:thành Nam Nhân


Người đăng: vuducdai

Hoa Thái vui vẻ nói :

"Các ngươi cũng chuẩn bị tán đi ,ngày mai ta sẽ cho Thiên Vũ thăm mẹ của nàng
.Bây giờ cũng trễ rồi ăn nhanh còn nghỉ ngơi nhớ là phải tỏ ra bình thường như
mọi khi hiểu chưa . "

Hai tỷ đệ Hoa gia :

"Vâng thưa cha ."Hai người vui vẻ lớn tiếng đáp ứng.

Sau đó từng người như chưa có chuyện gì xảy ra ở về phòng riêng của mình nghỉ
ngơi, khiến các gian tế chẳng tìm hiểu được bất cứ cài gì cả .Hoa gia hai tỷ
muội hôm nay đã nhìn thấy pháp thuật thần kỳ ý chí tăng cao đóng cửa phòng bắt
đầu minh tưởng.

Riêng Hoa Thiên Vũ sau khi tu luyện xong ,đêm ấy nàng ta có mơ thấy mình phất
tay một cái quang mang chiếu rọi cả vùng đất người người ai thán đều trở lên
xanh tốt đẩy lui tất cả các dịch bệnh ,thương tổn . Nàng được người người kính
yêu mà Băng Thần phong độ bức người ôm nàng vào lòng mỉm cười hạnh phúc nhưng
đến hoạn hôn môi thì nàng chưa kịp làm xong thì.

"Tỷ tỷ ta luyện thành rồi ,ta luyện thành rồi ."

Nàng ta biết ngay tên đệ đệ trời đánh lập tức chạy ra mở cửa hưng phấn Hoa
Thiên Vân chưa kịp làm gì thì một cước khiến hắn bay ra ngoài sân .Hắn ta lồm
cồm bò dậy thì đã thấy của đóng lại rồi.

Thầm than cái này tỷ tỷ lên cơn chẳng ai biết thế nào mà lần . Đành phải chạy
ra khoe khoang với phụ mẫu của mình vậy vừa không ăn đòn lại còn được tuyên
dương .Phóng thích gia cố ma pháp đành để anh rể về rồi chỉ dạy mình sau.

Đêm hôm qua cũng một sự kiện vô cùng trọng đại trong đời của Băng Thần mãi mãi
về sau hắn cũng nhớ kỹ ngày hôm này . Chuyện bắt đầu khi hắn hồi phục nhanh
hơn chính mình nghĩ mới vài tiếng sau đã ngồi dậy được rồi sau đó lập tức
khoang chân tu luyện.

Khai Thiên Quyết Băng Thần chăm chú luyện hai cái chu thiên thì trong cơ thể
mệt mỏi đã tan biến hoàn toàn thế là hắn đứng dậy đi ra ngoài thì thấy nhà ba
người đang ăn cơm vui vẻ . Sở Vân ngay lập tức rất vui vẻ gọi hắn ta :

"Tiểu Thần người dùng bữa chỉ là chút đồ đạm bạc nhưng cho nhà chúng ta cơ hội
để cảm ơn ngươi ."

Băng Thần không hề từ chối bởi hắn ta thực sự rất đói từ sáng tới trưa hắn ta
chỉ ăn được có đúng một bữa sáng mà thôi khi ăn cũng chỉ là chút điểm tâm nhẹ
. Lại phải đi khắp nơi sau đó giúp người trị bệnh bây giờ hắn ta vô cùng cần
ăn để lấy lại sức.

Ngồi xuống được Sở Hà đưa cho đôi đũa cái bát hắn liền không khách khí gì cả
bắt đầu ăn .Không biết ai nấu mà còn ngon hơn cả cơm của Hoa phủ . Sở Vân thấy
hắn ta tự nhiên rất vui vẻ chợt hỏi :

"Tiểu Thần người nhà của ngươi ở đâu vậy ."

Băng Thần vẫn ăn bình thường ,tiện miệng trả lời :

"Gia đình của ta không còn ai hết chỉ còn lại mình ta mà thôi ,ông ngoại nuôi
ta từ bé đến tận bây giờ ta mới xa ngài ấy ."

Ba người sửng sốt không nghĩ mình đụng trúng nỗi đau của Băng Thần lên rất
lúng túng. Hắn ta cũng cảm nhận được nhà ba người lúng túng trành cảnh bèn nói
:

"Tuy không còn thân nhân nhưng ông ngoại đối với ta thật tốt. Bây giờ tiểu tử
chỉ muốn kiếm một nàng dâu thật tốt cho họ Băng một đứa cháu như thế là đã đủ
làm hắn ta vui rồi ."

