Người đăng: vuducdai
Băng Thần cảm giác trong thành không khí có chút trầm thấp ,người dân xung
quanh có vẻ đang rất sợ hãi thứ gì đó .Mỗi một sạp hàng cũng không có tiếng
mời gọi khách như bình thường ,điều này không đúng với tình trạng phải có của
một kinh đô.
Tổng Ảnh Liên cũng từng cha mình đi qua không ít nơi nhưng không khí nơi đây
quá lạ lùng làm nàng cũng có cảm giác bất an .Băng Thần nhíu mày hắn ta quyết
định chọn một tửu điếm rồi nghe ngóng tình hình sau .Rất nhanh trên một con
phố nhỏ ba người tìm thấy một quán trọ ,đi vào trong thì Băng Thần cũng hơi
bất ngờ.
Trên những bàn ăn có không ít người ,mỗi người đêu dữ tợn săm trổ khắp nơi
.Những người khác thì mạc đồ đen bịt kín cả khuôn mặt ,một đám nữ nhân thì
cũng đeo rèm che mặt yên tĩnh uống uống trà .Băng Thần lập tức nhếch mép cười
nhìn một vòng xung quanh ,có lẽ đám người này bây giờ còn chẳng xem qua hắn.
Những người nhìn qua cũng chỉ nhìn hai cái nữ nhân thôi ,còn hắn chẳng khác
nào vô hình .Một bàn bốn người nhìn quần áo chẳng khác gì cường đạo khi Băng
Thần ba người đi ngang qua .Một tên híp mắt nhìn vòng ba của Lam Thiền vươn
tay ra nhưng chưa kịp chạm vào hắn đã cảm giác ánh mắt mình cách bờ mông căng
tròn ngày càng xa.
Ba người đồng bạn của người này lập tức lui ra xa nhìn về cái xác không đầu
đầy sợ hãi .Cả quán trọ ai cũng phải ngẩng đầu lên nhìn ba người .Có người khi
nãy rất tập trung xem Lam Thiền nhưng lại không thấy cô gái này làm sao động
thủ.
Nếu không phải cái xác không đầu đang nằm dưới sàn của quán trọ thì họ còn
không nghĩ rằng nàng ta vừa ra tay .Băng Thần khá hiểu về tính cách của Lam
Thiền những người kiêu ngạo như nàng làm sao có thể để một nhân loại mạo phạm
.Trước đó nàng dù bị đánh tả tơi nhưng vẫn mở miệng mắng nhiếc hắn đã đủ để
hiểu rồi.
Hắn ta không chút để ý đến chuyện nàng ta giết người bước chân vẫn chậm rãi đi
tới quầy thu ngân của quán trọ .Băng Thần nhìn đang cố gắng nở nụ cười chủ
quán trọ thì hơi buồn cười ,hắn ta nhẹ giọng nói :
"Lão bản chúng ta muốn thuê phòng tại đây còn dư nhiều chứ ?"
Lão bản lập tức gật đầu chỉ phía trên nói :
"Nếu quý khách muốn thuê thì còn ba phòng trống cuối dãy ,các phòng đó đều
được dọn dẹp sạch sẽ .Nhưng đồ đạc trong đó cũng vừa được thay mới chỉ giá cả
có chút đắt ."
Băng Thần ném sáu cục thượng phẩm nguyên thạch lên bàn rồi hỏi :
"Bằng này ở được bao nhiêu lâu ."
Người chủ quán trọ vội thu lấy sáu viên nguyên thạch sau đó vội nói :
"Qúy khách có thể ở ba phòng trong vòng một tháng, mọi chi phí đều nằm tại
bên trong ."
Băng Thần không nói nhiều lại lấy ra năm viên nữa cười nói :
"Đây coi như thưởng trước cho ngươi công sức phụ vụ một tháng nếu muốn thêm
chút nữa lên phòng ta có chuyện cần hỏi ."
Người kia biết lần này mình gặp được đại gia nếu may mắn được hắn thưởng nhiều
một chút thì coi như không mở cửa quán trọ vẫn lời to .Băng Thần theo chỉ dẫn
của chủ quán trọ đi lên phân ra ba phòng sau đó mỗi người phân ra một phòng
.Bọn họ mỗi người phân ra vị trí để nghỉ ngơi ,Băng Thần thì im lặng chờ đợi
chủ quán trọ đi lên.
Rất nhang người chủ quán trọ thực sự đi lên phòng của Băng Thần với vẻ mặt
tươi cười rực rỡ .Băng Thần lấy ra một túi nguyên thạch trong đó số lượng ít
nhất cũng phải vài chục viên đặt trên bàn .Hắn ta nhìn chủ quán trọ mỉm cười
nói :
"Thấy túi nguyên thạch trên bàn không ? Có muốn lấy nó không ?"
