:thời Gian Chuẩn Bị Gấp Rút


Người đăng: vuducdai

Về đến Hoa phủ thì hắn ta lập tức về phòng riêng tự chữa thương cho chính mình
vì những thương tích khá nhẹ thế lên hắn ta mất rất ít thời gian . Thay đồ tắm
rửa qua thì hắn ta lại trở lên phong độ như trước sau đó nhẹ bước hướng về
phía đại sảnh có lẽ mọi người cũng đã chuẩn bị ăn tối dù sao lúc này cũng đã
tối rồi.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn ta mọi người đã tập trung để chúc mừng
Hoa Thiên Vũ và Sở Hà thành công tiến vào Thiên Nguyên học viện . Băng Thần
cũng mặt mày tươi cười đi vào ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình sau đó chờ
đợi đồ ăn được mang lên.

Sở Hoàng cười nói :

"Tiểu tử ngươi thật là thú vị ta vốn nghĩ ngươi sẽ thua bất kỳ ai trong những
người kia ai ngờ ngươi sau khi lộ bài mà vẫn thắng được dù cho không được vinh
quang cho lắm ."

Qủa nhiên việc tốt không ai nói nhưng tiếng xấu thì đồn xa Băng Thần vô cùng
bất đắc dĩ nói :

"Ta lúc đó quả thật hết cách rồi dù sao ta làm gì cũng phải kiềm chế không sử
dụng ma thuật mà tấn công cũng không được quá nặng tay sỡ nhỡ đâu giết người
thì không tốt một chút nào ."

Sở Hoàng cười hỏi :

"Thế ngươi sau trận chiến này cảm giác như thế nào ?"

Băng Thần thành thật trả lời :

"Đau ,rất đau lần đầu tiên ta bị bị đánh đau như thế ."

Sở Hà ngạc nhiên hỏi :

"Thiên Vũ không phải đã đánh ngươi hai lần rồi hay sao."

Băng Thần cười khổ nói :

"Hai lần này nàng ta trực tiếp đánh ngất ta thế lên ta không kịp lãnh ngộ cảm
giác đau mà chỉ là khi tỉnh dậy có chút nhức người mà thôi ."

Sở Hoàng nói :

"Ta không phải hỏi cái đó mà ta muốn biết cảm nhận của mình về tương quan giữa
nàng và ngươi ."

Băng Thần nghĩ một chút rồi trả lời:

"Tất cả vần đề vẫn là do cơ thể của ta thật sư là quá yếu so với những người
cùng tu vi thế lên ta dù làm thế nào nhưng chỉ cần để họ cận thân thì sẽ rất
dễ bị áp chế ."

Sở Hoàng gật đầu nói :

"Ngươi phải khắc phụ ngay vấn đề này trong vòng một tháng nữa nếu không sẽ
không tốt cho tương lai của ngươi đâu."

Băng Thần hỏi :

" Ý ngài là sao ?"

Sở Hoàng bắt đầu giải thích :

"Vốn ngươi khó tiến vào ba người dẫn đầu thế lên ta cũng không nói cho ngươi
biết là ba người dẫn đầu còn phải tiếp tục khảo hạch để phân lớp .Vốn là có
loại lớp học sắp xếp theo thượng ,trung ,hạ tùy theo biểu hiện của ngươi mà sẽ
được xếp lớp như thế nào.

Thế nhưng những học sinh đạt ba thứ hạng đầu không thể cứ thế nhét vào chung
vào với nhau được bởi vì còn có một lớp đặc trong đó chỉ có ba mươi người được
vào . Mà giáo viên sẽ là những người giỏi nhất tài nguyên cung cấp cũng dồi
dào nhất ."

Băng Thần cười khổ nói :

"Thế ta sẽ có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh ."

Sở Hoàng nói :

"Tất cả sẽ có chín mươi người từ ba mươi quốc gia trong tầm kiểm soát của học
viện mà tỷ lệ chọi sẽ là một chọi ba .Nhưng thử thách tuy vẫn dựa vào thực lực
là chính nhưng còn cần thêm nhiều yếu tố khác nữa ví dụ như khả năng phán đoán
,quan sát cũng như ngụy trang.

