Người đăng: BlackWiner
Trời chiều mùa hạ thật cmn nó nóng, vừa đi về Lê Văn vừa mắng thầm trong bụng.
Đúng lúc này cậu đi ngang con hẻm nhỏ, chẳn hiểu sao cậu cảm giác có cái gì đó
kêu gọi cậu vào đó. Văn đứng lại nhìn vào con hẻm có chút do dự, cảm giác càng
ngày càng mãnh liệt giống nhưng bản năng nguyên thủy của một động vật đối mùi
đồ ăn. Xoay người cậu đi thẳng vào hẻm, hẻm không lớn tầm 1m50 chiều rộng, 2
bên là 2 căn nhà 4 tầng. Qua khỏi 2 căn nhà dài gần 100m đó đường rộng rãi hẳn
bên trong này đường rộng tầm 3m, mấy căn nhà nhỏ thấp bé 2 bên đường kéo dài
vào trong. Văn cứ men theo đường hẻm mà đi. Đi tầm 5 phút Văn cảm thấy khá là
mệt, mang thân sốt đi bộ 10' mua thuốc giữa trời nắng gặp con y tá hại não,
giờ đi thêm khúc nữa không mệt mới là lạ. Lúc Văn cảm thấy nản đang muốn quay
đầu thì nhìn thấy 2 ông già tầm 60 ngồi uống cafe nói chuyện. Một ông già áo
biroma màu trắng thở dài nói.
- haizz, thờ đại bây giờ khó sống quá không biết chừng nào mới được về hưu ăn
ở không hưởng lương.
Kế bên ông áo màu đen cười nói.
- Mày lo chi tao nghe ở trển nói là chỉ cầm tìm được người nối nghiệp sao đó
thông qua khảo hạch thì mình sẻ đc về hưu.
- Thiệt hông hay tin nhãm.
- Giởn hoài anh mày là ai trên trời dưới đất trên đất có chuyện gì giấu được
anh.
- Tao chưa từng thấy thằng đàn ông nào mà lấy chuyện bản thân là bà tám ra
khoe.
- Mé, ai bà tám mày biết c*c gì, cái đó người ta kêu là tin tức thông linh.
- thôi tao cải hông lại mày, mà tin đó tin được hông. Kể rõ tao nghe.
- Tao nghe xếp trực tiếp mình đó nói với xếp phán là soạn sách gì đó rồi để
cho lính lác tự phát triển nào hợp cách thì thôi.
- Oh nghe êm đó tao với mày đi kiếm lính đi.
- Khỏi kiếm tao dắt nó vô rồi.
- Đâu, à mày đừng nói với tao là thằng nhóc này nha. Ừm ngon, ngon, ngon.
Ông già áo trắng nhìn Lê Văn rồi liên tục nói 3 tiếng ngon. Rồi ông hỏi cậu.
- Nảy giờ nhóc nghe gì rồi.
-.... Nghe hết.
-....
-....
Ông lão áo trắng ho tiếng rồi nó
- È hèm, xin tự giới thiệu với nhóc ta là bạch... Bốp... Mày làm gì đánh tao.
- Mày bị ngu hả đây là đâu mà mày dám nói thẳng.
- Quên, thẳng thắng quen rồi. Thôi mày nói đi.
Lúc này ông áo đen mới quay qua nhìn Lê Văn đánh giá từ trên xuống dưới như
thể xem gà đá, nào là nhìn mặt nhìn tay nhìn chân nhìn ngực nhìn bụng thậm chí
còn liết nhìn giữa 2 chân của Lê Văn. Làm cậu nổi hết cả da gà thiếu điều dắt
chân lên cổ mà chạy. Một hồi ông thỏa mãn gật đầu rồi cười nói với Văn.
- Nhóc có thích đọc truyện trên mạng không.
Cậu gật đầu, từ nhỏ bệnh tật quấn thân nên ngoại trừ ba má với bé Trân gần như
không ai dám chơi với cậu. Nên từ khi biết lên mạng cậu chìm đắm vào đó đọc
truyện tiểu thuyết chơi game các kiểu.
- Vậy nhóc có tin trên đời này có thần phật không.
Ông già áo đen lại hỏi. Lúc này cậu lắc đầu.
- Tại sao?
