74:thiên Hồ Thần Giáp


Người đăng: vuducdai

Vòng quay ngừng lại Băng Thần mỉm cười ,Tuyết Tình cũng cười những người khác
thì mỗi người một vẻ .Vũ Thừa ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Băng Thần không nói
gì nhiều .Hắn ta quỳ xuống trước mặt Băng Thần khiến có mọi người cũng vô cùng
bất ngờ.

Vũ Thừa không đợi Băng Thần nói gì cả hắn ta đã nghiêm nghị lên tiếng :

"Xin ngài cho ta một cơ hội để được đi theo ngài ."

Băng Thần thả Tuyết Tình xuống đứng lên vỗ vai Vũ Thừa nói :

"Ngươi cho ta một lý do nếu hợp lý ngươi sẽ có một cơ hội ."

Vũ Thừa không hề ngẩng đầu lên nhưng giọng nói kiên nghị khiến Băng Thần chấn
động.

"Đôi khi trong cuộc đời mỗi con người mọi thứ chỉ được quyết định trong một
khoảng khắc .Ta đã thấy thời khắc trở mình của bản thân .Vì thề ta nhất quyết
không bỏ qua cơ hội này ,xin hãy cho ta cơ hội được cùng ngài tiến bước ."

Băng Thần hơi nhíu lại mày kiếm hắn tin vào trực giác của mình rằng người này
có thể giúp được mình .Nhưng lý trí lại nói hắn phải kiểm tra người này thêm
một lần nữa

Băng Thần khởi động Thông Linh Kính

Tính danh : Vũ Thừa

Huyết mạch :Vũ gia Vũ Thánh

Thể chất :Phong Vũ Tề Thiên

Nguyên tố : Phong

Tu luyện : Nguyên khí

Nguyên khí : Vũ Hoàng

lục trọng

Pháp Thuật :Không

Lực chiến đấu : 59 nghìn - 67 nghìn

Sinh mệnh :300

Công pháp :Vũ Động Thiên Thần

Chiêu thức :Phong Thần Cửu Cước

Vũ khí :Giày Vũ Không Bộ (Hoàng cấp bảo vật )

Trung thành : 100 (Chết cũng không phản )

Đánh giá :Thiên phú tốt ,thực lực vẫn yếu.

Không thể ngờ được Vũ Thừa từ 65 độ trung thành lên đến 100 nhưng hắn ta biết
người này có thể tin được .Băng Thần đỡ hắn lên rồi quyết đoán nói :

"Ta đồng ý với đề nghị của ngươi thế nhưng ngươi có biết ngươi phải đối mặt
với cái gì không ."

Vũ Thừa rất kiên nghị hồi đáp :

"Ta không biết cũng không cần biết .Chỉ biết dù phải liều cái mạng này ta cũng
sẽ không bỏ qua cơ hội này ."

Băng Thần thở dài từ trong ma giới lấy ra một tấm lệnh bài có biểu tượng của
Băng gia rồi đưa cho hắn.

"Muốn theo ta trước tiên ngươi phải xứng đáng ,cầm lấy tấm lệnh bài này đi tới
Thiên Nguyên học viện .Gặp hai thân vệ của ta đưa thư này cho bọn họ sau đó
nếu ngươi được bọn họ công nhận thì hãy gặp ta .Còn nếu không vượt qua được
thử thách của bọn họ thì ngươi dù làm gì thi cũng vô ích thồi ,đừng làm ta
thất vọng ."

Hắn ta dù còn trẻ tuổi nhưng vẫn giữ trọn tác phong muôn đời của Băng gia ,đối
với thuộc hạ luôn gần gũi ,thông tình ,đạt lý .Chính bọn họ sẽ tự phán xét
chính mình để xem ai sẽ kiên định tới cuối cùng.

Băng Thần sau đó tiến lên hướng về phía chiếc bàn xoay nhận lấy những gì mình
xứng đáng được nhận .Chạm vào nó trong tích tắc hắn ta biến mất chiếc bàn xoay
biến thành màu đỏ từ đó bay ra tám món đồ .Mỗi thứ đều như làm riêng cho bọn
họ vậy ,rất nhanh chúng hóa thành những hình xăm trên cánh tay của bọn họ.