Chín mươi người sẽ được đưa vào một hẻm núi mà chính xác hơn là một con đường
thật dài với những vách ngăn bằng núi đá .Các ngươi chỉ cần đi hết con đường
ấy là sẽ tới được Thiên Nguyên học viện thế nhưng trong đó yêu thú Vũ Sư thì
nhan nhản ,Vũ Sinh cũng không thiếu chưa kể rất có thể suốt hiện Vũ Vương sơ
cấp yêu thú.

Băng Thần hỏi :

"Thế trong chặng đường này người của học viện có quan sát thí sinh hay là để
chúng ta tự sinh tồn ?"

Sở Hoàng cười nói :

"Nói đơn giản là các ngươi sẽ không có người giám sát bảo vệ thế nhưng các
ngươi sẽ được phát cho một ngọc bài chỉ cần bóp vỡ thì sẽ hình thành một kết
giới bảo vệ .Chưa hết nó cọn gửi thông báo rằng ngươi đã bỏ cuộc và sẽ được
đưa về học viện tống thẳng vào lớp thượng.

Còn những người vượt qua được đoạn đường ấy thì sẽ được xét vào lớp đặc biệt
tất nhiên rất nhiều năm đã không cần xét duyệt . Bởi gì lượng người tự mò tới
đích có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay thế nhưng riêng năm nay ta đã được báo
cáo là có rất nhiều thiên tài đã đạt Vũ Sinh tham gia ."

Băng Thần ánh mắt sáng lên sau đó nói :

"Có phải như thế thì sẽ có nhiều người về đích hơn đúng không ."

Sở Hoàng nhăn mày nói ra suy đoán của mình :

"Ta nghĩ có thể như thế nhưng cũng có thể các ngươi nhiều người ở đẳng cấp như
thế rất có thể sẽ khiến cho các Vũ Vương yêu thú hiểu nhầm là nhân loại muốn
đại quy mô xâm lấn địa bàn .Nếu thật sự xảy ra chuyện như thế thì nhẹ thì Vũ
Vương yêu thú sẽ săn tìm các người còn tệ hơn thì chính là thú triều tiến đến
."

Băng Thần cười nhạt tự tin :

"Chỉ cần không có người quan sát ta có thể sử dụng pháp thuật không biết yêu
thú trong khu rừng ấy mạnh đến mức nào nhưng ta nghĩ ta sẽ qua được ."

Sở Hoàng cười nói :

"Ta quên mất ngươi rất mạnh về pháp thuật thế nhưng ngươi vẫn phải chú ý những
thí sinh khác đừng để bọn họ thấy ngươi sự dụng pháp thuật nếu không ai biết
được chuyện gì sẽ xảy ra ."

Băng Thần cười nói :

"Ngài cứ yên tâm ta biết phải làm sao chắc chắn sẽ không để lộ ra trước mặt
người khác ."

Sở Hoàng cười nói :

"Như thế thì tốt thế nhưng ngày mai ta và Thiên Phương sẽ trở lại học viện Hoa
Thái cùng Sương nhi ,Vi nhi cũng sẽ theo . Thiên Vân ,Thiên Vũ cùng Sở Hà cũng
sẽ được mang theo cho ngày nhập học Sở Vân hai người thì sẽ tới tòa thành gần
Thiên Nguyên kinh doanh thế lên chỉ còn một mình ngươi ở lại đây.

Hạ nhân thì sẽ ở lại một số người để hầu hạ ngươi số còn lại sẽ theo Hoa Thái
đi tới Thiên Nguyên trước những người ở lại thì sau khi ngươi đi bọn họ cũng
sẽ tới Thiên Nguyên học viện .Dù sao họ cũng theo hoa gia vất vả nhiều năm bây
giờ không thể bỏ mặc bọn họ được như thế thì không tốt ."

