắm thì vài tháng lại
tiếp tục à.
Ba nghe tới đó thì không được rồi. Thằng con này càng ngày càng bị quan không
được rồi. Làm tư tưởng chó mới được.
- Mày nói vậy mà nghe được hả. Hồi đó ba má nghèo không có tiền thì thôi. Giờ
ba má có điều kiên rồi không ráng chữa cho mày sao ẵm cháu được. Giờ ba má già
rồi không đẻ kịp đâu. Mày ráng đi vài năm nữa làm đám hỏi với con Trân xong
tranh thủ cho ba má ẵm cháu. Mày mà còn nói chuyện kiểu đó nữa thì đừng trách
ba.
Nghe đến đó Văn cũng không biết nói gì nhiều.
Sau khi cả nhà dùng cơm trong bầu không khí ấm áp, xong thì má lấy thuốc nấu
lên ra 1 chén thuốc. Thuốc nấu là đơn thuốc của ông thầy thuốc nổi tiếng trên
tây nguyên đơn thuốc giúp phát huy tối đa vị thuốc quý. Văn uống 1 hơi hết
sạch chén thuốc, thuốc có vị đắng nhẹ có hậu ngọt khá dễ uống. Chắc má để
đường hay mật ong vô. Sau khi uống xong chén thuốc cậu cảm thấy 1 thứ gì đó ấm
áp đang nhanh chóng lưu động khắp người, sau nhiều vòng qua lại cuối cùng tụ
lại trái tim cậu. Cả người Văn thay đổi hẳn ra, cảm giác như có thể 1 tay vật
ngã con trâu. Da thịt dưới lớp áo có chút gồ lên, nếu cởi áo ra có thể thấy
được cơ bắp cậu đang ngọa ngoại càng ngày càng rắn chắc. Sau 10 phút cậu trở
lại bình thường nhưng bên trong lại khác hẳn. Đằng sau thân hình gầy gò ốm yếu
đó các cơ bắp săn chắc đầy mỹ cảm. Văn thấy nhơm nhớp, đưa tay ngửi thì nghe
mùi hôi tnah toát ra. Cậu nhanh chóng lên lầu tắm rữa, bỏ ra gần nữa tiếng chà
rữa cuối cùng cũng không nghe mùi hôi tanh đó nữa. Cậu bước xuống lầu. Bộ pháp
nhẹ nhàn mỗi bước đi cậu không dùng bao nhiêu lực nhưng có thể đẩy cậu đi hơn
mét. Xuýt té và lần cuối cùng cậu cũng xuống được dưới nhà.