Bạch quang lóe lên tất cả bọn họ đột nhiên xuất hiện bên ngoài di tích .Vũ
Thừa cầm trong tay lệnh bài quay qua Thái Thần dặn dò :

"Ngươi đi qua Vũ gia nói với cha ta bảo với hắn rằng ta đã tìm được ,hắn đừng
lo lắng cho ta ."

Thái Thần còn muốn nói gì nhưng Vũ Thừa đã nhanh chóng lướt đi chỉ để lại cho
hắn ta một cái bóng lưng tràn đầy kiên nghị .Hắn vẫn không hiểu Vũ Thừa vì sao
quỳ xuống trước mặt người kia cầu xin hắn ta một cách hèn mọn như thế.

Vốn nghĩ với thiên phú của hai người bọn họ có thể đánh ra một mảnh trời riêng
nhưng nào ngờ Vũ Thừa lại tìm thấy lý tưởng của mình .Thái Thần quay đầu hướng
về phía ngoài lướt đi hắn cũng phải suy nghĩ cho tương lai của mình .Nhưng
trước tiên hắn ta cần phải ghé qua Vũ gia rồi tính tiếp ,hắn cần thông qua cha
của Vũ Thừa tìm lấy câu trả lời cho mình.

Ngoại trừ Băng Thần từng người ,từng người tán đi cả khu di tích bây giờ chỉ
còn lại mình hắn mà thôi .Đứng trong một không gian vô tận Băng Thần từng bước
từng bước tiến lên đến khi hắn gặp một quả cầu được treo giữa không trung
.Phía trước nó có một người đứng đợi sẵn một kẻ giống hệt như hắn ta.

Người này ra tay tấn công trước Băng Thần ngay sau đó liền phản kháng nhưng
dần dần Băng Thần phát hiện ra kẻ này không hề sử dụng ma pháp.

Băng Thần dùng "Hỏa Hổ Chấn Thiên " kẻ kia cũng dùng nó để đối phó lại với hắn
.Bắt trước thì dễ đối phó rồi, Băng Thần bay lên dùng chiêu

"Phù Ảnh "Hắn ta mỉm cười lướt về phía quả cầu.

Thứ kia cũng thi triển" Phù Ảnh " cản lại giữa Băng Thần cùng quả cầu kia
nhưng hai người lại xuyên qua nhau .Thứ chiêu thức hắn ta thi triển chỉ có một
tác dụng duy nhất khiến hắn hóa thành hư vô trong giây lát.

Khi Băng Thần nắm được quả cầu ,người kia bỗng nhiên ngừng lại tan biến hóa
thành từng đạo bạch quang nhập vào hắn ta .Băng Thần thấy ký ức của mình có
thêm hoàn chỉnh cuộc đời của một người khác khiến hắn ta hơi mê man .Nhưng rất
nhanh hắn ta ổn định lại chính mình ,cười một tiếng nhắm mắt lại.

Mở mắt ra thì quang cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác, một âm thanh vang vọng
trong đầu hắn ta.

"Hi vọng năm trăm năm nữa ta co thể một lần nữa gặp được ngươi ."

Băng Thần chắp tay cúi đầu kiên định nói :

"Nhất định "

Hắn ta lao thẳng hướng Thanh Long thành tiến đến trong tâm có rất nhiều tâm sự
bởi hắn phát hiện ra một số điều qua kinh khủng .Nhưng chính hắn bây giờ thì
lại chẳng làm được gì cả bởi đơn giản hắn ta còn quá yếu .Băng Thần thở dài
một hơi không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian hi vọng mình có thể trưởng
thành kịp lúc.

Băng Thần triệu hồi ra quả cầu khi nãy nhẩm đọc cái gì đó quả cầu sáng lên rồi
nổ tung hóa thành muôn vàn hạt tinh thể màu trắng nhỏ xíu lơ lửng trong không
trung .Sau đó hắn ta nhắm mắt lại tưởng tượng đến cái gì đó những hạt nhỏ li
ti liền tập hợp lại trên người hắn ta tạo thành một bọ quần áo.