"Sao thằng nhóc không theo bài" ông lão gầm thét trong lòng. Theo kịch bản chỉ
cần là trạch nam hay những người ham mê truyện tiểu thuyết lẽ ra phải gật đầu
sao đó ông đưa bí kíp rồi vui mừng cám ơn, sao đó 2 ông cười lớn bay đi mới
đúng chứ.
Lúc này Văn nhìn ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn ông già áo đen. Cậu
do dự rồi mở miệng nói
- 2 ông muốn gì nói thẳng đi.
- ...
-...
"Tao chưa mở bài xong mà mày kêu tao kết bài rồi" ông già áo đen suy nghỉ mãi
mà không hiểu mình diễn quá đạt mà từ ánh măt đến vẻ mặt, mặt dù thằng tác giả
dốt văn không tả rõ đc nhưng mình dầu gì cũng mấy chục ngàn năm tại vị trí cao
diễn xuất đó là không chúc mắc lỗi . Bổng dưng ông nghỉ đến điều gì, rồi thoải
mái hẳn ra. "Phải rồi thằng nhóc này từ nhỏ ít tiếp xúc người nên không biết
đối nhân xử thế nên ngu chút cũng nên" cảm giác tìm ra chân tướng ông già áo
đen lài nhìn cậu cười nói.
- Ta thích tính cách nhóc, nhưng nhóc như vậy là không được làm người phải
biết biến báo không nên quá thẳng người ta thường nói cứng quá dễ gãy là vậy.
- Cứng quá làm sao thẳng quá làm sao, tao thẳng bấy lâu nay tại sao không
gãy.
- Mày nói gì suy nghỉ cho kỷ đc hông cmn nó không có tao mày bị mấy ông lớn
chiên xào nấu nướng biết bao nhiêu lần. Im đi để tao làm việc. Nè nhóc ta có
có món quà tặng mi mang về nghiên cứu lơ mơ cái tật hay bệnh của nhóc lại đở
hơn đó.
Vừa nghe tới đó Văn có chút động lòng, nhưng nghỉ lại ba má mấy năm nay vì tìm
cách trị bệnh cho cậu mà vào nam ra bắc tìm hết thầy này tới thầy kia cũng
không ăn thua gì, trong mắt cậu lại ảm đạm lại.
- Có thật không ???
- Ta lừa nhóc làm gì. Đây quyển sách này gọi là Hắc Hành mang về nghiên cứu
đi có lẽ sẽ có thu hoạch đó.
Lúc này ông già áo trắng lại la lên.
- Tao không ngờ mày chơi vậy luôn đó Đen, có 1 thằng mày ăn rồi còn tao sao.
Tao làm sao tìm.
- Mày trật tự coi làm rùm ben con nít nó cừi vô bản mặt. Mày giỏi mày vô đây
nói đi tao xong rồi còn mày đó.
- Vậy sao được nó nhận sách của mày rồi hông lẽ tao chen ngang. Thôi kệ cmm
tao tự tìm dù không được như thằng này ít ra cũng hơn hông có.
- Mày ngu tới giờ mày chứ nhìn ra thân thể thằng nhoc này có gì kỳ hoặc hả.
Đừng nói là thế tao vs mày dù cho thế diêm chúa cũng ok nữa.
- Ghê mày, ok tao tin mày. Nhóc đây là sách của ta ghi lại cách chiến đấu
chống lại đủ thứ trên đời gọi là Bạch Hành tiếc là ta hông đủ khả năng hoàng
thiện nó đưa nó đến đỉnh cao nhưng ta hy vọng nhóc có thể làm được. Được rồi
giờ nhóc đi đi vài hôm nữa ta với thằng đen quay lại tìm nhóc.
Nói xong cầm đi cafe uống 1 ngụm rồi thả xuốn, cầm tờ báo lên mà đọc.
- Nhóc đi đi, gặp lại sớm thôi.