Sở Vân cười nói :

"Có được người cháu tài ba tốt bụng như ngươi ông ngoại ngươi hẳn sẽ rất vui
vẻ nếu ta có đứa cháu trai như ngươi bây giờ bắt ta chết luôn ta cũng vui vẻ
."

Băng Thần cười nói :

"Ngài không lên nói chuyện xui xẻo ta đã trị hết tất cả tật bệnh cho ngươi
.Nếu không ra gì ngoài ý muốn thì phải một trăm năm hơn nữa ngài mới ra đi
được .Muốn nói đến trả ơn ta thì ngươi chỉ cần sống thật tốt để ta cảm thấy
chuyện mình làm không vô ích là được ."

Sở Vân rất tán thưởng Băng Thần, hắn ta cười nói :

"Tốt lắm chàng trai trẻ người như ngươi ,sống lâu như ta cũng chưa từng thấy
.Ăn nhiều vào Hà nhi ngươi đi làm thêm chút đồ ăn cho tiểu Thần ăn một bữa
thật là no ."

Thấy cha và Băng Thần vui vẻ nàng ánh mắt vui vẻ nhìn chắm chằm Băng Thần tiếc
nuối đứng lên đi ra sau phòng bếp . Hiểu con gái ai bằng mẹ huống chỉ cần nhìn
ánh mắt của con gái . Nàng hiểu ngay tình thế của nữ nhi cũng không tốt người
làm mẹ như nàng đành phải hành động.

Mẫu thân của nàng theo vào bếp Sở Hà cũng không lắm để ý thế nhưng nàng ta lại
gọi nàng :

"Hà nhi ngồi xuống mẫu thân có chuyện muốn nói với ngươi ."

Sở Hà rất ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt mẹ mình :

"Mẹ ngươi có chuyện gì cần dặn dò ta sao ?"

Sở phu nhân cực kỳ thẳng thắn :

"Con gái ngươi thích tiểu Thần đúng hay không ."

Sở Hà há miệng không biết nói gì cho phải đành phải phủ nhận nhưng nàng chưa
kịp nói gì đã nghe mẫu thân nói :

"Ngươi không phải chối từ lần trước ngươi thích tên kia ta đã ngay lập tức cảm
nhận được nhưng ta đã khuyên ngươi thế nào mà ngươi không nghe ."

Sở Hà nước mắt rơi xuống :

"Tất cả tại nữ nhi ngu muội mới làm cho nhà mình ra nông nỗi này mỗi ngày phải
trốn chui trốn lủi ."

Sở phu nhân cười nói :

"Ngươi đừng khóc chuyện tất cả đã qua quan trọng tương lai. Tiểu Thần là một
người tốt ta có thể khẳng định điều đó nếu ngươi thích thì mạnh dạn chớp lấy
thời cơ ."

Sở Hà vẻ mặt khổ sở nhỏ giọng nói :

"Thế huynh ấy đã có ý trung nhân của mình .Thiên Vũ nàng đã từng giúp chúng ta
rất nhiều sao ta có thể đoạt người nàng yêu ."

Sở phu nhân cười nói :

"Chính vì là ý trung nhân của Thiên Vũ ta mới bảo ngươi sớm ra tay .Càng để
lâu ngươi sẽ càng khó có cơ hội.

Ngươi cùng nàng thân nhau thế Băng Thần có thêm nhiều nữ nhân thì hai người có
thể liên thủ .Ngươi phải biết ta phán đoán chỉ có đúng tiểu Thần thủ đoạn ,tài
nghệ thông thiên tính tình phóng khoáng lại rất tốt với nữ nhân của mình.

Thiên Vũ nhờ hắn qua cứu chúng ta hai người, dù cho gặp mệt mỏi là chắc chắn
nhưng hắn ta vẫn không hề do dự làm tới cùng . Ta xưa kia cũng từng trước khi
ta kia ta từng muốn thông đồng một người rất tốt nhưng lại thất bại.

Cuối cùng cha ngươi tuy khi đó ăn chơi nhưng ta lại nhìn ra điểm tốt trong hắn
. Cuối cùng ngươi xem chúng ta sống với nhau hạnh phúc hai mươi năm chăm ngươi
lớn đến tận bây giờ ."

Sở Hà hai tay đan lại với nhau thật sự lúc này nàng đang rất là bối rối không
lẽ phải thực sự làm như thế sao nhưng nếu không làm nàng chắc chắn sẽ hối hận
. Thái tử và Băng Thần hai người so sánh lên nàng đã cảm thấy sự vượt trội của
Băng Thần mà nàng từng nghĩ người như thái tử đã là hiếm có.