Chủ quán trọ vẻ mặt thèm muốn bởi trong năm nơi này khách nhân rất ít bằng đó
nguyên thạch đã tương đương với một năm mở cửa .Tất nhiên với con số lớn như
thế hắn ta gật đầu lia lịa khiến cho từng khối thịt mỡ trên cô rung động nhìn
rất vui mắt.
"Thế chỉ cần ngươi trả lời mấy câu hỏi của ta thì số nguyên thạch này sẽ cho
ngươi ."
Người kia gấp gáp nói :
"Công tử cứ việc hỏi ta chỉ cần biết sẽ trả lời ?"
Băng Thần nhấp một ngụm trà điềm tĩnh hỏi :
"Ngươi có biết tại sao không khí của tòa thành lại trầm tĩnh như thế này được
không ?"
Chủ quán trọ cười khổ nói :
"Cái này vì lý do di tích sắp mở ra khắp nơi người đổ xô tới nơi đây ,quan phủ
cũng không giám động đậy huống chi chúng ta mấy cái thường dân .Một tháng
trước hai cái cao thủ đánh nhau khiến cho người chết rất nhiều .Rất nhiều
trong đó là thường dân thế nên sau ngày hôm đó dân chúng chỉ lo lắng né tránh
tâm tư đâu buôn với chả bán ."
Băng Thần nhíu mày hỏi :
"Thế sao quán trọ của ngươi có vẻ ít khách như thế ? Đến lúc này vẫn còn phòng
."
Chủ quán nhỏ giọng hồi đáp :
"Không phải quán của ta vắng khách chỉ do ba vị khách nhân đi ra ngoài đường
bị người giết chết rồi. Trong thành lúc này ăn cướp cũng có thể ngang nhiên đi
lại, án mạng chuyện như cơm bữa .Cô nương đi cùng ngài giết đúng một trong
bốn thủ lĩnh của băng cướp ngoài thành."
Băng Thần mỉm cười nhìn chủ quán nói :
"Có vẻ thú vị đó ,ngươi có biết gì về di tích trong sa mạc không ?"
Chủ quán nghĩ ngợi sau đó nói :
"Ta hồi con trẻ từng được nghe ông nội kể về việc tổ tiên đi thám hiểm thế lên
cũng biết không ít .Thậm chí còn có địa đồ dẫn tới đó vốn ta muốn bán ra địa
đồ ben trong di tích nhưng sợ bị người giết bịt miệng ."
Băng Thần đi tới trước mặt hắn hỏi :
"Thế sao ngươi không sợ ta giết ngươi ư ."
Người này rất dứt khoát nói :
"Công tử khí chất cao quý ra tay hào phóng tất nhiên không thèm cướp bóc làm
gì .Tuy ta ngu muội nhưng nếu chút ánh mắt cũng không có thì làm sao tồn tại
."
Băng Thần đi đến trước mặt hắn rồi nói :
"Số người biết về địa đạo trong di tích nhiều hay ít ."
Chủ quán trọ lắc đầu nói :
"Thưa công tử ta không biết chính xác nhưng số người hẳn không nhiều hơn ba
gia .Một nghìn năm trước gia tộc của bọn ta tu luyện nguyên khí khá hưng thịnh
mới có ý nghĩ lập địa đồ để con cháu sau này đi thám hiểm .Nào ngờ con cháu
như ta vô dụng không thể giữ được cơ nghiệp tổ tiên cuối cùng trở thành thương
nhân ."
Hai gia tộc khác ta nghe nói làm lộ ra chuyện bọn họ sở hữu địa đồ thế lên bị
người diệt tộc hết rồi .Ta muốn mang địa đồ bán lấy tiền nhưng lại sợ bị diệt
khẩu thế lên không dám mang đi bán .Nhưng gặp công tử ta biết thời cơ của mình
tới rồi ."
Băng Thần cười nhạt đi đến bên bàn ngồi xuống sau đó nói :
"Lần này coi như ngươi đánh cuộc thắng rồi .nói đi ngươi muốn bán nó với giá
bao nhiêu .Nếu có thứ gì liên quan đến di tích ta đều đồng ý bỏ tiền ra mua
hết ."
Chủ quán trọ mừng rỡ từ trong giới chỉ xuất ra ba món một tấm bản đồ một viên
ngọc thạch cùng một cái hộp .Nhưng lạ thay chiếc hộp hắn ta lại đặt ở dưới đất
ngay từ lúc lấy ra tuy nhiên lý do làm sao thì Băng Thần không hiểu cho lắm.
Băng Thần hai thứ đầu tiên nhìn xem nhưng địa đồ thì quá dễ biết rồi viên ngọc
thạch kia mới làm cho hắn ta sửng sốt.
