Ma Bệnh Lê Văn


Người đăng: BlackWiner

Số cậu quá khổ từ nhỏ đã bệnh tật quấn thân cứ trị lại bệnh cứ bệnh lại trị đã
19 năm từ lúc cậu mới 2 tháng tuổi. Lúc đó nghe má cậu nói cậu chỉ còn 1 hơi
tý nữa thì chết nhưng may thay cậu đc một ông thầy thuốc nam trị xong. Nhưng
từ đó cứ một 2 tháng cậu lại bệnh 1 lần mỗi lần vài ba hôm thì hết, có lần
bệnh cả tuần. Chật vật sống được tới tuổi này xem như phước đức ông bà để lại.
Hôm nay cậu lại sốt cao đến 40 độ, cậu phải đến bệnh viện kiểm trả lấy ít
thuốc bổ về uống. Cậu quen rồi, cái này còn nhẹ chán có lần cậu sốt tới mức
không đứng nổi cả ngày chỉ thanh tỉnh được chừng 3 4 tiếng còn lại thời gian
đều mơ mơ màng màng bệnh viện cũng thua chỉ cấp thuốc rồi kêu về chuẩn bị. Lúc
đó nhà cậu chỉ còn mỗi cái nhà tranh 2 cái giường tre, đất cũng là đất nhà
chùa cho ở ké. Ba má cậu mang cậu về mượn tiền nhà chùa mua con gà không ngờ
về cậu ăn hết con gà qua hôm sau cậu lại khỏi. Từ đó về sao cứ bệnh ba má cậu
mua gà, vịt, heo, bò, dê gì đó cho cậu ăn. Lúc đó cậu mới 5 tuổi. Cũng nhờ nhà
chùa thương sót chứ không cậu cũng không sống nổi tới năm 12 tuổi. Năm đó ba
má cậu tích góp vốn mở trang trại nuôi gia súc gia cầm, sau mấy năm ba má cậu
phất lên như gió. Ban đầu nuôi mấy con cho cậu ăn thôi không ngờ càng nuôi
càng tốt gà vịt heo bò trâu dê gì chỉ cần nuôi là ít bệnh mà lại lớn nhanh
chẳn hiểu ra làm sao. Nếu không phải gần đây dịch cúm gia cầm với heo tai xanh
cộng thêm lỡ mồm lông món thì nhà cậu chắc hết chổ để tiền rồi. Quay lại với
nhân vật chính của chúng ta. Lúc này một cậu trai trẻ vẻ mặt trắng bệt như da
heo mới cạo lông.. À tả vậy không đúng lắm da cậu còn trắng hơn nữa, so với
bạch tạng cũng hông kém bao nhiêu. Thân cao mét 75 nhìn gầy gò ốm yếu, cặp mắt
lờ đờ mũi cao môi mỏng nhìn chung cũng tính là trên trung bình đang đi thẳng
đến chổ bệnh viện đa khoa tỉnh xxx. Hổng hiểu con cái nhà ai khôn vãi c*c trời
nắng chan chan đi khơi khơi. Vừa vào cửa bệnh viện cậu đến chổ quầy thuốc bệnh
viện. Cô y tá xinh xắn nhỏ nhắn mặt tròn mông tròn ngực cũng tròn ba vòng 77
55 70 nhìn cậu mở đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn của mình với đôi mắt tròn long
lanh.


  • Văn em lại bệnh à.


  • Dạ! Chị bán cho e đơn thuốc y mọi hôm nha. Chị còn gửi đơn thuốc đó hông
    hay để e nhắt lại.


Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có làng da trắng hồng hết sức dễ thương trước mặt
cười nói.


  • Đơn thuốc thì chị không giử nhưng chị nhớ quá rõ rồi. Thiệt chứ chị cũng
    không hiểu sao e bệnh ngộ thiệt không cần thuốc kháng sinh hay gì chỉ cần
    thuốc bổ. Vậy mà lần nào cũng hết chị tìm mấy bác sĩ hỏi mấy ổng cũng hông
    biết thiệt ngộ. Mà sao e không tự bổ ở nhà được rồi chứ thuốc tây chủ yếu là
    kháng sinh vs vitamin để khích thích miễn dịch e uống thuốc kiểu này đâu có ít
    gì cho bệnh đâu. Chị hông hiểu cơ thể e có gì mà ngộ vậy chắc do bệnh nhiều
    quá nên cơ thể tự sản sinh hệ miễn dịch phần lớn các vi khuẩn hay siêu vi gây
    sốt. Mà e có cần kiểm tra lại hông coi chừng bị viêm hay thương hàn gì đó.
    Cũng có thể là do nhiễm soắn khuẩn không chừng. Mà thôi tháng nào cũng kiểm mà
    có ra bệnh hoạn gì đâu tự dưng cái sốt ngộ thiệt.

Văn đổ mồ hôi hột như mưa trước mưa bom bão đạn tưởng chừng không có điểm dừng
của cô y tá. Bổng cậu cảm thấy cuộc đời thật ghê tởm khiến cô bé moe vô địch
hiền lành ít nói hay cười trong vòng nữa năm trở thành máy bắn chữ. Thật không
hiểu trong đầu cô chứa gì mà chỉ chưa đến 3s cô có thể nghỉ ra đoạn văn dài
thòn như vậy. Nhìn cô y tá vừa lấy thuốc vừa lãi nhãi tự dưng cậu thấy thương
cho ai may mắn bị cô ý tá đến từ nhị thứ nguyên lừa gạt. Cậu cũng may mắn ngày
xưa cậu đủ cứng nếu không chắc cậu phải thêm bệnh tim vào danh sách bệnh của
câu. Ho 1 cái Văn nói.


  • è hèm, chị nguyệt lấy thuốc xong chưa chị.