Hắn ta vui vẻ mỉm cười nói với chiếc áo :

"Từ nay chúng ta cùng chung hoạn nạn ,ta sẽ gọi ngươi Thiên Hồ Thần Giáp .Hi
vọng ngày nào đó cả hai chúng ta đều xứng đáng với một chữ "thần " trong tên
gọi của mình ."

Băng Thần lướt nhanh về quán trọ mình ở trước đó nhanh chóng đi vào .Từ rất xa
có một nhóm người đang mình hắn một người lên tiếng :

"Chúng ta phải đi rồi ,hắn ta cũng đã an toàn nhanh chóng về đoàn tự với sư
phụ .Ngài ấy hắn đang lo lắng vô cùng ,nam nhân này sẽ không chạy thoát khỏi
ngươi đâu tự tin lên ."

Tuyết Tình gật đầu không nói gì cả nhưng trong mắt kiên nghị vô cùng ,nàng
quay lưng đi hai tay nắm thật chặt .Trong lòng thầm hô :

"Huynh nhất định phải là của ta ,bây giờ có lẽ ta còn chưa lọt mắt huynh nhưng
nhất định ta sẽ cố gắng ,hẹn gặp lại Băng Thần ."

Vũ Thừa đứng gần địa điểm truyền tống từ Thanh Long thành về Thiên Hải thành
người hơi ngẩn ra một chút, ánh mắt có chút xa xăm .Ký ức như gió tràn về

"Gia gia ngươi xem những vì sao kia chúng thật đẹp ."Tiểu Vũ Thừa đứng trước
một lão giả cười nói.

Người kia bế hắn ta lên dùng giọng nói trầm ấm nói ra :

"Ngươi biết không mỗi vì sao đều có chu kỳ riêng của mình khi sáng khi mất tăm
.Giống như con người có lúc sẽ phát sáng khi tìm thấy con đường đi chính xác
của mình .Khi đó cháu có thể tìm được vị thế của mình như những vì sao sáng
nhất trên bầu trời ,chúng ta đã tìm được vận mệnh của mình ."

Một ngày kia bao phủ trong một trận pháp màu vàng lão giả vui vẻ nói :

"Cuối cùng qua hơn mười đời Vũ gia chúng ta cũng quật khởi ,không ngờ ngươi
lại may mắn như thế ."

Gia gia bế hắn lên hôn vào khuôn mặt của hắn nhưng Vũ Thừa lại thắc mắc :

"Cha mẹ sao họ lại quỳ khóc như thế ."

Gia gia hơi cứng lại khuôn mặt sau đó nói :

"Ngươi phải nhớ chân mệnh của ngươi phải rất phóng khoáng ,rất tài ba quan
trọng hơn hết hắn sẽ rất may mắn .May mắn hơn cả ngươi cái này phúc tinh hãy
nhớ lấy còn bây giờ gia gia phải đi xa có việc Thừa nhi ở nhà phải nghe lời
cha mẹ biết chưa ."

Tiếp lấy Vũ Thừa một người phụ nhân nước mắt tuôn như mưa sau đó bế Vũ Thừa
lao nhanh về phía Vũ gia .Một trận sấm sét kinh thiên động địa vang lên làm
cho hắn ta rất sợ hãi .Lần cuối cùng hắn ta nhìn thấy gia gia của mình chính
là như thế ,có nhiều chuyện lớn lên hắn ta mới có thể biết bí ẩn trong đó.

Người gia gia hắn vô cùng thương yêu vì hắn thi triển nghịch thiên đại trận
đoán lấy tương lai .Sau đó bị thiên lôi oanh thanh trăm ngàn mảnh linh hồn tan
biến vĩnh viễn không được siêu sinh .Nhưng tất cả đều đúng với những gì ngài
nói chúng đối ứng một cách hoàn mỹ với Băng Thần.


Ta Muốn Học Võ Công - Chương #74