Tính danh :Hoàng Tuyền Mẫu Thạch
Tuổi :9000 vạn
Đặc điểm :Trong như nước ,ban đêm có thể phát sáng.
Tác dụng :Cầm nó trong tay có thể cảm nhận được Hoàng Tuyền Thổ ở gần trong
phạm vi năm mươi thước càng đến gần phát sáng sẽ càng phát sáng .Ngoài ra nuốt
vào trong người sẽ có tác dụng khiến cho thể nguyên tố hình thành . Người nuốt
nó vào cũng sẽ có khả năng cảm nhận Hoàng Tuyền Thổ ,tuy nhiên đặc tính lại
không di truyền .Người nuốt Hoàng Tuyền Mẫu Thạch chết đi nó sẽ hình thành một
cái khác ở một nơi ngẫu nhiên
Đẳng cấp :Thần phẩm
Băng Thần vội chụp lấy thứ này vui vẻ cười bỗng nhiên thấy nó sáng lên thì mới
có chút ngạc nhiên .Bỗng hắn nghĩ tới có khi nào trong hộp ngọc kia lại chứa
,hắn ta nhanh tay đi xuống muốn cầm hộp ngọc lên tuy nhiên nó lại rất nặng nếu
không phải Vũ Đế thì khó có thể nhấc lên .Băng Thần vừa mở nó ra thì vẻ mặt
như biết trước vui vẻ cười vang khắp gian phòng.
Tính danh :Hoàng Tuyền Thổ
Tuổi :9000 vạn
Đặc điểm :Rất giống đật tự nhiên nhưng khác ở chỗ không thấm nước khó có thể
phá nát .Luôn xuất hiện với nhau tuy nhiên không bao giờ tụ họp.
Tác dụng : Người có bản mệnh Thổ hệ có thể tu luyện với nó ,trực tiếp ngậm vào
miệng để hấp thu một cách chậm rãi.
Đẳng cấp :Thần phẩm
Băng Thần nhìn người chủ quán trọ vui vẻ nói :
"Ngươi nói đi muốn bao nhiêu ,ta không thèm nói dối .Qủa thật ba thứ này có
tác dụng rất lớn với việc tăng thực lực của ta .Ngươi đã mang bọn chúng đến
trước mặt ta thì coi như chúng ta có duyên ngươi nói cái giá đi ."
Chủ quán trọ suy tính rồi nói :
"Công tử có thể cho ta năm trăm thượng phẩm nguyên thạch được không ."
Băng Thần không thèm để ý ném ra một cái giới chỉ rồi nói :
"Trong này có hai ngàn nguyên thạch ta không phải người keo kiệt .Lần mở ra di
tích ngươi dẫn ta tới đó ta sẽ cho người thêm hai ngàn nữa ,thế nào đồng ý
không ?"
Chủ quán trọ quỳ rạp xuống dập đầu run rẩy nói :
"Công tử cho ta quá nhiều ta không biết lấy gì đền đáp chắc chắn sẽ không làm
trái ý công tử .Nếu ngài đã muốn thứ này thì tiểu nhân còn ba hộp nữa ,nghe
nói xưa kia người trong tộc vì di tích sắp đóng lại lên không lấy được nhiều
."
Đặt hộp ngọc xuống đất người kia đeo lên giới chỉ quan sát thì thấy thật sự có
hai ngàn nguyên thạch .Lúc này hai mắt hắn đã híp lại bằng này nếu kinh doanh
thuận lợi phải mất mấy trăm năm quả nhiên giàu nghèo chệnh lệch thật lớn.
Chủ quán trọ rung rẩy cả người nhìn Băng Thần cung kính nói :
"Công tử chậm rãi tiểu nhân cáo lui ."
Băng Thần vội đứng lên nói :
"Khoan đã những thứ này ta đều cần nếu ngươi tìm được thêm hãy mang tới cho ta
nguyên thạch cứ thoải mái một mảnh ta cho ngươi hai trăm nguyên thạch ."
Chủ quán trọ há to mồm không tin hỏi :
"Thật sao ?"
Băng Thần gặt giọng :
""Tất nhiên thật rồi nơi đây có thể coi như quê hương của di tích ắt hắn phải
còn trong tay người khác .Ngươi mua giá rẻ mang đến chỗ ta đổi như thế cơ hội
làm giàu nhanh tới ,còn phấn đấu được bao nhiêu thì phải xem ngươi thế nào ."
Chủ quán trọ gật đầu sau đó đi ra ngoài đóng cửa phòng hắn ta muốn nhanh chóng
thu mua những thứ kia .Qủa nhiên thời cơ tới làm giàu không khó.