Tự dưng Nguyệt đứng hình, vẻ mặt mê mang quay qua cậu hỏi.


  • Ủa đơn thuốc sao chị quên mất tiêu rồi.

Nhìn cặp mắt to tròn long lanh khuôn mặt nhỏ nhíu lại miệng hơi chu nhẹ ra.
Cậu cảm giác thế giới bổng rút lại rút lại rút lại chỉ còn khuôn mặt ấy. Tim
cậu như ngừng đập máu nhưng ngừng chảy. Cậu cố nén cảm xúc của mình lại nếu
không cậu chắc chửi thẳng mặt cái con lolyta hợp pháp này.


  • vitamin a,b,c,d,e canxi,sắt,kẽm,crom...

Lê Văn cảm thấy cậu có thể làm thánh nhân được rồi, bây giờ cậu tự tin không
ai có thể làm cậu mất khống chế cảm xúc đc rồi.


  • Quên quên làm gì căn dữ, đàn ông con trai gì mà. Bản y tá xinh đẹp như hoa
    biết bao anh đẹp trai có tiền theo đuổi vậy mà trước mặt em không có chút đặc
    quyền nào không biết sau này có nhỏ nào đuôi mù thích em nữa. Tới đó đừng có
    mà khóc nhìn người ta có đôi có cặp kéo nhau đi chơi.


  • Em xin chị em đang sốt 40 độ chị nhanh dùm em em sắp xỉu tới nơi rồi.


  • Gạt ai, lần trước em sốt 41,5 độ mà còn bình tĩnh nói chuyện tâm sự với bé
    Trân tưởng chị hông biết chắc. Với con bé đó thì 41,5 độ là bình thường với
    chị thì 40 độ là muốn xỉu. Trọng sắc khinh chị. Hứ


Văn triệt để im lặng với lý luận này của bà chị loli này. Có thể so sao, Trân
của cậu thật hiền lành không giả bộ ngây thơ như Nguyệt. Trân là bạn gần nhà
cậu từ nhỏ trân nhỏ hơn cậu 2 tuổi năm nay còn 2 tháng nữa là 17, tính cách
hiền lành ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ lần nào cậu bệnh cô cũng là người đầu tiên
ngoài ba má cậu đến lo, chăm sóc cho cậu. Gần đây đang chuẩn bị thi lớp 12 nên
cậu không muốn quấy rầy chứ không mọi hôm cậu bệnh đều là 2 người đồng thời đi
lấy thuốc. Người ta xinh đẹp có tiếng hoa khôi của trường từ khi lên lớp 10
lần đầu tham gia cuộc thi hoa hậu học đường của tỉnh gồm hầu hết các trường
cấp 3 đã ôm vương miện về. Hồi trước tết mới ôm vương miện của năm nay xong.
Nghe nói có mấy cái công ty quản cáo cùng công ty đào tạo người mẫu đã liên hệ
em nó rồi. Càn nghỉ càng không hiểu tại sao Trân xinh đẹp nết na dịu dàng
duyên dáng thông minh đa tài đa nghệ còn nhỏ loli này ngoài trừ moe có chút
phạm quy ra chẵn có cái gì trên trung bình. Nói vậy thì hơi quá ngoài trừ
chiều cao cùng tính cách ngơ ngơ ngác ngác nói nhiều đôi khi hơi ngáo ra thì
còn lại đều đạt chuẩn vàng theo tỉ lệ đẹp nhất. Nhớ lại nữa năm trước Nguyệt
thật đáng yêu thật ngoan hiền, ai nói gì cũng dạ thưa răm rắp từ hồi được
chuyển chính thức chẳn còn nể nang ai nữa thích nói gì nói thích làm gì làm ỷ
mình có tý nhan sắc suốt ngày ức hiếp đàn ông chọc vẹo đàn bà không chuyện xấu
nào không làm quả thực là bại hoại của xã hội, đã vậy còn biết võ nữa chứ mới
làm nữa năm mà đưa hơn chục thằng ngáo ngơ vô bệnh viện nge nói có thằng từ đó
về sau nhìn thấy mấy đứa học sinh nữ là cắm đầu chạy. Thiệt là nghỉ lại mà
kinh ác ma đa khoa đúng là hông phải nói cho vui. Từ công kích tinh thần đến
công kích thân thể đều cực kỳ mạnh mẽ. Có lẽ mình nên tìm cách ít tiếp xúc với
bà chị loli này.

Bước ra khỏi bệnh viện cậu cảm thấy khỏe hẳn tinh thần sáng láng hẳn ra. Đúng
rồi quên giới thiệu với mọi người câu trai trả này là Lê Văn, cực kỳ nổi tiếng
ở cái thành phố lớn nhất cũng là duy nhất tỉnh xxx. Gia đình cậu sở gửi trang
trai nuôi gia súc gia cầm và thủy sảng lớn nhất khu miền nam của nước Nam.
Nhưng cậu nổi tiếng không chỉ vậy mà cậu còn nổi tiếng với thể chất đặc biệt
của mình. Tháng nào cũng bệnh không sốt thì cảm không cảm thì ho sổ mũi. Mà đc
cái không cần thuốc men gì bổ bổ ít chất dinh dưỡng là tự động hết. Cả cái
tỉnh này gần như ai cũng biết có một nhà giàu nức vách đổ tường có thằng thiếu
gia ma bệnh. Thậm chí cả khu vực miền nam cũng có tiếng. Vừa đi cậu vừa suy
nghỉ cho tương lai đen tối của mình không biết cậu có sống nổi tới ngày ba má
trăm tuổi không. Cứ như vậy hoài cậu cảm thấy cơ thể mình sắp chịu đựng không
nổi.


Ta Muốn Làm Quỷ Sai???? - Chương #1