Sở phu nhân biết con gái đã lên dây cót sau đó bắt đầu hiến kế cho nàng ta bắt
lại vị này còn rể .Cũng là cách trước kia nàng dùng với người kia nhưng không
thành .Nàng cùng con gái mình nấu một bát thịt yêu thú hầm một bát nàng đổ vào
không ít xuân dược sau đó dặn dò con gái mình.

Sau khi mang đồ ăn ra thì Sở Hà để bát thịt hầm kế bên hắn ta còn lại đồ ăn
mới rải lại chỗ cha mình đúng như những gì mẹ mình dặn dò . Sở Vân vốn muốn
uống bát thịt hầm lấy muỗng và bát chuẩn bị múc thì bị kéo lại sau đó quay
sang thì thấy ánh mắt giết người của vợ mình nàng gắp thật nhiều thịt bỏ vào
bát của hắn.

Hắn ta có thể cảm nhận nếu mình vẫn không từ bỏ ý đồ tiếp cận bát canh hầm
chính mình sẽ không gặp chuyện tốt lành gì .Hắn đành xấu hổ lùi xuống may mà
Băng Thần đang không chú ý .Khi Sở Vân cúi xuống thì Sở phu nhân nói nhỏ :

"Đừng làm hỏng chuyện tốt của con gái nếu ta ngươi cứ liệu hồn ."

Bệnh sợ vợ của Sở Vân chính là không thuốc nào chữa được lên hắn ta đành chậm
rãi ăn từng tý một đến khi thấy đối diện Băng Thần ăn xong hết thì mới thở
phào . Bởi hắn ta cảm giác ánh mắt sát thủ của lão bà đã không còn quan sát
hắn mà niềm nở cười nói với Băng Thần.

Sau đó Băng Thần liền cáo từ đi nghỉ ngơi vào trong phòng được một lúc thì hắn
cảm giác người mình thật nóng . Càng ngày càng nóng làm hắn ta vô cùng khó
chịu đến một hồi hắn ta bắt đầu nghi ngờ tửu lượng của mình kém thế cơ à ,vừa
nãy chỉ uống với Sở Vân hai chén thôi mà.

Thế rồi bỗng có người đẩy ra cửa phòng của hắn ta Băng Thần cảm giác có người
xà vào lòng mình thân thể mềm mại không xương thực thoải mái . Sau đó hắn ta
thắp lửa lên thì thấy Sở Hà mặc một bộ đồ thật mỏng dáng người hấp dẫn hoàn
toàn hiển lộ.

Băng Thần ngạc nhiên :

"Sở Hà ngươi làm sao ?"

Sở Hà nói nhỏ :

"Công tử giúp ta gia quá nhiều ta không biết cách nào trả ơn chỉ có tấm thân
này mà thôi nếu công tử chê Sở Hà thấp hèn thì thôi vậy ."

Băng Thần luống cuống đáp :

"Ta làm sao chê ngươi thấp hèn nhưng .."

Sở Hà thấy mọi thứ đúng như mẹ mình hoạch định thì lập tức ra chiêu cuối nàng
chồm lên dùng sứt mẻ kỹ thuật hôn hắn ta . Băng Thần vốn là trạch nam ở Trái
Đất vì tìm người nối dõi hắn ngày ngày được gia gia tìm đối tượng ra mắt . Nói
hắn làm liễu Hạ Huệ thì chính hắn cũng không tin mình sẽ làm được huống chi
lại dưới tác dụng của xuân dược.

Mẫu thân của Sở Hà dặn nàng ta nói nhiều như vậy chỉ đơn giản để sáng mai tỉnh
dậy Băng Thần sẽ không liên tưởng đến mình bị bỏ thuốc . Đơn giản tất cả chỉ
là bới hắn ta tâm trí không kiên định mà thôi khi đó Sở Hà sẽ dễ dàng hơn rất
nhiều.

Băng Thần đã hoàn toàn mất lý trí xông vào người của Sở Hà như con sói đói
nhưng nàng ta không hề phản kháng . Giọt nước mắt của nàng rơi xuống nhưng đây
là nước mắt của hạnh phúc .Dù không phải bằng con đường chính đạo nhưng nàng
cuối cùng đã có được hắn ta.

Tối nay Băng Thần giữa đêm dù tác dụng của thuốc đã hết nhưng Băng Thần đã mê
muội hoàn toàn cảm giác đê mê giữa nam nữ . Cuối cùng cả một đêm ấy hắn ta
không ngủ để hoàn thành tâm nguyện của ông ngoại đó là cho Băng gia thêm một
thằng nhóc.

Quan trọng nhất hắn ta đã trở thành một người nam nhân chân chính.


Ta Muốn Học Võ Công - Chương #18