Người đăng: vuducdai
Bạch Mẫu Đơn nhìn hắn ta rồi nói :
"Chắc bây giờ ngươi có nhiều chuyện muốn biết lắm đúng không ?"
Băng Thần lắc đầu lia lịa nói :
"Ta tạm thời không có thời gian nghe ngươi kể chuyện, với lại ta không thể
xác thực được thì nghe làm gì, chưa kể kiếp trước của ta chắc gì đã vui vẻ ."
Nghe Băng Thần nói thế thì Bạch Mẫu Đơn bỗng nhớ tới hai cái con gái của mình
đều bị cái tên này tai họa, với lại bây giờ nàng kể cho hắn chẳng có gì tốt .
Có lẽ ở chung với hắn ta một thời gian sau đó tự bịa ra một câu chuyện có diễn
biến tốt tốt cho mình một tý.
Tên này kiếp trước thường rất hay tình toán với người ngoài thế nên phải dùng
cách nào đó khiến thân phận của mình gần với hắn ta hơn một chút . Cái quan
trọng nhất đúng là hắn ta không nhớ gì thật, kẻ cực kỳ nguy hiểm bây giờ chỉ
là một thằng nhóc mà một người khôn ngoan như nàng chắc chắn có thể điều khiển
được.
Kiếp trước nàng đã chịu thiệt trước mặt hắn ta quá nhiều lần đây chính là cơ
hội để nàng có thể đổi vị trí với hắn, huống chi nàng bị đưa đến đây chắc
chắn do hắn ta . Đã không thể quay về thì hưởng thụ một chút, chưa kể nàng có
thể nhờ vào Băng Thần mà quay về được cũng không chừng, người như Băng Thần
dễ gì làm chuyện gì đó không có mục đích.
Chuyện hắn ta bỏ rời cả trăm bà vợ quá mức vô lý thế nên Băng Thần có thể đã
sắp xếp cách để trở về và nàng chỉ cần bám dính lấy hắn ta thì coi như tiện cả
đôi đường . Nàng nhìn hắn khẽ nói :
"Nếu ngươi đã không muốn biết thì thôi thế nhưng ta bị giam trong thứ này
chính là vì ngươi, nó nhận chủ dù ngươi chưa từng thấy nó đã minh chứng rõ
ràng nhất cho lời ta nói . Thế nên ta đảm bảo không hé răng một lời về những
chuyện không liên quan, chỉ khi nào người muốn biết thì ta mới nói ."
Băng Thần thở dài một hơi hỏi :
"Thế đổi lại ngươi muốn gì ? "
Bạch Mẫu Đơn khẽ giọng :
"Thứ nhất ta muốn khi ở đây ít nhất mình được sống đoàng hoàng, thứ hai ta
muốn ở bên người đến khi ngươi quay trở lại thì ta có thể theo ngươi đi về nơi
chúng ta vốn thuộc về ."
Băng Thần nghĩ đến những gì mình có trong hiện tại thì lắc đầu nói :
"Ngươi muốn tá túc ở thế giới này ta có thể lo cho ngươi dù ta chưa thế xác
minh có đúng lỗi do ta ha không, thứ hai hiện tại ta đang sống rất tốt thế
nên không có bất cứ thứ gì có thể chen ngang dù cho ta thực sự đã sống tại
kiếp trước ."
Bạch Mẫu Đơn cười hỏi :
"Thế kiếp này ngươi sống tốt lắm hay sao ?"
Băng Thần mỉm cười nói :
"Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, có rất nhiều người yêu quý ta, còn
gì để ta chê trách nữa . Chính ngươi cũng đừng lưu luyến quá khứ nữa, nếu là
kiếp trước thì làm sao có thể trở về, thay vì bám lấy nó hãy bước tới tương
lai ."
Nghe Băng Thần nói triết lý nàng đánh gật gù cho qua truyện, nhìn hắn nàng
hỏi :
"Thế bây giờ chúng ta đi đâu ? Làm gì ?"
Băng Thần khẽ hỏi :
"Ta nhất định phải đi chung với ngươi hay sao ?"
Bạch Mẫu Đơn gật đầu nói :
"Nếu không đi với ngươi thì ta làm gì bây giờ, huống chi ta bây giờ tạm thời
còn không thể sống xa Thiên Mệnh Bút, ai biết được ta có thật sự được tách ra
khỏi nó chưa . Mạng của ta chỉ có một thế nên bằng bất cứ giá nào ta phải giữ
nó cho thật chắc chắn ."