Băng Thần cười nói :

"Mọi người không cần lo dù sao ta cũng sinh hoạt phần lớn là tự túc từ bé đến
giờ lúc này ở đây một tháng mà thôi có vấn đề gì đâu ."

Sau đó mọi người nói chuyện vui vẻ mà khi nghe Hoa Thái kể về quá trình mà
Băng Thần đánh bại Bạch Cẩm một cách chi tiết thì cả nhà lại được trận cười to
.Băng Thần lặng lẽ nhìn mọi người vui cười trong lòng thầm nghĩ nhất định phải
trở lên mạnh mẽ để bảo vệ những người thân mới này.

Tuy rằng bên nhau mới hơn một tháng nhưng tình cảm của Băng Thần đối với họ
rất tốt không phải là vấn đề thời gian chỉ cần vốn là thân thuộc thì sẽ gần
bên nhau .Băng Thần trong thời gian này tìm hiểu rất nhiều và cũng biết được
thế giới này tàn khốc đến mức nào dù cho mạnh mẽ như Sở Hoàng khi kể một số
chuyện ánh mắt cũng không che giấu nổi sợ hãi.

Hắn lén lút nhìn xem Sở Hoàng và Thiên Phương phu nhân hắn muốn bảo vệ bọn họ
thì phải trở thành người mạnh hơn tất cả những người này kể cả hai người này.

Tính danh :Sở Hoàng

Huyết mạch :Toái Phong

Nguyên tố : Phong

Tu luyện :Nguyên khí

Nguyên khí : Vũ Tông bát trọng

Pháp Thuật :Không

Lực chiến đấu : 150 vạn -200 vạn

Sinh mệnh : 1200

Công pháp :Toái Phong quyết

Chiêu thức : Toái Phong kiếm pháp

Vũ khí :Kiếm Toái Phong (Tôn cấp bảo vật ."

Đánh giá :Thiên phú tầm thường ,thực lực vẫn yếu.

Tính danh :Thiên Phương

Huyết mạch :Ngọc Yến

Nguyên tố :Thổ (Chưa thức tỉnh )

Tu luyện :Nguyên khí

Nguyên khí : Vũ Hoàng cửu trọng

Pháp Thuật :Không

Lực chiến đấu : 97 nghìn - 110 nghìn

Sinh mệnh : 350

Công pháp :Thiên Nguyên quyết

Chiêu thức : Thiên Nguyên chưởng

Vũ khí :Không có

Đánh giá :Thiên phú tầm thường ,thực lực vẫn yếu.

Thấy Băng Thần đang nhìn mình thì Sở Hoàng hỏi :

"Có chuyện gì không ?"

Băng Thần lắc đầu nói :

"Không có chuyện gì cả nhưng ta chắc chắn mình sẽ vượt qua ngài ta chắc chắn
điều đó ,một ngày nào đó ta sẽ bảo vệ tất cả mọi người ."

Sở Hoàng nói :

"Ngươi có chí khí như vậy thì tốt ta cảm giác mình cũng lão rồi hi vọng sơm
đến ngày được ngươi tiểu tử này bảo bọc ."

Không chê cười ,không chế nhạo hắn ta thấy được trong mắt của Sở Hoàng sự tin
tưởng giống như ông ngoại đối với mình vậy điều này cho hắn ta thêm rất nhiều
động lực .Bữa cơn kết thúc trong tiếng cười nói đêm hôm ấy Băng Thần lại tiếp
tục công cuộc ta người kế nghiệp của mình . Do đây là ngày cuối cùng thế lên
hai nàng cũng rất chiều hắn ta đến trưa ngày hôm sau thì trong nhà đã chỉ còn
lại một mình Băng Thần cảm giác hơi chán hắn ta quyết định ra ngoài đường.

Thế nhưng đi ra ngoài không lâu thì hắn ta hối hận bởi vì khi vào một cửa hàng
rất nhiều người chỉ trỏ hắn . Chắc chắn là dư trấn của chuyện hôm qua vẫn chưa
hết không biết nó sẽ còn bay xa đến đâu.


Ta Muốn Học Võ Công - Chương #34