Nhìn 2 ông già mỗi người cầm 1 tờ báo nhìn say xưa đắm đuối không chớp mắt, cứ
như bức tượng. Cậu quay người chuẩn bị đi thì cảm thấy có cái gì đó bay đi cậu
nhìn lại thì thấy 2 ông già vẫn ngồi đó nhìn báo. Cậu quay người bước đi, cậu
chưa bao giờ cảm giác cơ thể mình khỏe thế này, sờ lên trán đã ổn định lại
không nóng nữa. Nhanh chóng chạy về nhà. Vừa về tới cửa nhà Lê Văn nhìn thấy
một bóng hình xinh đẹp đứng trước cổng nhà mình áo thung trắng tương đối rộng
những vẫn bị 2 cái bánh bao ở ngực nâng lên cao cao, cái áo không che được
phần eo thon gọn, đôi chân dài mét mốt thon thả được che lại bở chiết quần thể
thao màu đen viền trắng tới ống quyển. Lộ ra bắp chân nhỏ trắng bõng nà, bàn
chân được bao lại bởi đôi giày adidas trắng tinh. Với thân hình tuyệt vời như
vậy làm sao có thể xấu được đúng không. Lúc này chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp
hình hạt dưa làn da trắng hồng mịn màn non nớt, đôi môi hồng nhạt tự nhiên nhẹ
khêu lên giận dỗi, chiếc mũi xinh xắn dễ thương nhíu lại, đối mắt sáng long
lanh như sao trời lúc này đầy mắt là u oán nhìn Lê Văn. Trên trán đã lấm thấm
mồ hôi dọc theo làn da xinh đẹp mịn màn ấy chạy xuống cằm tụ lại nhỏ vào cổ áo
là ước cả tảng áo trước ngực. Nhanh chóng chạy đến nhẹ nhàng dùng tay áo chấm
chấm những giọt mồ hồi khắp khuôn mặt cô gái. Mùi hương cô gái tỏa ra nhạt
nhạt không phải mùi nước hoa mà chỉ đơn thuần mùi hương cở thể nghe giống mùi
phong lan thoan thoản nhẹ nhàng làm cậu cảm giác phiêu phiêu bay bổng. Cậu dắt
tay cô gái nhỏ vào nhà vừa đi vừa nói.
- Sao em ở đây không vô nhà trời nắng chan chan đi đứng ngoài đó phơi nắng lở
bệnh thì sao. Em bệnh rồi ai chăm sóc anh. Vô lẹ.
- Còn anh thì sao biết giờ này là giờ gì không thân thì yếu mà hở ra là chạy
lung tung ngoài đường anh mà bệnh nữa em bỏ anh tự lo luôn.
- Em có chìa khóa nhà mà sao hông mở cửa vô. Phơi nắng chi cực dạ.
- Em đứng hóng nắng được hông, anh chạy long nhong ngoài đường được em đứng
hóng nắng hông được hả.
- Được được sao cũng được. Anh không chạy lung tung nữa được chưa.
Lê Văn bất đắt dĩ nói với cô bé xinh đẹp bên cạnh mình. Cậu thật sự không chịu
nổi giọng nói ngọt ngào dễ nghe như chim hoàng anh hót của cô bé này. Chẵn ai
khác đó là Trân tên đầy đủ là Nguyễn Bảo Trân. Cô bé này là thanh mai trúc mã
của cậu, 2 người lớn lên cùng nhau lúc còn nghèo nhà cậu ở nhờ đất chùa còn cô
bé này được sư thầy nhặt về nuôi trong chùa chỉ có 2 đứa bé nên rất thân càng
lớn tình cảm Văn dành cho cô càng lớn Trân cũng vậy. Không giống trong truyện
tình tiết máu chó nào đó. Một trong 2 người xem nhau như anh trai hoặc em gái.
Trân đã quyết tâm cho dù có chuyện gì xảy ra sau này cô nhất định phải gả cho
Văn. Văn cũng rất yêu cô nhưng do cơ thể cậu ngày càng yếu nên cậu không dám
làm quá lở mai một cậu tráng niên mất sớm thì Trân vẫn còn giử cái quý giá
nhất của người con gái để đi tìm hạnh phúc. Giờ cậu chỉ mong cứ như vậy. Cậu
cảm thấy rất hạnh phúc. Có thể có chút ít kỷ đối với Trân bởi cậu biết nếu cậu
không làm gì có lỗi với Trân mà mất thì 99% Trân không thể yêu người khác. Có
lẽ có người sẽ nói chỉ là tuổi trẻ rung động với nhau nhưng cậu biết không
phải, cậu cảm giác được nó. Văn rất tin tưởng trực giác của mình. Nên Văn đã
bắt đầu viết nhật ký không lâu sao cậu mất Trân nhất định sẽ nhìn thấy quyển
nhật ký đó và sẽ hận cậu thời gian trôi cô sẽ quên cậu. Đó có lẽ là lần đầu
cũng là lần cuối cậu làm việc không có ít lợi gì với mình dù là cậu đã chết.