Băng Thần mỉm cười nói :
"Cái này thì ngươi nói ra có chút thừa, làm gì có ai muốn chết cơ chứ, chỉ
có mấy kẻ thiểu năng mới mang mạng sống của mình ra đùa giỡn ."
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười nói :
"Đây mới là Băng Thần mà ta biết ."
Băng Thần nghe nàng nói thì chẳng tỏ ra quan tâm mà hỏi thẳng :
"Ngươi được ta mang ra khỏi cây bút thế ngươi có quay lại vào bên trong được
hay không ?"
Bạch Mẫu Đơn bĩu môi :
"Ở trong đó hơn hai tỷ năm ta sắp phát điên rồi ngươi còn bắt ta quay lại ,
bây giờ ta đã thấy mình không còn là chính mình nữa rồi, nếu ngươi muốn có nữ
nhân điên bám theo mình thì cứ việc ."
Băng Thần cười nói :
"Nếu đã bắt buộc phải dính với Thiên Mệnh Bút thì đành để ngươi đi theo ta vậy
, có điều thực lực của ngươi thế nào ?"
Bạch Mẫu Đơn thở dài nói :
"Cực kỳ mạnh thế nhưng ta bị Thiên Mệnh Bút phong ấn lại rồi chỉ phát huy được
tu vi thua ngươi một bậc mà thôi, không ngờ lại có quy định buồn cười như thế
."
Băng Thần vốn muốn hỏi nàng về xuất sứ của Thiên Mệnh Bút có điều không biết
hắn nghĩ cái gì sau đó thôi không hỏi nữa, có lẽ hắn sợ mình biết được một
cái gì đó không hay trong quá khứ . Miệng nói không tin nhưng Băng Thần có chú
tin rồi bởi thực lực của nàng quả thật quá cao thế nên Thông Linh Kính không
cho hắn thêm bất cứ thông tin nào về nàng cả.
Nếu kiếp trước hắn ta có giao du với người có thực lực cao như thế thì thân
phận của hắn chắc cũng không bình thường, bây giờ cuộc sống đang quá hạnh
phúc thế nên hắn không muốn biết đến qua khứ của mình . Điều này không phải
hắn ta nói đùa mà hoàn toàn là sự thật.
Bạch Mẫu Đơn trở thành bạn đồng hành bất đắc dĩ của Băng Thần, chính Băng
Thần cũng không nghĩ ra cách gì tốt hơn để xử lý nàng ta . Bản thân hắn ta
thực sự rất cần Thiên Mệnh Bút để sử dụng như một con bài tẩy để tăng thực lực
của mình một cách nhanh chóng.
Từ lúc cầm nó trong tay đến giờ hắn ta chưa có một phút giây nào nghĩ đến
chuyện tách nó ra khỏi bản thân . Dù cho phải mang theo một người rắc rối như
Bạch Mẫu Đơn hắn ta cũng phải chịu đựng.
Có điều thực lực của nàng còn hơn hắn ta thế nên Băng Thần cũng cảm thấy mình
không cần lo cho nàng, hắn ta tin tưởng nàng nói là bị phong ấn thế thôi nưng
chắc chắn sẽ có cách để giải phóng sức mạnh khi cần thiết . Những kẻ mạnh
thường không bao giờ đặt mạng sống của mình vào tay kẻ khác nên nàng cũng thế
thôi.
Trong lúc Băng Thần còn đang mải suy nghĩ thì nàng đã nên tiếng :
"Ta đói ngươi mau lấy cái gì đó để ta ăn xem nào ."
Băng Thần không nói nhiều mà lấy ra cho nàng một phần ăn cho nàng, cô nàng ăn
khí thế nhưng vẫn chê bai :
"Thứ này chắc chắn không phải do ngươi làm bởi ngươi làm đồ ăn ngon hơn thế
này nhiều ."
Băng Thần mỉm cười hỏi :
"Ta làm đồ ăn ngon đến thế sao ?"
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười thần bí nói :
"Ngươi lại thắc mắc về quá khứ của mình rồi, như thế không đúng với mục tiêu
ban đầu của ngươi đâu ."
Nàng lấy ra một viên kẹo ném cho hắn ta rồi nói :
"Ngươi làm đấy thử xem có ngon không ."
Băng Thần ngậm lấy viên kẹo mà chẳng lo nàng ta hạ độc mình, mùi vị thơm ngon
làm Băng Thần cực kỳ bất ngờ, đã thế còn thăng cho hắn ta hẳn nửa cái tiểu
cảnh giới . Hắn ta mỉm cười nói :
"Hóa ra kiếp trước ta lại có ưu điểm như thế này, có lẽ ta cũng thử làm bếp
xem như thế nào ."